Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 36: Nhiệm vụ




Hiệu quả cách âm của vách tường phi thường tốt, câu nói cuối cùng cùng thanh âm ném chai rượu vỡ tan của Lưu Tư Cầm, Lý Dật cũng không có nghe được.
Lúc Lý Dật đi ra khỏi phòng, so đấu còn chưa bắt đầu, bất quá khán giả bên dưới cũng đã dừng đặt cược, âm nhạc bên trong sân cũng đã ngừng lại.
Một nữ nhân mặc lễ phục màu đen chậm rãi đi lên giữa lôi đài, tay cầm microphone, bắt đầu giới thiệu tư liệu của hai quyền thủ.
Lý Dật cũng không quan tâm hình thức so đấu trong sân, mà là trực tiếp đẩy ra cửa phòng của Trịnh Thiết Quân và Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi.
Bên trong phòng, Trịnh Thiết Quân và Gia Cát Minh Nguyệt đang thảo luận gì đó, thấy Lý Dật trực tiếp đẩy cửa mà vào, cũng không có cảm thấy kinh ngạc. Nhưng thật ra nhìn thấy dáng dấp bình tĩnh của Lý Dật thì Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngây người một chút.
Tựa hồ theo Gia Cát Minh Nguyệt xem ra, Lý Dật hẳn là sẽ lộ ra biểu tình phẫn nộ mới đúng. Bởi vì, hành vi đêm qua Lý Dật nổ bạo đánh người của Ngô gia, Gia Cát Minh Nguyệt vô ý thức cho rằng Lý Dật và Trịnh Thiết Quân cũng như nhau, là người lỗ mãng. Thế nhưng, biểu hiện hôm nay của Lý Dật đã phá vỡ ấn tượng của nàng đối với hắn.
Còn Trịnh Thiết Quân luôn luôn động thủ mà không thích động não, đối với biểu hiện của Lý Dật cảm thấy rất bình thường, dù sao, hắn đã khoa trương với Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật không chỉ có bóng dáng của hắn, còn có bóng dáng của Tiêu Thanh Sơn.
Dáng dấp kinh ngạc của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho Trịnh Thiết Quân có chút đắc chí, những năm gần đây, thủ hạ của hắn thế nhưng không có một người có thể lọt vào pháp nhãn của Gia Cát Minh Nguyệt.
Hôm nay Lý Dật làm cho Gia Cát Minh Nguyệt luôn luôn mắt cao hơn trán phải ngạc nhiên, hắn có thể nào mà không hưng phấn?
“Tiểu Dật, qua ngồi.” Trịnh Thiết Quân phất phất tay với Lý Dật.
Lý Dật gật đầu, trực tiếp đi tới bên người Trịnh Thiết Quân ngồi xuống.
Lúc này, biểu tình Gia Cát Minh Nguyệt đã khôi phục bình thường, nàng hứng thú nhìn Lý Dật, nói: “Đài Loan người của Trúc Liên Bang xã đoàn gần đây thường lui tới Thượng Hải, đồng thời ở chỗ này thành lập phân xã, một hồi cậu theo tôi đi để ý chuyện này.”
“Ưm.” Tuy rằng không biết vì sao Gia Cát Minh Nguyệt muốn mang theo mình đi làm chuyện này, thế nhưng Lý Dật rất thức thời không có hỏi nhiều.
Lý Dật biểu hiện làm Gia Cát Minh Nguyệt nhiều ít có chút thỏa mãn, nàng cũng không giải thích thêm gì nhiều, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài.
Trên lôi đài, nữ nhân mặc lễ phục màu đen đã giới thiệu xong tư liệu của hai gã tuyển thủ, hai gã tuyển thủ trước sau ra sân, trong đó một người mặc quần màu đen, một người mặc quần màu đỏ.
Khác với so đấu quyền anh chính quy, so đấu hắc quyền không cần mang găng, hơn nữa cũng không có bất luận quy củ gì, có thể dùng tay đánh, quyền Thái, quyền đạo, võ thuật truyền thống Trung Quốc đến tiến hành chiến đấu, vô luận tuyển thủ dùng bất luận phương thức gì giết chết đối thủ đều tính là thắng lợi. Cũng bởi vì như vậy, tuyển thủ hắc quyền đều là hạng người thủ đoạn độc ác, trình độ tàn nhẫn hoàn toàn không phải quyền thủ chính quy có thể so bằng.
Trình độ của hai gã tuyển thủ hơn kém không lớn, so đấu giằng co với thời gian rất lâu, thẳng đến hiệp thứ ba, tuyển thủ đến từ Quảng Tây dùng một cú đá âm ngoan độc địa đá ngã tên tuyển thủ Hà Nam trên sàn, sau đó một quyền chặt đứt cổ họng của quyền thủ Hà Nam, kết thúc so đấu.
Cuộc so đấu đầy máu tanh làm trong sân lâm vào sự an tĩnh ngắn ngủi, sau một thoáng an tĩnh thì là tiếng hoan hô hò hét càng mãnh liệt. Tiếng hoan hô của người đặt cược thắng lợi, mà người thua cuộc cũng không vì chút tiền thua mà phiền muộn, mà là vì thấy được cuộc so đấu máu tanh như thế nên phát tiết!
Giờ khắc này, những tinh anh của xã hội thượng lưu, hoàn toàn bỏ đi mặt nạ thường ngày, lộ ra một mặt nội tâm vô cùng tà ác của chính mình.
Cuộc so đấu trong mắt người thường tuyệt đối là máu tanh và đặc sắc, thế nhưng trong mắt Lý Dật không thể nghi ngờ là cũng như tiểu hài tử đùa chơi, một điểm cũng không vào mắt. So sánh mà nói, năm mươi năm sau, ngầm quyền đàn của nước Mỹ tại New York, hoàn toàn là sân khấu để giết người.
Khác với Lý Dật, từ khi so đấu bắt đầu, Trịnh Thiết Quân liền đem toàn bộ tâm tư đều đặt vào cuộc so đấu, mỗi lần quyền thủ trên lôi đài có biểu hiện đặc sắc, hắn lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, dáng dấp kia, đúng là một võ si mười phần.
Về phần Gia Cát Minh Nguyệt thủy chung vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng, trong đôi mắt không hề toát ra chút cảm tình nào, phảng phất trong mắt nàng, hai người đang tiến hành quyết đấu sống chết trên lôi đài không phải người, mà chỉ là hai con kiến!
Vẻ thượng vị giả của Gia Cát Minh Nguyệt cũng không làm Lý Dật cảm thấy khó chịu, kiếp trước, hắn đã nhìn quen những người có tư thái giống như Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ là thoáng làm cho hắn tán thưởng chính là, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là một nữ nhân mà có thể hỗn được tới tình trạng hôm nay, nếu như không phải nhờ vào việc bán đứng nữ sắc mà nói, thì đúng là không tệ.
Mắt thấy Lý Dật từ khi bắt đầu cuộc so đấu cho tới kết thúc, biểu tình thủy chung không có biến hóa, Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi nhìn Lý Dật thêm vài lần, vùng chân mày cũng hơi nhíu lại.
“Lý Dật, đi theo tôi!” Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy nhàn nhạt đối Lý Dật nói một câu, sau đó lại nói với Trịnh Thiết Quân: “Phá Quân, đừng quên tôi đã nói, tôi muốn đầu lưỡi của tên nhà giàu mới nổi kia!”
“Quên không được, cô dù là muốn mạng của hắn, tôi cũng không dám nói nửa từ “không” đúng không?” Trịnh Thiết Quân cười cười, sau đó thâm ý liếc mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nói: “Lý Dật tôi có thể cho đi theo cô, thế nhưng lúc hắn đi có hình dạng gì, trở về cũng phải như thế, ít một sợi tóc coi chừng tôi!”
Gia Cát Minh Nguyệt có chút trừng mắt nhìn Trịnh Thiết Quân, nghĩ thầm, nếu không phải Tiêu Thanh Sơn tự mình hạ mệnh lệnh, ta mới lười ngồi xe từ thật xa chạy đến Vĩnh Hòa hội sở tìm Lý Dật.
Không tiếp tục để ý tới Trịnh Thiết Quân, Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Lý Dật trực tiếp đi ra khỏi sân hắc quyền.
Bên ngoài sân, nhân viên công tác của Vĩnh Hòa hội sở đã nhận được thông tri từ lâu, đã đem chiếc Lamborghini của Gia Cát Minh Nguyệt chạy đến trước cửa.
Trước khi lên xe, Gia Cát Minh Nguyệt do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống vị trí lái xe, sau đó thấy Lý Dật vào xe, nàng có chút cảm khái nói: “Cậu là nam nhân thứ hai trên thế giới này mà tôi chịu lái xe.”
“Tôi hiếu kỳ, vì sao Tiêu Thanh Sơn đột nhiên muốn buông tha cho tôi, đồng thời cho cô và Trịnh Thiết Quân hai nhân vật phong vân trong hắc đạo Thượng Hải đến chiếu cố cho tôi.” Lý Dật nheo mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trầm giọng nói: “Không nên nói cho tôi biết là vì Trịnh Thiết Quân thưởng thức tôi, lý do này tôi sẽ không tin.”
“Trịnh Thiết Quân là huynh đệ sinh tử của Tiêu lão đại là đúng, thế nhưng hắn còn chưa có mặt mũi lớn đến như vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt phảng phất như nghĩ tới cái gì, biểu tình có chút cô đơn: “Có thể, thế giới này chỉ có một người để hắn có thể cải biến nguyên tắc của chính mình.”
Câu nói cuối cùng của Gia Cát Minh Nguyệt mang theo cỗ oán niệm nhàn nhạt, lại như đố kị.
“Là ai?” Lý Dật mơ hồ đoán được cái gì.
Gia Cát Minh Nguyệt thật sâu phun ra một ngụm trọc khí, đôi môi đỏ tươi hiện lên dáng tươi cười tự giễu: “Đến lúc đó, cậu tự nhiên sẽ biết.”
Gia Cát Minh Nguyệt không nói, Lý Dật cũng không hỏi, bầu không khí trong xe nhất thời trở nên quỷ dị.
Khác với chiếc Audi A8 của Lưu Vi, trong xe Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có đặt những vật phẩm trang sức nữ tính, mà là trên xe chỉ có một cây súng lục màu hồng nhạt cỡ bàn tay.
Chỉ liếc mắt, Lý Dật liền phát hiện cây súng lục màu hồng nhạt kia cũng không phải món đồ chơi, mà là súng hàng thật giá thật, hơn nữa uy lực còn không nhỏ. Loại súng lục này ở năm mươi năm sau đã bị hét tới giá trên trời, là một đồ cổ của một số người thích chơi súng luôn tha thiết ước mơ.
Lý Dật cũng không thừa dịp đơn độc ở chung với Gia Cát Minh Nguyệt mà dùng ánh mắt xâm lược Gia Cát Minh Nguyệt, điều này làm cho ấn tượng của nàng đối với Lý Dật lại bay lên thêm một đẳng cấp, song song cũng mơ hồ có chút tán thành sự đánh giá của Trịnh Thiết Quân đối với Lý Dật.
“Cậu cho rằng chuyện của Trúc Liên Bang nên làm sao xử lý?” Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Lý Dật rất thẳng thắn đáp: “Toàn bộ Thượng Hải đều là địa bàn của Tiêu lão đại, có người muốn tới chia cắt khối bánh ngọt, với tác phong của Tiêu lão đại tuyệt đối sẽ không chỉ đá đối phương ra Thượng Hải.”
“Tôi là hỏi ý nghĩ của chính cậu.” Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt nhiều ít có chút kinh ngạc, dù sao, Lý Dật chỉ gặp Tiêu Thanh Sơn một lần, nhưng có thể phân tích ra suy nghĩ của Tiêu Thanh Sơn, điều này rất không đơn giản.
Nhìn con người Gia Cát Minh Nguyệt toát ra biểu tình chờ mong, Lý Dật chậm rãi phun ra một chữ: “Giết.”
Một thanh âm rất nhẹ, nhưng làm trái tim Gia Cát Minh Nguyệt không bị khống chế co rút lại một chút.
Đời này nàng không phải chưa gặp qua giết người, thậm chí còn đích tay giết người, thế nhưng khi Lý Dật nói đến chữ “giết” này, biểu tình tuyệt không quan tâm làm trong lòng nàng chấn động.
“Người phụ trách phân xã Trúc Liên Bang ở Thượng Hải là một nam nhân tên là Trần Hạo Thiên, ba mươi mốt tuổi, là một hội viên của một tư nhân hội sở tại Thượng Hải tên là Trân Châu Cảng.” Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra một dáng tươi cười thưởng thức: “Trong vòng ba ngày, cậu đi Trân Châu Cảng giết chết hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.