Trương Dục Hạo cứ ba ngày lại có hai ngày chạy tới “Thị Giác”, lý do là việc công nhưng thực chất là muốn quấy nhiễu cuộc sống hàng ngày của Thẩm Thố. Mỗi lần lục soát tìm kiếm xong, cậu ta lại bày ra hàng đống giấy tờ tài liệu hỗn loạn, kiểu như muốn dùng việc công để trả thù riêng. Trần Cơ Bối tưởng ai cũng mê mình đã mang tới rất nhiều phiền phức cho Thẩm Thố hồi cô ta còn sống, giờ chết đi rồi cũng không tha. Vì vậy hắn quyết định đưa ra một yêu cầu với bộ phận nhân sự khi đăng tin tuyển trợ lý mới, phải là đàn ông. Tiếc là Thẩm Thố đánh giá quá thấp khả năng có thể gặp phải một ít quần thể đặc thù giữa đồng bào nam giới. Tiếp nhận chức vụ của Trần Cơ Bối là một cậu trai tốt nghiệp được hai năm, tên tiếng Trung là Hàn Thụy, tên tiếng Anh là Harry. Cơ thể nhỏ nhắn chỉ hơn mét bảy một chút, khuôn mặt thanh tú điểm thêm đôi má lúm đồng tiền, mỗi ngày thức dậy đánh răng rửa mặt xong là phải tô son trát phấn vẽ eyeliner, mái tóc cũng phải được sấy chĩa tua tủa ra, ăn mặc thì không biết là nam hay nữ, nom ẻo lả kinh khủng.
Mặc dù kinh nghiệm công việc của Harry không phong phú lắm nhưng được cái tính nết cực ổn, cười cười nói nói hi hi ha ha, chẳng bao lâu sau đã quen thân hết với đám trai xinh gái đẹp trong Thị Giác. Bình thường có cơ hội là “công khai xu hướng tính dục”, miệng mồm đầy lý lẽ hùng hồn kiểu “không gay thì sao mà làm nghệ thuật”, như thể chỉ sợ người ta không biết mình là gay.
Còn nằm dưới.
Không chỉ vậy, cậu cảm thấy Thẩm Thố cũng là gay, không kèo trên thuần thì cũng là dạng trên dưới đều cân được. Tiếc là đám đồng nghiệp nữ trong công ty đều khẳng định chắc nịch với cậu rằng ông chủ là trai thẳng.
“Cái gì? Trai thẳng?!” Harry tiếc nuối, “Đẹp trai như thế sao lại thẳng chứ.”
“Thật sự là trai thẳng, có con gái sáu tuổi rồi.”
“Con gái… Dù có con gái thì cũng chưa chắc là trai thẳng mà.” Tên con trai còn đang đắn đo xem có nên giải thích với mấy cô về kiểu “bình phong” không.
“Có bạn trai chưa?” Bàn tán về xu hướng tính dục của ông chủ trong văn phòng không phải hành động sáng suốt, người đẹp tóc ngắn tên Vanessa quyết định hướng chủ đề thảo luận về cậu em trai xinh xẻo mới tới này.
“Còn chưa nè.”
“Hình mẫu lý tưởng là gì thế?”
“Hình mẫu lý tưởng ấy à… Để em nghĩ xem, phải đẹp trai, phải…” Cậu giơ lan hoa chỉ, mặt ủ mày ê ra chiều suy ngẫm, “Phải đẹp trai, tóm lại chính là… phải đẹp trai…” Cậu thoáng liếc nhìn thấy Thẩm Thố tùy ý xắn tay áo sơ mi phía sau cánh cửa sổ kính, bình thản nói chuyện với đám nhà thiết kế nước ngoài mắt sâu mũi lõ, thỉnh thoảng lại cúi xuống chỉnh sửa bản vẽ. Đàn ông khi làm việc chăm chỉ là đẹp trai nhất, sai đi đâu được. Ánh nắng ban chiều ve vuốt sườn mặt hắn, tựa như pho tượng một chàng trai xinh đẹp của Hy Lạp cổ. Xuất phát từ góc nhìn của người làm công việc nghệ thuật cứ thấy “cái đẹp” là quỳ lạy khom lưng, khoảnh khắc ấy Harry hoàn toàn không thể kiềm chế, không thể giấu nổi cái vẻ thèm nhỏ dãi của mình, “Đẹp trai bằng nửa ông chủ cũng được.”
“Cậu chán sống rồi!” Đám nhân viên nữ trong công ty khi líu lo chim chuột với chồng và bạn trai, kiểu gì cũng có cả khối cô ảo tưởng về một ngôi sao điện ảnh mới nổi hoặc anh đẹp trai cơ bắp trong giới thể thao đang đè mình dưới thân, nhưng thật sự rất hiếm người có thể công khai thừa nhận ông chủ là đối tượng tình dục ảo tưởng của mình như Harry. Theo những lời cổ vũ hớn ha hớn hở của đám con gái thích gay, thao thao bất tuyệt chẳng thèm kiêng dè, cậu ta bắt đầu tưởng tượng mười ngón tay trắng trẻo thon dài của Thẩm Thố khuấy đảo thân dưới của mình, cũng tưởng tượng dương v*t hắn tiếp xúc gần gũi với cơ thể mình ra sao… Đợi đến khi Harry nhận ra đám đồng nghiệp bên cạnh ai nấy đều biến sắc, hồn về thực tại thì đã quá muộn rồi, cậu quay đầu lại thì thấy Thẩm Thố và đám người nước ngoài kia đang đứng ngay sau lưng mình. Không biết bọn họ tới từ lúc nào, lại càng không biết đã nghe thấy những gì.
Harry lập bập môi như bị điện giật, muốn nở một nụ cười lấp liếm đi lúng túng, nhưng thực ra sự nhục nhã như kiểu tự nhiên bị lột trần truồng ngay giữa ban ngày ban mặt thế này quá đủ để khiến cậu ta nát cả lòng.
May mà sau đó mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Cậu ta làm dấu tay Thánh trước ngực: Cảm ơn trời đất, chắc ông chủ chưa nghe thấy gì.
“Ông chủ.” Harry đang cầm bản thiết kế gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Thố. Thẩm Thố rất thích ánh mặt trời, chẳng hiểu cố phơi nắng kiểu gì mà da vẫn cứ tái nhợt như bị bệnh chứ không hề đen đi. Văn phòng rộng lớn được bao bọc bởi bốn lớp kính kéo từ trần xuống sàn, nhìn thấy cả thành phố dưới chân, mang lại cảm giác như “nhìn quanh núi nhỏ bốn bề nhấp nhô”.
“…”
“Ông chủ, bên Christina nói muốn anh đích thân sửa lại bản vẽ này.”
“…”
“Ông chủ, Christina nói đã gửi mail cho anh về những điểm cần sửa đổi, anh có thể xem xét rồi cắt bớt…”
“…”
“Ông chủ…”
Vặn nắp chai nước khoáng trên bàn rồi uống một ngụm, mười ngón trắng trẻo thon dài thỉnh thoảng lại gõ nhẹ nhàng lên bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm laptop, như thể vốn không hề chú ý tới sự tồn tại của cậu.
Thời gian trôi qua rất lâu. Harry cầm bản vẽ đứng ngây ngốc lặng lẽ một bên, đi không được mà ở cũng chẳng xong, hoàn toàn bó tay chịu trói.
Cậu ta liên tục cọ hai chân vào nhau, chân trái cọ chân phải, chân phải lại cọ ngược lại, như thể có kim châm cắm trên sàn nhà vậy.
“Cậu có biết đối tượng tình dục ảo tưởng của tôi là ai không?” Sau khoảng mười lăm phút đồng hồ, Thẩm Thố bỗng lên tiếng. Câu nói kia làm Harry bị sặc, cậu sợ đến mức chới với im bặt như hến. Hai mắt vẫn tập trung vào màn hình trước mặt, hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên mà tự hỏi tự trả lời, “Julia? Roberts.”
“Cô ấy có khuôn miệng rộng khiêu gợi, bắp đùi thon thả xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào… Mà điều quan trọng nhất là…” Thẩm Thố mỉm cười, giọng hắn dày lại hấp dẫn, ngắt nghỉ đầy nhịp điệu, khả năng kiểm soát ngữ cảnh quả thực sánh hàng nghệ thuật, “Cô ấy sẽ không bao giờ đuổi việc tôi.”
Chân Harry hơi lảo đảo, sau đó gần như là tông cửa xông ra.
“Để bản vẽ lại, cậu có thể ra ngoài.” Ngay lúc Harry đi tới cửa, cậu nghe thấy ông chủ gọi mình lại từ đằng sau, “Tiện thể,” Cậu thấy Thẩm Thố cuối cùng cũng dời mắt khỏi màn hình, hắn ngẩng đầu nhìn mình một cách đầy chăm chú tỉ mỉ, kế đó nở một nụ cười ôn hòa tuyệt đẹp, “tôi rất vinh hạnh.”
Harry quên tiệt rốt cuộc mình đã rời khỏi phòng làm việc thế nào.
Sức hấp dẫn của người đàn ông này thực sự làm người ta mê muội.
Tiếc là chẳng bao lâu sau Harry mới chán chường nhận ra, cậu không thể vĩnh viễn loại bỏ Thẩm Thố ra khỏi danh sách ảo tưởng tình dục của mình. Vì chuyện hôm đó nên mỗi khi nghĩ đến người đàn ông này là cậu lại chột dạ, sau đó thì chào cờ luôn.
Nhưng mà về sau mọi người cũng biết Harry đã có đối tượng thầm mến từ lâu rồi. Người kia chẳng những là cảnh sát, còn là một tên trai thẳng từ đầu tới chân, thậm chí đã có một cô bạn gái thanh mai trúc mã.
Chắc “Thê thê thảm thảm rầu rầu*” cũng chỉ đến thế là cùng.
*Câu thơ trong Thanh thanh mạn của Lý Thanh Chiếu.
“Ông chủ, có người tới tìm anh.”
Ngày đó Thẩm Thố tới công ty muộn, nhìn quanh một hồi lại chẳng thấy bao nhiêu người an phận ngồi làm việc. Đám nhân viên nữ trong công ty cô nào cô nấy đều như hóa rồ hóa dại vây lấy phòng làm việc của hắn không tha, thậm chí cả Vanessa ngày thường chẳng bao giờ để loại sinh vật mang tên “trai đẹp” vào mắt cũng có vẻ đứng ngồi không yên, mấy lần muốn đứng dậy đi vào tụ tập cùng. Thẩm Thố hắng giọng một tiếng, đám người lập tức nhìn nhau rồi tan đàn xẻ nghé, tan tác chim muông. Sau đó hắn nghe thấy mấy nhân viên nữ vốn đã kinh qua khảo nghiệm “nhan sắc” thì thầm với nhau sau lưng: “Người thật lại càng đẹp!”
Đi vào văn phòng, hắn thấy có một người đang ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu lật xem bản thiết kế của hắn.
Dưới ánh mặt trời, yên tĩnh mà trầm lắng.
Tóc hơi dài, nếu muốn là có thể buộc lên được, vì đang nhìn xuống nên lọn tóc màu hạt dẻ khẽ khàng che khuất đi đôi mắt, mũi nhỏ thẳng, đường nét đôi môi cực kỳ đẹp, nếu cầu xin ai đó một nụ hôn, kiểu gì cũng trăm trận trăm thắng. Thẩm Thố nhìn anh bằng ánh mắt thuần khiết và ngưỡng mộ như đang nhâm nhi trà ngon, hắn khoanh tay dựa vào tường, lẳng lặng đứng trọn năm phút đồng hồ.
Harry lén lút nhìn thấy cảnh này thì đắc ý nhếch môi, nháy mắt với cô em xinh đẹp bên cạnh, em đã bảo anh ấy là gay mà!
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà khẽ bật cười thành tiếng: “Sầm Ca.”
Người kia nghe thấy thì ngẩng đầu, thời gian như đóng băng, dừng lại ở hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Tinh xảo tao nhã, dịu dàng như ngọc, chẳng hiểu tại sao, toàn thân Khâu Sầm Ca mang lại cho người ta cảm giác như một sản phẩm nghệ thuật thủ công mỹ nghệ được rửa sạch hoặc làm cũ đi. Đã vậy còn chẳng hề có chút phong cách riêng biệt của một người trong giới nghệ sĩ.
Thẩm Thố cười: “Gặp nhiều họa sĩ rồi, chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.”
Khâu Sầm Ca cũng cười: “Gặp nhiều doanh nhân rồi, chưa từng thấy ai ngu như vậy.”
“Phát huy tinh hoa đất nước, tôi không thể chối từ được.”
Hai người lại không hẹn mà cùng cười lớn.
Như thể thời gian chưa từng chảy trôi.
Như thể chúng ta vẫn là hai chàng thiếu niên của ngày xưa cũ.
Khâu Sầm Ca đã gửi mail cho Thẩm Thố khi quyết định về nước mở triển lãm tranh, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc với nhau sau hơn một thập kỷ. Anh nói mình biết khu công viên nghệ thuật chỗ công ty Thẩm Thố đặt trụ sở có không gian rất ổn, muốn mượn địa điểm để tổ chức triển lãm tranh cá nhân đầu tiên của mình sau khi trở về Trung Quốc.
Thẩm Thố gửi email đáp lại: Địa điểm tùy cậu chọn, quyết rồi thì báo tôi một tiếng. Đính kèm thêm một video về khu công viên và một tấm bản đồ 3D toàn cảnh.
Sau hơn một tuần, Khâu Sầm Ca lại gửi một cái email khác, nói cho hắn biết mình chọn địa điểm nào, nên sắp xếp tuyên truyền quảng bá ra sao, đương nhiên không thể thiếu thư mời cho các bên truyền thông lớn và hiệp hội chính quyền. Cuối cùng anh viết thêm một dòng, đừng khách sáo, cứ tính đúng giá trong ngành, tôi không thiếu tiền.
Thẩm Thố gửi lại email chỉ có độc một câu: Trùng hợp ghê, tôi cũng không thiếu.
Hết chương 6.