12
Sở Hạo gật gù: "Con ta nói có lý, Kỳ ái khanh à, đây là do ngươi không đúng, ngươi do Thẩm tướng quân một tay nuôi lớn, ông ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi sao có thể làm vậy với hòn ngọc quý của ông ấy như thế?"
Kỳ Lỗi ức nghẹn.
Hoàng thượng chỉ có Sở Thiên là con trai, mức độ cưng chiều đối với hắn quả thực khiến người ta giận sôi máu.
Lần đầu tiên Kỳ Lỗi cảm thấy đầu thai cũng là một loại bản lĩnh.
Hắn thề son sắt hứa hẹn: "Bệ hạ, thần không có tệ bạc với Yên Phi, cho dù thần muốn cưới giao nhân kia chăng nữa thì Yên Phi cũng là chính thê, thần sẽ tận tâm tận lực đối đãi với nàng, sẽ không để nàng chịu thiệt thòi trước mặt Dung Nhi."
Sở Hạo đẩy vấn đề khó khăn cho Sở Thiên: "Sở Thiên, con thấy thế nào?"
Sở Thiên hừ lạnh: "Kỳ tướng quân, ngươi làm cho người ta mang thai đã là khiến Yên Phi chịu thiệt thòi lớn rồi! Ngươi đã bất nhân trước, vậy đừng trách ta bất nghĩa."
Thái tử nói xong, quay sang nói với Sở Hạo: "Phụ hoàng, xin hạ chỉ để Yên Phi và Kỳ tướng quân hòa ly, ngày mai con sẽ cưới Yên Phi vào cửa, giờ này sang năm sẽ để cho người ôm hoàng tôn."
Hoàng thượng ánh mắt sáng ngời, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng ôm cháu, khóe miệng không ngừng giương lên, thiếu chút nữa đã vui vẻ đến cười ra tiếng.
Hoàng thượng đã mong được ôm cháu từ lâu.
Thế nhưng Sở Thiên là loại si tình, từng tuyên bố không phải Thẩm Yên Phi thì không cưới.
Vốn tưởng rằng hắn chỉ nói mồm thế, không ngờ mấy năm nay bên cạnh không xuất hiện hình bónh giai nhân nào.
Sở Hạo sắp xếp cho thái tử hết đợt nha hoàn thị tẩm này đến đợt nha hoàn thị thẩm khác.
Cao thấp, gầy béo, xấu đẹp dạng gì cũng có.
Nhưng thái tử đều hờ hững.
Nếu Thái tử không có con nối dõi, tương lai sau khi hắn kế vị, giang sơn nước Sở này sẽ không có người kế nghiệp.
Sở Hạo buồn đến mức muốn bỏ thuốc rồi ném mỹ nhân quốc sắc thiên hương lên giường hắn.
Đây là lần đầu tiên Thái tử chủ động nói chuyện để Hoàng thượng ôm Hoàng tôn, có thể không kích động sao?
Sở Hạo cố nén vui vẻ, nghiêm mặt nói: "Kỳ ái khanh, ngươi đã có người khác, vậy hãy buông tay tác thành cho Yên Phi và Sở Thiên, hôm qua trẫm không phải còn tặng ngươi nước ngự hồ sao? Ngươi và Yên Phi hòa ly, muốn phần thưởng gì, cứ việc nói."
Kỳ Lỗi giận dữ, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, thần chỉ cần Yên Phi, những phần thưởng khác thần đều có thể không cần, bao gồm nước ngự hồ cũng không cần nữa, chỉ mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."
Sở Hạo không vui, hắn ngồi nghiêm chỉnh, lấy uy nghiêm đế vương răn đe: "Kỳ ái khanh, trẫm ôn tồn thương lượng với ngươi, ngươi đừng có mà không biết điều."
"Hoàng tự chính là chuyện trọng đại của quốc gia, ngươi bỏ qua tiểu tiết, nghĩ cho chuyện lớn, trẫm sẽ nhớ kỹ công lao này."
"Nếu chỉ vì ngươi khiến ta chậm trễ ôm hoàng tôn... Ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để ta chặt. "
"Bệ hạ..." Kỳ Lỗi nén giận, nhìn người mặc long bào.
Thiên tử nước Sở, ngày thường nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng đó chỉ là ngụy trang của ông ấy thôi.
Ông ấy mới là sói quyết đoán sát phạt, khoác da dê.
"Không cần nói nữa." Sở Hạo khoát tay áo, "Ngươi tự hòa ly, hay trẫm hạ chỉ cho các ngươi hòa ly đây?"
"Lựa chọn vế trước, trẫm cho ngươi thể diện. Nếu chọn cái sau, vậy đừng trách trẫm vô tình."
"Nhưng gì hôm nay ngươi có tất cả đều do Thẩm tướng quân cho ngươi, không có ngươi, Thẩm tướng quân tuỳ tiện xách một người dưới trướng về đào tạo cũng có thể ra một viên đại tướng quân thay thế vị trí của ngươi."
"Kỳ ái khanh, ngươi cần phải nghĩ kỹ, đừng làm trẫm thất vọng."
"Quỳ xuống!"
Sở Hạo chặn gọng Kỳ Lỗi từng câu khiến hắn không dám nói thêm nửa chữ, hắn cúi đầu trước sóng to gió lớn, quỳ xuống nói: "Thần cáo lui."
13
Sau khi Kỳ Lỗi trở về từ cung điện, đến Thẩm gia tìm ta:
"Yên Phi, bệ hạ nói cho chúng ta hòa ly, chỉ cần nàng nói một câu, nếu nàng kiên định lựa chọn đứng về phía vi phu, vi phu cho dù chết, cũng sẽ nắm tay nàng không buông ra."
"Ha ha ha." Ta nhớ tới hình ảnh kiếp trước Kỳ Lỗi tự tay rót ép ta uống thuốc phá thai, chỉ cảm thấy hắn buồn cười đến cực điểm.
Ta không cười nữa, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập sự chán ghét:
"Kỳ Lỗi, ngươi nghe cho kỹ, ta kiên định lựa chọn hòa ly với ngươi, kiên định lựa chọn gả cho Sở Thiên, cũng xin ngươi kiên định lựa chọn giao nhân kia, từ nay về sau chúng ta coi như người xa lạ."
"Yên Phi, nàng thay đổi rồi." Kỳ Lỗi không thể tin được ta lại vô tình như vậy, "Trước kia không phải nàng nhất định phải lấy ta sao? Bởi vì ta mang Dung Yên về, cho nên tính tình nàng thay đổi nhiều thế sao?"
Kỳ Lỗi hít sâu một hơi, nhượng bộ nói: "Nếu ta nói, ta có thể vì nàng, trả Dung Yên về Đông Hải thì sao?"
Hắn nói xong, ngực đau nhói.
Đáy mắt tơ máu kéo dài, nhuộm màu đau đớn.
Giống như những lời vừa nói ra khỏi miệng là một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim hắn, làm hắn đứng ngồi không yên.
"Trước kia là mắt ta mù. Bây giờ ta mới thấy rõ, Sở Thiên tốt hơn ngươi gấp mười gấp trăm lần, chuyện ta hối hận nhất, chính là chọn ngươi, không chọn chàng ấy."
"Hôm nay còn có cơ hội, chúng ta tự buông tha cho nhau đi."
"Không thể nào, nàng không thể thay lòng đổi dạ như thế được."
Kỳ Lỗi nghe vậy đau đớn vô cùng, hắn cầm tay ta, muốn ôm ta vào lòng, "Yên Phi, đừng nói những lời đau lòng nữa, ta biết nàng thật ra không nghĩ thế, ta sai rồi, đừng làm loạn nữa, được không?"
Ta tự nhiên sẽ không để cho hắn ôm, ta giãy khỏi tay hắn: "Cút đi, ta không muốn cùng ngươi nói thêm một chữ nào nữa."
"Yên Phi... " Kỳ Lỗi muốn nói lại thôi.
Hai gã thị vệ từ nóc nhà nhảy xuống, ngăn Kỳ Lỗi lại: "Kỳ tướng quân, tự trọng."
Hai gã thị vệ này là Sở Thiên sắp xếp ở bên cạnh bảo vệ ta.
Kỳ Lỗi thấy tâm ý ta đã quyết, thở dài, xoay người rời khỏi Thẩm phủ.
Đêm, Kỳ Lỗi phái người đưa Hòa Ly Thư tới.
Có lẽ đây là kết quả sau khi hắn suy nghĩ cặn kẽ.
Hoàng quyền ở trên, nếu hắn không khuất phục, sẽ phải bồi thường tiền đồ và tính mạng của chính mình.
14
Ngay sau khi ta và Tề Lôi hòa ly, thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng cho ta và Sở Thiên đã được mang đến.
Sở Thiên một ngày cũng không muốn chờ lâu.
Vừa tiễn công công truyền chỉ, Sở Thiên đóng cửa phòng lại, vội vã ôm ta vào lòng:
"Yên Phi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi."
Ta để mặc hắn ôm, nghĩ thầm, kiếp trước ta đúng là mắt mù, kiếp này không mù nữa rồi.
Ta nhớ tới một chuyện, vội vàng nói với Sở Thiên:
"Sở Thiên, chúng ta rời hôn lễ về sau bảy ngày đi, chàng bảo bệ hạ triệu phụ thân ta về kinh, tới tham gia tiệc cưới của chúng ta, rồi phái Kỳ Lỗi đi biên quan thay thế phụ thân ta."
Sở Thiên ngay cả lý do cũng không hỏi, trả lời luôn: "Được, nghe nàng, sau này đều nghe nàng hết."
"Vậy chàng mau đi đi, việc này rất gấp. "Ta thúc giục.
Thời khắc cha ta chết trận sa trường trong kiếp trước chỉ còn có một tháng trong kiếp này.
Nghĩ đến kiếp trước, địch quốc đột nhiên xuất binh, cha ta nắm giữ ấn soái ra trận.
Phụ thân ta nghe được tin Kỳ Lỗi chỉ vì một giao nhân mà muốn giết ta mà tức giận, để cho quân địch có cơ hội lợi dụng.
Cha ta sốt ruột cứu con gái, muốn mau chóng đánh xong trận chiến đó, để quay về bảo vệ ta.
Ai ngờ, ông lại chết ở trên chiến trường, bị địch quân bắt một mũi tên xuyên qua cổ họng.
Cha ta trước khi chết còn bò về hướng quê nhà.
Cổ họng chảy máu đầy đất, miệng nức nở: "Yên Phi, con gái ngoan của cha, cha không nên thu dưỡng tên bạch nhãn lang Kỳ Lỗi kia."
Nhớ tới thảm trạng kiếp trước khi phụ thân chết, ta không nhịn được nước mắt dâng lên.
Sở Thiên luống cuống tay chân, cúi người dịu dàng hôn đi nước mắt nơi khóe mắt ta,
"Đừng sốt ruột đừng sốt ruột, ta hôn một cái xong ta sẽ lập tức trở về xin phụ hoàng hạ chỉ, tám trăm dặm khẩn cấp triệu hồi nhạc phụ đại nhân về kinh."
"Được." Ta nín khóc mỉm cười, mặc cho nụ hôn của hắn rơi xuống môi ta.
Đã nói chỉ hôn một cái, thế mà hắn suýt chút nữa ăn ta sạch sẽ luôn.
15
Đêm đó, Sở Thiên hồi cung thỉnh chỉ Hoàng thượng.
Hoàng thượng phái người khẩn cấp triệu hồi phụ thân ta về kinh thành.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Lỗi nhận được thánh chỉ, phái hắn đi biên cương đóng quân.
Kỳ Lỗi cho rằng cơ hội thăng chức đã tới, mà không biết rằng, đây sẽ là hành trình cuối cùng của hắn.
Điều duy nhất hắn không yên lòng chính là Dung Yên, dù sao hiện tại cô ta đã mang thai sáu tháng, còn ba tháng nữa sẽ lâm bồn. Lúc này không thể đi theo hắn bôn ba nữa.
Hồ hoa sen đã khởi công, hắn hẹn với hoàng thượng tranh thủ bảy ngày.
Đợi bảy ngày sau, hồ sen hoàn thành, chứa đầy nước Ngự Hồ, hắn sẽ đưa Dung Yên bỏ vào trong hồ, sau đó mới khởi hành đi biên cương.
Ta biết hắn làm những việc này đều là phí công, kiếp trước hồ sen xây dựng không bao lâu, Dung Yên đã chết.
Nước biển không nuôi được hoa sen, sau khi Dung Yên chết, ngàn đóa vạn đóa hoa sen một đêm héo rũ, uổng phí nhiều thợ thủ công như vậy.
Kỳ Lỗi xưa nay thông minh, sao lại hồ đồ trong chuyện này?
Ta hoài nghi hắn trúng tà, nà có khi hắn trúng tà thật chứ chẳng chơi.
Hoàng thượng chấp thuận thỉnh cầu của Kỳ Lỗi.
Bảy ngày sau, chính là ngày đại hôn của ta và Thái tử.
Hắn có lẽ còn có thể uống ngụm rượu mừng rồi mới lên đường.
Ngày hôm đó, ta rảnh rỗi vô sự, quay về Kỳ phủ lấy vàng bạc trang sức và vật dụng mà ta hay dùng.
Lúc đi qua sương phòng, ta nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện giữa Kỳ Lỗi và Dung Yên.
Giọng điệu Dung Yên nghe có vẻ lo lắng: "Tướng quân, xin người dẫn ta cùng đi biên cương, nếu để ta một mình trong phủ, ta sẽ chết mất."
Kỳ Lỗi trấn an nói: "Dung nhi, thân thể nàng bất tiện, nếu bôn ba mệt nhọc, đối với thai nhi không tốt. Yên tâm, bổn tướng quân sẽ sắp xếp hộ vệ trong phủ bảo vệ an nguy của nàng, không để cho kẻ nào tới gần hồ sen."
"Không đâu, tướng quân, hộ vệ lợi hại hơn nữa cũng không bảo vệ được ta đâu, chỉ có chàng mới có thể bảo vệ ta. Xin chàng mang ta theo, đừng bỏ ta lại, huhu..."
Dung Yên khóc nấc lên.
Phản ứng của Dung Yên rất đáng để ta suy nghĩ, cô ta giống như có thể đoán được mình sẽ gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ cô ta cũng sống lại?
Kiếp trước, cái chết của Dung Yên vẫn là một bí ẩn.
Kỳ Lỗi cho rằng ta ghen tị với Dung Yên, thuê người giết cô ta, còn xẻ người lấy thai nhi trong bụng cô ta đi.
Nhưng thực ra, Dung Yên cũng không phải do ta giết.
Kỳ Lỗi ôm Dung Yên vào lòng, kiên trì nói: "Bổn tướng quân cũng là vì an nguy của nàng thôi, nàng từ Đông Hải ngàn dặm xa xôi theo bổn tướng quân về kinh, đã động thai khí, thân thể của nàng quả thực không thể chịu giày vò nữa."
"Huhu, tướng quân, chàng không ở đây, ta sợ... "Dung Yên vùi đầu vào trong ngực Kỳ Lỗi khóc lớn.
Tiếng khóc đứt đoạn nối tiếp, dần dần phủ lên một chút mập mờ.
Chậc, mang thai cũng không yên.
Kiếp trước cũng như vậy, cô ta không sợ vận động mạnh sẽ sinh non sao?
Ta cảm thấy cay tai, xoay người rời khỏi sương phòng, đi về phía khuê phòng trước kia của ta.
Sân sau đang đào hồ nhân tạo, thợ thủ công cầm cuốc vùi đầu làm việc.
Khi băng qua lan can, có một thợ thủ công vác hai thùng vỏ sò đi ngang qua ta.
Ta quét mắt nhìn hắn một cái.
Lúc đầu không để ý nhiều.
Đến khi trở lại phòng ngủ, hình ảnh kiếp trước chợt lóe lên trong đầu ta.
Ta cố gắng tìm kiếm điều gì đó.
Người thợ vừa mới chọn vỏ sò kia, kiếp trước ta đã gặp qua rồi thì phải!