5
Kiếp trước, sở dĩ ta không chọn Sở Thiên, là bởi vì ta thích Kỳ Lỗi mặc áo giáp, trông uy phong lẫm liệt.
Sở Thiên dung mạo tuấn mỹ, dáng người dong dỏng, ngoại hình tuy vẫn hợp mắt ta, nhưng so với Kỳ Lỗi quyết đoán sát phạt, lại thiếu một chút nam tính.
Bây giờ tâm tình thay đổi, ta nhìn lại Sở Thiên, mới cảm thấy so với Kỳ Lỗi, nhìn hắn dễ chịu hơn nhiều.
Trông hắn có vẻ rất dễ để ta bắt nạt.
Ta ngoắc ngoắc ngón tay với Sở Thiên: "Chàng đến gần một chút."
Sở Thiên theo bản năng ghé sát vào ta.
Thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng, ta ngửa đầu hôn lên môi hắn một cái.
Sở Thiên giật mình tại chỗ, tai đỏ bừng.
Hắn kích động mím môi, nhìn chằm chằm ta nói: "Thẩm Yên Phi, nàng là phụ nữ có chồng, sao có thể, sao có thể không giữ nữ tắc như vậy?"
Ta nhếch môi: "Đúng thế, ta không tuân thủ nữ tắc, chàng có còn muốn hôn lại không?"
Sở Thiên chắc đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Ta đoán được luôn.
Một bên nói: "Ta là Thái tử, sao có thể hôn một người đã có chồng? Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của ta sẽ bị huỷ hoại hết."
Một giọng khác lại gào thét: "hủy thì hủy, ai bảo nàng ấy là nữ nhân ta yêu nhất, tốt cho mình trước rồi tính tiếp!"
Tiếng nói thứ hai đã thắng tiếng nói thứ nhất.
Sở Thiên ôm ta vào lòng, hôn lên môi ta.
Thu Diệp vốn muốn tới thêm trà cho chúng ta, thấy tình huống này, như bị sét đánh, giật mình đứng tại chỗ.
Một hồi lâu mới kịp phản ứng, ôm mặt nhỏ giọng lui ra.
Môi của ta bị Sở Thân hôn mờ cả đi, đến khi ta không thở nổi mới buông ta ra.
Sắc mặt hắn ửng hồng, hưng phấn lạ thường.
Ta cười nhạo nói: "Thái tử điện hạ, cảm giác thân mật với nữ nhân có chồng như thế nào?"
"Cảm giác rất tốt." Sở Thiên vẫn chưa thoả mãn, tâm tình sung sướng, "Yên Phi, tối nay ta trèo tường tới tìm nàng, hôn nàng trước mặt phu quân, đến lúc đó nàng đừng có mà nhận thua."
Trước mặt Kỳ Lỗi chứ gì?
Được, ai nhận thua là chó.
6
Sở Thiên đi được nửa canh giờ, Kỳ Lỗi đã trở lại.
Giao nhân nằm trong thùng nước, khi Kỳ Lỗi gọi người khiêng người hầu vào sương phòng, cô ta lấy tay đẩy nắp thùng nước ra, lộ ra nửa khuôn mặt.
Mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, đẹp đến kinh động lòng người.
Cô ta được khênh lướt qua ta, đứng ở trong viện ánh mắt nhìn về phía ta, bảy phần vô tội, ba phần khiêu khích.
Cô ta hình như biết ta là phu nhân tướng quân.
Kỳ Lỗi theo sát phía sau, dặn dò thủ hạ cẩn thận một chút, cẩn thận đụng chạm.
Hắn bảo thị nữ ở đổ đầy nước vào thùng, tạm thời để giao nhân ở trong thùng tắm.
Chờ hắn thu xếp ổn thỏa tất cả, mới chú ý tới ta ngồi ở trong viện.
Hắn đi về phía ta, không phải biểu hiện vui mừng lâu ngày gặp lại, chỉ có xa cách, lạnh nhạt.
Hắn mở miệng nói: "Yên Phi, cô ấy tên là Dung Yên, sau này sẽ ở trong phủ, Dung Yên đang mang thai, nàng chăm sóc cô ấy nhiều chút."
Kiếp trước, hắn cũng nói với ta như vậy.
Khi đó trong lòng ta chỉ có ghen tuông, cãi nhau với hắn một trận, rồi bỏ đi mỗi người một hướng.
Lúc này, hắn lại một lần nữa nói ra những lời đó với ta.
So với hắn, ta càng lạnh lùng hơn: "Trong phủ nhiều thị nữ như vậy, việc gì đến ta chiếu cố? Nếu sợ cô ấy bị bắt nạt thì tướng quân tự mình chiếu cố là được rồi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi."
Kỳ Lỗi không ngờ ta lại bình tĩnh như vậy, ngay cả thai nhi trong bụng người ta là của ai ta cũng không hỏi đến.
Hắn thử dò xét nói: "Nàng thật sự không để ý đến sự tồn tại của cô ấy sao?"
"Không ngại." Ta thong thả bước đến bên dòng suối nhỏ trong viện, cúi người nhìn mấy con cá chép gấm đang chơi đùa trong suối.
"Không phải chỉ là một con cá thôi sao, nếu tướng quân thích, cứ việc nuôi là được."
"Yên Phi..." Kỳ Lỗi còn muốn nói gì nữa.
Ta ngáp một cái, đi về phía sương phòng: "Ta mệt mỏi, về phòng ngủ một giấc đã.
7
Sau khi tỉnh dậy, lúc ta đang rửa mặt, Thu Nguyệt đến báo: "Phu nhân, giao nhân kia ồn ào, nói rằng thùng tắm quá hẹp, muốn tướng quân xây cho cô ta một hồ sen, cô ta muốn bơi trong hồ, còn nói muốn dùng vỏ sò xây một ngôi nhà dưới nước cho cô ta ở."
Ta nhíu mày: "Yêu cầu nhiều thật đấy, tướng quân đâu?"
Thu Nguyệt đáp: "Tướng quân vào cung bái kiến Hoàng thượng, không biết lần này muốn xin thưởng gì."
Không cần đoán cũng biết, khẳng định hắn sẽ như kiếp trước, muốn muốn xây hồ sen cho cô ta.
Trang điểm xong, ta đưa Thu Nguyệt đến sương phòng bài trí cho Dung Yên.
Cô ta cuộn tròn người, ngâm mình trong bồn tắm.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta thò đầu ra khỏi nước.
Da thịt có vài vết rách, mở to đôi mắt trong veo nhìn ta, thật sự là quốc sắc thiên hương, ta thấy mà còn thương tiếc,
"Vậy người chính là phu nhân tướng quân sao? Ta tên Dung Yên, tướng quân hẳn là đã nhắc đến ta với tỷ tỷ rồi."
Dung Yên cười yếu ớt, ngữ khí kiều mỵ tận xương tủy, "Sau này, mong tỷ tỷ quan tâm nhiều hơn."
Kiếp trước ta cùng cô ta đọ sức một phen, kết quả ta thua thảm hại. Tự mình rước nhục.
Ta cũng bị bộ dáng nhu nhược vô hại này của cô ta lừa, cho rằng cô là một người bình thường đơn thuần.
Ta đi dạo quanh bồn tắm, nhìn dáng người thướt tha mềm mại của cô ta, cười nói:
"Ta nghe nói cả mọi thứ trên người muội đều là bảo bối, đuôi cá này nếu dùng để nấu canh, chắc hẳn là rất bổ nhỉ? Không biết muội muội thích được hấp, hay là hầm canh?"
Dung Yên thay đổi sắc mặt, không còn lạnh nhạt như lúc nãy, cô ta nghiến răng: "Ngươi dám!"
Ta đi tới bên cạnh, ngón tay quấn quanh tóc cô ta, "Có gì mà ta không dám?"
Vừa dứt lời, ngón tay ta dùng sức, cô ta bị ta túm ngửa đầu ra sau, thẹn quá hóa giận nói:
"Buông ta ra, ngươi có biết đứa con trong bụng ta là của ai không?"
Ta hừ lạnh: "Cứ cho là cửa tướng quân đi, thì sao nào? Chẳng qua chỉ là một con cá."
"Nghe nói lúc giao nhân sinh con xong, nếu cấy trong người đứa bé một nhân ngọc trai, chờ nó lớn lên, sẽ mổ lấy hạt châu trong cơ thể ra, một viên có thể bán hơn một ngàn lượng hoàng kim."
"Chờ đứa trong bụng ngươi được sinh ra, ta sẽ cấy vào cơ thể nó trăm nghìn viên nhân ngọc trai, lúc đó của cải của cả nước có dồn lại cũng không bằng ta được! Ha ha ha, thật không tồi nhỉ?"
Ta cười to thành tiếng, Dung Yên bị ta làm cho tức đến phát run.
Cô ta đang muốn vùng dậy, ngoài cửa có tiếng chân đang dần tiến lại gần.
Chắc là Kỳ Lỗi từ hoàng cung trở về.
Dung Yên lập tức khóc lớn: "Tỷ tỷ, Yên nhi sai rồi, xin tỷ tỷ hạ thủ lưu tình, hu hu..."
Dung Yên cũng giống như kiếp trước, lúc nào cũng diễn kịch trước mặt Kỳ Lỗi.
Kỳ Lỗi đẩy cửa bước vào, mặt hắn đằng đằng sát khí.
8
Trước khi hắn đẩy cửa vào, ta đã lấy cái lược gỗ trong tay áo ra.
Hắn ở ngoài cửa nghe thấy giọng Dung Yên, tưởng rằng ta đang bắt nạt cô ta.
Nhưng khi hắn vừa đẩy cửa đi vào trong phòng, lại thấy ta đang đứng ở phía sau Dung Yên, khom lưng dịu dàng gội đầu cho cô ta.
Ta khẽ cười nói: "Sao thế? Làm đau muội muội sao? Tỷ tỷ vô ý quá, đều tại tóc muội muội quá lâu không gội, rối hết cả rồi.
Thật là một màn kịch hài hòa.
Lúc này, nước mắt trên mặt cô ta không thích hợp lắm.
Kỳ Lỗi thấy ta không bắt nạt Dung Yên, vẻ mặt ôn hoà, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Thấy các nàng hoà thuận như vậy, bổn tướng quân rất yên tâm."
Dung Yên không nghĩ tới ta còn trà hơn cô ta, cô ta nuốt không trôi cơn tức này, nước mắt lã chã nhìn Kỳ Lỗi khóc lóc kể lể:
"Tướng quân, tỷ tỷ vừa rồi đã doạ ta, tỷ ấy nói muốn dùng tóc của ta để làm dây đàn, còn nói muốn dùng đuôi cá của ta để nấu canh, huhu..."
"Không biết tỷ ấy nói đùa, hay là nghiêm túc nữa. Dung Nhi rất sợ, đêm nay không dám ngủ một mình đâu."
Nụ cười trên mặt Kỳ Lỗi ngưng lại, hắn chất vấn ta: "Yên Phi, vừa rồi nàng có nói những lời đó với Dung Nhi không?"
Ta ra vẻ kinh ngạc nhìn Dung Yên, không vui nói: "Dung Yên, ta hết lòng đối đãi với muội, sao muội có thể chửi bới ta ở trước mặt tướng quân như thế?"
Kỳ Lỗi bị chúng ta làm cho hồ đồ, tạm thời không biết nên tin ai.
Dung Yên tủi thân: "Tướng quân, ta không có chửi bới tỷ ấy, những lời vừa rồi, trời đata chứng dám do chính tỷ ấy nói ra."
"Tỷ ấy còn nói, chờ ta sinh đứa bé ra, sẽ cấy ngàn vạn hạt phôi ngọc trai vào bụng nó, sau khi lớn lên sẽ mổ ra bán lấy tiền."
"Huhu, tỷ ấy thật sự rất tàn nhẫn. Tướng quân, ta rất sợ..."
Dung Yên nói từng câu khóc đến lòng Kỳ Lỗi mềm nhũn.
Hắn đi tới trấn an Dung Yên: "Yên tâm, có bản tướng quân ở đây, không ai dám làm hại nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, còn có thai nhi trong bụng nàng nữa."
Ta cảm thấy ghê tởm vô cùng, trong mắt hắn ta chỉ có Dung Yên, giống như bị cô ta mê hoặc, không nhìn thấy người khác.
Dung Yên tự nhận là hòa nhau một ván, ta thấy được vẻ đắc ý trên khóe môi cô ta dù chỉ thoáng qua, khẽ vỗ về bụng:
"Tướng quân còn chưa nói cho tỷ biết trong bụng ta mang cốt nhục của tướng quân sao? Cũng không biết tỷ tỷ có nguyện ý cùng ta hầu hạ một chồng hay không?"
Cô ta cố ý nhấn mạnh câu cuối, đuôi mắt hơi liếc nhìn ta.
Kỳ Lỗi chờ đợi phản ứng của ta: "Yên Phi, Dung Nhi tính tình hiền lành, bản tướng quân hi vọng hai người chung sống hòa bình..."
Ta vỗ nhẹ bụng, ngắt lời hắn: "Thật trùng hợp, ta cũng có thai, đúng lúc có thể cùng muội muội dưỡng thai."
Kỳ Lỗi sắc mặt tối sầm: "Yên Phi, đừng nói bậy, bản tướng quân ra ngoài đánh trận đã một năm chưa về, nàng có thai thế nào được?"