Nghênh Xuân

Chương 1:




Ta là một trong những mỹ nhân được dâng hiến cho bạo quân.
Vừa bước vào cửa điện, bạo quân liền cười lạnh lùng:
"Thở ồn ào quá, lôi ra ngoài ch.ém đ.ầu đi."
Haha.
Thân thể cứng ngắc, hóa ra là sắp ch.ết.
Mỹ nhân đứng bên cạnh ta run lên bần bật trước lời nói của bạo quân.
Đôi mắt long lanh như nước mùa thu ầng ậng lệ, ngón tay siết chặt tà váy, nàng buồn bã cất lời:
“Triệu Dịch …”
Lời nói dứt xuống, cả điện bỗng chốc quỳ rạp xuống đất.
Vi phạm kỵ húy của bạo quân, khiến bạo quân tức giận, tất cả mọi người trong điện này đều có thể bị ché.m đầ.u.
Muốn ch.ết sao.
Quỳ hồi lâu, đầu gối đau nhức.
Bạo quân ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại.
Nàng cắn môi nhìn thẳng vào hắn.
Bạo chúa bước xuống đài cao, bóp lấy cằm nàng, ánh mắt lại tối sầm xuống:
"Khương Phù, ngươi thế mà còn dám quay lại."
"Ngươi không sợ trẫm g.iết ngươi sao?"
Ta càng vùi đầu sâu hơn.
Chỉ sợ hắn ta nổi điên, chỉ tay vào ta nói "Cả nhà ngươi cũng ch.ết theo luôn đi!"
Khương Phù không nói gì, nước mắt lăn dài, lao vào lòng Triệu Dịch, đôi tay mảnh mai ôm lấy vòng eo thon gọn của vị hoàng đế.
Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ xinh đẹp.
"Được rồi, vậy ngươi cứ gi.ết hết đi. Thay vì hành hạ lẫn nhau như thế này, thà c.hết còn hơn."

Trời sập nhờ miệng là nhờ cái miệng ngươi đó.
Ta lặng lẽ lùi về sau lưng Khương Phù.
“Ngươi không sợ chết, vậy bọn họ thì sao?”
Triệu Dịch ánh mắt âm trầm, quét nhìn mọi người trong điện.
Ôi mẹ ơi.
… Xin lỗi, ta đột nhiên thấy không được khỏe, nên xin phép không tham gia hoạt động lần này nhé.
Khương Phù đẩy hắn ra, chắn trước mặt ta:
“Không được! Ta sẽ đi với ngươi, ngươi buông tha cho họ đi!”
Nói rồi ngoảnh đầu hét về phía ta:
“Trần Hạnh tỷ, mau chạy nhanh đi——”
Ta nhìn nàng một cái thật sâu, rồi quay đầu bỏ chạy.
Hi hi.
Lại thêm một ngày sống nữa rồi~
“Trẫm xem ai dám để nàng ta chạy!”
Thị vệ nhận được lệnh của bạo quân, cầm kiếm chặn ta lại.
Lưỡi kiếm nhọn chĩa thẳng vào cổ họng ta.
… Không vui nha mấy cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.