Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 12: Đối chọi gay gắt




Trần Dương cũng không lải nhải với Lý Dật, mà là rất thức thời điểm đến rồi thôi.
Đối với Lý Dật mà nói, cảnh cáo của Trần Dương tựa hồ không hề có chút tác dụng, hắn sẽ không bởi vì thân phận của Lưu Vi mà cố ý rời xa, lại càng không bởi vì thân phận đặc thù của Lưu Vi mà đi nịnh bợ!
Lưu Vi hấp dẫn hắn chính là cỗ khí chất đơn thuần toát ra trên người nàng, không hơn.
Không kiêu không tự ti.
Đây tựa hồ là sự hình dung về con người Lý Dật hôm nay.
Rời khỏi phòng làm việc của Trần Dương, Lý Dật về tới gian phòng nghỉ ngơi của bảo an.
Trong phòng, vài tên bảo an đang vây quanh Dương Phàm ở giữa, hỉ hả trò chuyện gì đó.
Sau khi Dương Phàm lên làm đội trưởng bảo an, lão trâu già dưới thân lại không có một ngày đêm nghỉ ngơi, thay hết người này tới người kia, đã nhiều ngày có thể nói là làm lụng vất vả, kết quả cả người hắn thoạt nhìn giống như là hít thuốc phiện, hai vành mắt đen thui không nói, còn thở hổn hển không ngừng.
Thấy Lý Dật vào cửa, vài tên bảo an dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn, mấy ngày nay, Phượng tỷ phóng xuất một câu nói, muốn đoạt đi thân xử nam của Lý Dật. Điều này làm cho đám bảo an của dạ tổng hội rất ước ao, thế nhưng, Lý Dật vẫn thờ ơ, điều này làm cho bọn họ hoài nghi giới tính của Lý Dật có phải có chuyện hay không.
Bởi vì Phượng tỷ cùng những nữ tiếp viên khác bất đồng, nàng là hồng bài của Phượng Hoàng Dạ tổng hội, ra bàn giá cao không nói, còn phải chọn khách, khách nhân nàng không thích cơ bản không chịu ra, về phần số lần đi khách càng đếm được trên đầu ngón tay.
Đối với Phượng tỷ mà nói, mặc dù Dương Phàm lên làm đội trưởng, muốn cùng nàng một đêm xuân cũng khó hơn lên trời.
Ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cùng đám người Dương Phàm tùy ý hàn huyên vài câu, Lý Dật đứng dậy đi tới lầu một phòng bida.
Trong đại sảnh lầu một, Lưu Vi hoàn toàn mất đi hứng thú chơi bi da, mà là ngồi yên tại chỗ, đôi mắt trông mong nhìn ngoài cửa.
Lưu Vi không chơi, Tiêu Huỳnh Huỳnh cảm thấy buồn chán, vì vậy xuất ra lời nói, muốn tìm một người bồi luyện với mình.
Kết quả, những nam nhân độc thân trong đại sảnh như là nghe thấy được tiên âm, lập tức vọt qua, kết quả, khi người may mắn thứ nhất bị Tiêu Huỳnh Huỳnh dùng cường thế đánh cho tan tác, những người khác đều dừng bước tiến.
Nam nhân truy cầu nữ nhân cũng không kỳ quái, thế nhưng khi một nữ nhân ưu tú tới mức không tưởng nổi, sẽ làm nam nhân sản sinh ý nghĩ đứng xa xa mà nhìn.
Tiêu Huỳnh Huỳnh có phải là nữ nhân ưu tú hay không tạm thời không đề cập tới, nhưng kỹ thuật chơi bi da của nàng xác thực chỉ có thể làm cho những người đó ngưỡng mộ.
Nhưng mặc dù dưới loại tình huống này, lại vẫn có mấy người vẫn kiên trì ra trận, phảng phất đem da mặt dầy như bánh xe, có lẽ nói thẳng thắn là họ dự định không cần mặt mũi, tư thế liều chết mà truy theo mỹ nhân.
Đối với kỹ thuật chơi bi da của Tiêu Huỳnh Huỳnh, Lưu Vi hiểu rất rõ, nàng không có hứng thú quan tâm người bạn tốt nhất làm sao đả kích bọn đàn ông, chỉ là lẳng lặng chờ đợi Lý Dật đến. Không vội không nóng, biểu tình của nàng lặng lẽ, trực giác nói cho nàng, nếu Lý Dật nói đến, thì nhất định sẽ đến.
Quả nhiên, trong sự chờ đợi của nàng, Lý Dật trong trang phục bảo an đã ngoài cửa đi vào.
Trước mắt Lưu Vi không khỏi sáng ngời, trong nháy mắt đứng lên, cách thật xa nhìn Lý Dật lộ ra dáng tươi cười hưng phấn.
Mấy người đàn ông độc thân nhìn thấy dáng tươi cười mê người của Lưu Vi, không hẹn cùng mỉm cười đáp lại, nhưng sau một khắc, bọn họ nhìn thấy Lý Dật đi ngang qua bên người bọn họ, lúc này mới kịp phản ứng, Lưu Vi mỉm cười là để cho Lý Dật, trong lúc nhất thời họ giống như vừa nuốt phải một con ruồi, cả lòng muốn chết cho rồi cũng có.
“Vì sao không chơi?” Đi tới trước người Lưu Vi, Lý Dật mỉm cười hỏi.
Lưu Vi thập phần thẳng thắn nói: “Chờ đại ca ca, cho nên không chơi.”
Lý Dật “nga” một tiếng, vô ý thức nhìn quanh hai bên, bên bàn bi da vây đầy người, người đàn ông bồi luyện với Tiêu Huỳnh Huỳnh đã thua liên tục tới năm bàn, lúc này thấy những người chung quanh cười nhạo, nhưng hình dạng hắn vẫn vững như núi Thái.
Ngón tay Tiêu Huỳnh Huỳnh trắng noãn mà lại tinh tế, lúc cầm cơ cúi người, bộ ngực và đường cong mỹ hảo của mông hoàn toàn bộc lộ ra, phối hợp với động tác duyên dáng của nàng, nam nhân chung quanh đều trừng lớn mắt, nuốt nước bọt.
“Ba!”
Trái banh lăn đi, lập tức rơi vào trong lỗ, Tiêu Huỳnh Huỳnh lại thắng, đối thủ lại thua lần hai, trên thực tế, nàng chỉ cho đối thủ một lần cơ hội.
“Thay đổi người!” Tiêu Huỳnh Huỳnh ngẩng đầu lên, đồng thời nhìn đám nam nhân chung quanh, xuyên thấu qua khe hở giữa đám người cũng nhìn thấy được Lý Dật đang ngồi mỉm cười nói chuyện phiếm với Lưu Vi.
Thấy hình dáng ngọt ngào của Lưu Vi, trong lòng Tiêu Huỳnh Huỳnh chợt mọc lên một cỗ oán khí, sự đồng tình trước đó đối với Lý Dật tựa hồ đã ném lên tới chín tầng mây.
Có thể đối với tiểu thư như nàng ta mà nói, sự đồng tình chỉ là một loại rất xa xỉ.
Lý Dật đã nhận ra ánh mắt của Tiêu Huỳnh Huỳnh, bất quá hắn cũng không có gì biểu thị, chỉ tùy ý tán gẫu với Lưu Vi, càng trò chuyện càng cảm thấy nàng thật sự quá mức đơn thuần, phảng phất giống như trang giấy trắng, mặt trên hầu như không có bất luận cái gì dơ bẩn.
Kiếp trước Lý Dật gặp qua nhiều nữ nhân, hoặc hư vinh, hoặc nông cạn, hoặc mang dã tâm, so sánh với Lưu Vi hoàn toàn là người của hai thế giới, đó có lẽ là lý do Lưu Vi hấp dẫn hắn.
“Này, đến đánh banh với tôi!” Tiêu Huỳnh Huỳnh đi ra đoàn người, nhìn Lý Dật lộ ra vẻ mặt khiêu khích.
Không đợi Lý Dật mở miệng, Lưu Vi liền thay Lý Dật cự tuyệt: “ Huỳnh Huỳnh, đại ca ca và tôi đang nói chuyện, cô đi tìm người khác chơi đi!”
Bổn ý của Tiêu Huỳnh Huỳnh là muốn làm cho Lý Dật xấu mặt, lúc này nghe được Lưu Vi nói, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, chỉ thấy cô ta bước vài bước đi tới trước người Lý Dật, dùng một loại ánh mắt khinh miệt khiêu khích trừng mắt Lý Dật: “Là đàn ông thì theo tôi đánh một bàn!”
“Không có hứng thú.” Lý Dật rất thẳng thắn cự tuyệt Tiêu Huỳnh Huỳnh, giọng nói bình thản.
Tiêu Huỳnh Huỳnh rất muốn làm xấu Lý Dật nhưng hắn lại không cho cô ta cơ hội này, làm cô ta có chút suy nghĩ cùng sự bất đắc dĩ, hổn hển nói: “Không phải đàn ông!”
Lý Dật thờ ơ đứng dậy, dự định cáo từ.
Lưu Vi thấy Lý Dật đứng dậy, trong con ngươi hiện lên một tia kinh hoảng, lần đầu tiên nói: “Đại ca ca, hay là anh chơi vài bàn với Huỳnh Huỳnh đi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, gương mặt Lưu Vi nhất thời liền đỏ, hiển nhiên, bổn ý của nàng cũng không phải muốn cho Lý Dật chơi bóng, chỉ là muốn ngồi thêm một lát với Lý Dật mà thôi.
Đơn thuần cũng không có nghĩa là sẽ không nói xạo gạt người, mà người đơn thuần khi nói xạo nhất định sẽ phi thường rõ ràng.
Lý Dật liếc mắt xem thấu tâm tư của Lưu Vi, chợt suy nghĩ, lần đầu tiên nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh nói: “ Thua, sau này đừng cứ giống như một con ruồi ở trước mặt tôi bay tới bay lui!”
Lý Dật nói làm sắc mặt Tiêu Huỳnh Huỳnh đại biến, thân thể khẽ run lên, sau đó cô ta cắn răng cười nhạt: “Được! Nếu ông bị thua, sau này cách xa Vi Vi một chút, đừng làm giấc xuân thu đại mộng con cóc đòi ăn thịt thiên nga!”
Hai người nói làm Lưu Vi có chút lo lắng, lại không biết làm sao ngăn cản.
Lý Dật quay nhìn Lưu Vi mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh bàn bi da, tiếp nhận cây cơ trong tay tên nam nhân có da mặt dầy kia.
“Kiểu Mỹ hay kiểu đánh loại trực tiếp?” Ánh mắt Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn phía Lý Dật tràn ngập vị đạo khinh miệt.
“Tùy tiện.” Sắc mặt Lý Dật bình tĩnh, rất có tư thế nắm toàn cục trong tay.
Khí thế của Lý Dật làm oán khí trong lòng Tiêu Huỳnh Huỳnh thẳng tắp dâng lên, nàng vô ý thức cho rằng Lý Dật đang giả vờ, âm hiểm cười nói: “Vậy kiểu trực tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.