Tần Nhĩ Phi thể hiện cảm xúc mâu thuẫn cực kỳ trước việc Tần Tảo tái hôn. Có vẻ như con bé chưa hiểu sự đời cũng nhận ra được một điều từ lễ cưới sắp diễn ra này, rằng ba mẹ nó mãi mãi sẽ không thể ở bên nhau nữa. Thế nên dù Tần Tảo tận tình khuyên nhủ giải thích thế nào, dùng quần áo xinh đẹp và búp bê đắt tiền hối lộ ra sao, con bé vẫn chân trần chạy tới chạy lui trong phòng, vừa gào thét chói tai vừa khóc lóc ầm ĩ như muốn tự hủy dây thanh quản của mình, nó nói con không nên đi học múa! Con ghét thầy Tiểu Tống kia, ông ấy thua xa ba con!
Người mẹ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thưởng cho con gái mấy phát vả vào mồm rồi đưa nó tới nhà mẹ ruột.
Không dám gọi điện cho đứa con gái nóng tính như lửa của mình, bà ngoại của con nhóc đành gọi cho Thẩm Thố, hắn đang chở vợ cũ đi từ tiệm áo cưới về nhà. Mẹ của Tần Tảo nói không thấy cháu ngoại đâu nữa. Đứa bé ôm con búp bê mình thích nhất và con heo đất để dành được hơn một nửa toàn tiền xu, chẳng nói chẳng rằng mà biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Không muốn làm phiền cặp phụ huynh trẻ vẫn đang chìm trong đau buồn, Lâm Bắc Thanh xin nghỉ phép xuống xe giữa đường. Y quả quyết lộn ngược lại bệnh viện, đá văng cửa phòng bệnh rồi lao tới làm ầm lên với tên đàn ông trẻ đang nằm trên giường xem hoạt hình vì quá chán: “Tần Nhĩ Phi đâu? Cậu giấu con gái nhà người ta đi đâu rồi?”
“Tần Nhĩ Phi?” Thấy người yêu cái là vẻ uể oải bay biến hết, thay vào đó là sắc mặt tươi rói, cậu ta tắt bộ phim về con mèo và con chuột suốt ngày chí chóe nhau trên TV, đảo mắt ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Hình như có tí ấn tượng với cái tên này.”
“Cậu vờ vịt cái gì?!” Vẻ mặt Lâm Bắc Thanh lạnh thấu xương, thái độ khác hẳn ngày thường, “Mạnh Y Phóng, trả thù một người cha bằng cách bắt cóc một cô bé mới sáu tuổi rất bỉ ổi!”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả!” Mạnh Y Phóng cũng gào lên, giọng cao vống như mái tóc dựng đứng của cậu ta, “Lâm Bắc Thanh, Mạnh Y Phóng tôi không bao giờ phủ nhận việc mình làm. Nhưng nếu không phải tôi làm thì cậu đừng hòng đổ vấy lên đầu tôi!”
“Thật sự không phải cậu?” Lâm Bắc Thanh im lặng. Vì sợ liên lụy y bị Mạnh Trọng Lương xử phạt, Mạnh Y Phóng hoàn toàn không dám rời bệnh viện nửa bước, ngoan ngoãn nề nếp như cá mắc vào lưới câu. Y ngẫm nghĩ hết mọi khả năng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Tên con trai trên giường bệnh rướn chân nhảy xuống, kéo tay người yêu lại.
Dù cho khi ở riêng Lâm Bắc Thanh có vô lý đùng đùng thế nào thì trước mặt người khác y vẫn nhã nhặn lịch sự. Trong mắt Mạnh Y Phóng, đến tận bây giờ y vẫn mang dáng vẻ như hồi hai người mới gặp, ôm gối ngồi thui thủi trong góc, người ngợm mảnh khảnh và yếu ớt nhiễm ít bụi đất. một luồng ánh sáng vỡ vụn ấp ôm lấy đứa bé như thân cành bao lấy đóa hoa.
Đất trời không có tạp âm, thời gian như ngừng lại khi y tự nói ra tên của mình với cậu ta.
Chiều hôm đó, thằng con trai béo ú người gặp người ghét chậm rãi vươn tay ôm chầm lấy đứa bé trai u buồn bệnh tật lại im lặng kiệm lời kia, không những vì nó có mái tóc mềm, đôi mắt trong veo như được gột rửa và khóe môi nhuốm màu cánh hồng, mà còn vì một lý do chôn sâu dưới đáy lòng không muốn ai biết tới.
Sợ tối, sợ cô đơn, sợ một mình, sợ không được ai thích, sợ bị người ta bỏ rơi.
Đây là Lâm Bắc Thanh của cậu ta.
Đây cũng là Mạnh Y Phóng của y.
“Cậu có biết bản thân mình bây giờ trông như thế nào không? Tại sao cái gã Thẩm Thố kia gió thổi cỏ lay có biến động gì cũng có thể biến cậu thành một người khác hẳn vậy?” Gã trai to xác cuối cùng cũng nhớ ra “Tần Nhữ Phi”, cậu ta ôm chặt lấy người mình yêu, vùi mặt vào hõm cổ y như muốn ép cho nước mắt chảy ra làm bỏng da người còn lại. Giọng nói của cậu ta không còn phẫn nộ hay ghen tị, thay vào đó là nỗi buồn, “Cậu muốn rời khỏi tôi sao? Rời bỏ tôi giống như ba cậu bỏ mẹ cậu, anh cậu rời bỏ cậu sao?” Ngừng lại một lúc lâu, cuối cùng cậu ta cũng nói ra nỗi thắc mắc vẫn luôn đè nặng trong lòng đến độ không còn chịu nổi nữa, “Cậu chưa bao giờ hận gã đúng không? Cậu yêu gã đúng không?”
Cơn hoảng hốt làm người ta đầu váng mắt hoa dâng lên.
Ngoài tầm kiểm soát, tất cả các kế hoạch và giả định đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Giống như bước vào một hành lang, tiến thoái lưỡng nan trong không gian chật hẹp và tù túng, một đầu là bóng tối khôn cùng, đầu kia là ánh sáng vô hạn.
“Không phải như thế đâu Y Phóng.” Lâm Bắc Thanh để lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như đã kiệt sức, y vươn tay ôm chặt lấy người yêu, để mặc cho toàn bộ trọng lượng của mình dồn lên ngực cậu ta, sau đó y nói nhẹ tênh, “Đưa tôi về Anh đi, trước khi tôi trở nên nát bét hơn.”
Xe cộ chảy trôi không ngừng giữa biển đèn rực rỡ, Thẩm Thố lái xe đưa theo vợ cũ tìm kiếm tất cả những nơi con gái có thể tới, nhưng rồi Tần Tảo cũng trắng tay trở về trong màn sương đêm thấm vào tim phổi của Bắc Kinh. Vụ mất tích của con gái trái lại đã cho cặp vợ chồng ly hôn một thế giới hoàn mỹ. Người phụ nữ vẫn chìm trong sự tự trách và khóc lóc, gương mặt điểm trang xinh đẹp như bị một cơn mưa tầm tã làm hỏng. Cuối cùng người đàn ông buộc phải dùng nụ hôn của mình để xoa dịu những giọt nước mắt vẫn lã chã không ngừng của cô.
Trước khi cưới Thẩm Thố, Tần Tảo đã có kinh nghiệm tình dục phong phú, sau khi kết hôn thì lại thay đổi lệch đất nghiêng trời, cô bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm và bẽn lẽn. Sự thay đổi này còn trở nên cực đoan sau khi ly hôn, phía dưới của cô khô khốc khó có thể tiến vào, dù người kia là đàn ông trưởng thành thuần thục kỹ thuật hay là mấy đứa thanh niên choai choai tinh lực dư thừa chỉ biết cắm đầu làm bừa, dường như nó từ chối tất cả đàn ông theo bản năng chỉ trừ có Thẩm Thố.
Phỏng đoán này đã được chứng thực vào đêm nay, khi cô sống lại giấc mơ xưa với chồng cũ của mình.
Gặp gỡ sau những ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả tân hôn, quả đúng là vậy.
Sáng hôm sau, người đàn ông tỉnh lại thì người phụ nữ đã không còn ở bên nữa, giống như hàng ngàn buổi sớm mai đã một đi không trở lại. Hắn đứng dậy tắm rửa, lại nhận ra sữa tắm dầu gội đều là nhãn hiệu mình quen dùng, chưa từng thay đổi.
Sau khi ly hôn, Thẩm Thố nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, cũng chẳng mang bất cứ thứ gì trong biệt thự theo. Hắn nghĩ nếu Tần Tảo không để bản tính tùy ý của mình chi phối mà vứt hết tất cả đi thì hẳn là sẽ tìm được quần áo để thay.
Người đàn ông quấn khăn tắm mở tủ quần áo ra, ngăn tủ vốn để quần áo của mình không những không trống rỗng mà gần như bị nhồi đầy bằng một đống các loại cà vạt đủ chất liệu hoa văn. Có cái đã bóc mác, có cái thì chưa, cái nào cũng độc đáo không hề tầm thường, tôn lên phong thái lịch thiệp của hắn. Người đàn bà từng làm người mẫu nên gu thẩm mỹ và năng lực đánh giá thưởng thức đều có tầm.
Thẩm Thố mặc đồ xong thì Tần Tảo bước vào phòng, vẫn đắp lên mình lớp trang điểm kỹ càng cẩn thận, vẫn chọn cho hắn một chiếc cà vạt phù hợp, đứng trước mặt thắt cho hắn như trong quá khứ.
Nhận ra ánh mắt người đàn ông để tâm nhiều hơn so với trước, cô cười nói: “Mỗi khi đi dạo phố, chỉ cần thấy cà vạt đẹp là lại nghĩ chắc chắn anh đeo sẽ rất đẹp. Quay đi quay lại đã mua rất nhiều rồi.”
Thẩm Thố khẽ nhếch môi, vươn tay ôm người phụ nữ vào trong ngực.
Tần Tảo lại muốn khóc.
Cô biết người đàn ông này đã chia tay với người tình bé nhỏ của hắn. Thậm chí cô còn nghĩ dù hắn không rời bỏ Bạch Vị Quả đi nữa, lúc này chỉ cần hắn nói “Chúng ta bắt đầu lại đi”, chắc chắn cô sẽ không do dự mà hủy bỏ hôn lễ rồi lao đầu vào trong ngực hắn.
“Nếu Tống Văn Kiệt kia không khiến em khóc,” Giọng nói của người đàn ông đong đầy tình cảm lại dịu dàng như nước, như lững thững bay từ xa tới bên tai người phụ nữ, “tôi đồng ý cho em và cậu ta kết hôn.”
Thẩm Thố anh đúng là thằng khốn nạn! Tần Tảo kiệt quệ không muốn nước mắt rơi thấm vào sơ mi chồng cũ, cô thầm chửi trong lòng, đ*t mẹ nó chứ tôi cưới ai còn cần anh cho phép chắc?
Một ngôi nhà vườn trang nhã, con đường rải sỏi trải dài hai hướng theo một độ dốc duyên dáng. Thẩm Thố đi về hướng chiếc Benz đen của mình, ai ngờ lại thấy có người đàn ông đang ngồi trước bồn hoa trồng đầy cẩm chướng và tulip.
Ôn lại giấc mộng xưa với vợ cũ cũng chẳng phải chuyện gì sai lầm, nhưng nếu sáng hôm sau gặp phải người kế nhiệm của mình thì kiểu gì cũng sẽ hơi lúng túng. Người đàn ông sắp kết hôn chìm trong tình yêu nồng nhiệt, bông hồng trong tay đã hơi rũ xuống, không giống như mua vào sáng sớm mà cảm giác như gã đã ngồi ở đây nguyên cả buổi tối vậy. Hai mắt chằng chịt tơ máu đỏ ngầu, khuôn mặt không trang điểm để lộ quầng thâm đậm màu đáng sợ, xương mũi cao chiếm cả nửa chiều dài gương mặt. Một đêm thức trắng, Tống Văn Kiệt hốc hác héo hon giờ như một con quái vật biển tay cầm đinh ba, hình ảnh hiện tại của gã rất khớp với những kẻ si tình bị ghen tuông và hận thù lấp đầy lý trí trong phim truyền hình.
Dừng bước trước cửa xe, Thẩm Thố giao hoan cả đêm với vợ cũ thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng phải chịu một cú đấm trời giáng không được đánh trả.
Nhưng phản ứng của người kia lại nằm ngoài dự đoán, Tống Văn Kiệt nhào lên cho hắn một cái ôm mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Đây là khu tập trung toàn nhà giàu, một chiếc Benz vốn chẳng hề nổi bật. Nhưng vũ công gầy yếu tiều tụy kia đã nhanh chóng trả lời thắc mắc của Thẩm Thố: “Vào cái hôm ở trường dạy múa, gần như liếc mắt một cái là em đã thuộc biển số xe của anh rồi.”
Người đàn ông anh tuấn không khỏi nhíu mày.
“Em đi bar với sinh viên đến hai giờ, lúc tới thấy xe của anh đỗ dưới tầng thì chỉ sợ làm anh tỉnh ngủ nên em mới lang thang ở ngoài mấy tiếng đồng hồ, chờ tới tận bình minh.” Tống Văn Kiệt hùng hồn nói, tay khua chân múa nước miếng cũng văng ra, “Để em mời anh bữa sáng nhé. Em biết một cửa hàng bánh crepe tuyệt vời gần đây, mà chắc anh cũng ăn rồi.”
“Tôi không ăn sáng.”
“Không sao, chúng ta có thể cùng ăn trưa.”
“Không cần đâu, trưa tôi có lịch hẹn rồi.”
“Ừ nhỉ, anh phải tới công ty.” Như thể hoàn toàn không hiểu được ý tứ chiếu lệ lạnh lùng của người kia, nhìn không ra ý tứ từ chối rõ ràng trong những cái nhíu mày cau có, tên vũ công tiếp tục thoải mái tự quyết, “Anh có bằng lòng cho em đi ké một đoạn không, hoặc để em lái xe chở anh đi. Vừa khéo em phải tới khu công viên nghệ thuật có việc.” Gã nói xong thì tự tay kéo cửa định ngồi vào xe của Thẩm Thố, “Hơn mười năm trước em đã có linh cảm một khi chúng ta quen biết, anh sẽ nhận ra chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành bạn bè…”
Dồn sức đẩy cửa xe vào, tiếng động vang lên cắt ngang giọng thao thao bất tuyệt của Tống Văn Kiệt: “Tôi không biết cậu, cũng không định quen biết với cậu.” Nhìn chằm chằm vào kẻ hâm mộ có vẻ hơi điên khùng trước mắt, hắn nói tiếp bằng giọng lạnh tanh không biểu cảm, “Thực ra ngoài việc cùng chịch một người đàn bà, chúng ta không có bất cứ điểm chung nào cả.”
Gương mặt Tống Văn Kiệt lập tức trắng bệch và méo mó, gã run lên, giật giật như bị ve ghẻ bò khắp toàn thân.
Xuyên qua cửa kính đang hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái hơi quay mặt lại. “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lựa chọn đối xử tốt với người phụ nữ đó,” Thẩm Thố nói với gã trước khi khởi động xe, “vì cô ấy đã làm cho tên nghèo mạt rệp học trường múa hạng hai một bước lên trời.”
Hết chương 27.