19
Kỳ Lỗi có lẽ là không ngờ tới, lúc hắn xuất cung, đã đi lướt qua xe ngựa bí mật áp giải Dung Yên về Đông cung.
Lúc trở lại trong phủ, mới phát hiện Dung Yên không thấy đâu.
Hạ nhân nói, ta đã vào sương phòng cô ta.
Kỳ Lỗi cưỡi ngựa một mạch đến Thẩm phủ tìm ta đòi người.
Hắn khí thế hung hãn, rất lo lắng Dung Yên quát: "Yên Phi, nàng giấu Dung Yên ở đâu?"
Ta ra vẻ kinh ngạc, sau đó giải thích,
"Trước khi rời khỏi Kỳ phủ ta đã gặp cô ấy một lần, nhưng mà, ta không giấu cô ta đi, ngươi tìm lầm người rồi."
Kỳ Lỗi lo lắng nói: "Không thể nào! Ngoại trừ nàng, còn có thể có ai sẽ đem nàng ấy đi được chứ!"
Ta lạnh nhạt thưởng trà: "Lúc ta ra khỏi phủ, cũng chỉ mang một cái túi nhỏ, không tin ngươi đi hỏi quản gia đi. Dung Yên lớn như vậy, ta có thể giấu cô ta ở đâu? Nói không chừng là cô tạ tự mình trốn đi đấy, ngươi cứ về phủ tìm đi."
"Nàng thật sự không giấu nàng ấy đi chứ?"
Kỳ Lỗi vẫn không tin, tơ máu trong mắt hắn càng rắc rối phức tạp.
"Không có." Ta đặt chén trà xuống, tốt bụng nhắc nhở," Kỳ Lỗi, ngươi bị Dung Yên dùng tà thuật mê hoặc, việc nên làm là đi tìm thuật sĩ đi!"
Kỳ Lỗi giật mình, hắn lắc đầu: "Nàng đừng đánh trống lảng, ta chưa từng bị mê hoặc, bây giờ ta sẽ về phủ tìm Dung Yên, nếu vẫn không tìm thấy, ta sẽ quay lại tìm nàng đòi người."
Ta nhìn bóng lưng hắn vội vã rời đi, trào phúng nói: "Ngu xuẩn, bị một con cá đùa giỡn trong tay."
Kỳ phủ nhiều thợ thủ công đào hồ và vận chuyển bùn đất như vậy, hai vị thị vệ muốn vận chuyển Dung Yên ra khỏi phủ quả thực dễ dàng.
Sau khi Kỳ Lỗi hồi phủ, tìm khắp mọi ngóc ngách trong ngoài của Kỳ phủ ba lần, cũng không tìm được Dung Yên.
Lúc hắn quay lại Thẩm phủ tìm ta thì quản gia nói cho hắn biết, ta đã cùng Thái tử điện hạ đi ra ngoài.
Kỳ Lỗi đành phải ra về.
Ta và Sở Thiên ngồi xe ngựa ra khỏi thành, đi Túy Xuân Hồ gặp Giang Triết để xem là giết hắn, hay là giữ lại sau này cần đến.
Lần này Sở Thiên mang theo rất nhiều thị vệ.
Giang Triết đứng trên một chiếc thuyền hoa chờ chúng ta.
Hắn một thân trường bào màu đen, đứng ở trong gió đêm mãnh liệt, dáng người lộ ra vẻ cô đơn mà tôn quý.
Hắn nhìn thấy Sở Thiên cũng không kinh ngạc, dường như đã sớm dự đoán được ta sẽ cùng Sở Thiên đến đây.
Chào hỏi xong, Giang Dao Triết hỏi ta: "Giao nhân đâu? Cô có đưa theo không?"
"Không! Ta nói cho ngươi biết, chúng ta người đông thế mạnh, ngươi chỉ có một mình, cho dù ta không mang theo giao nhân, ngươi cũng không làm gì được ta."
"Xem ra cô đã biết bí mật của người cá rồi."
Phản ứng của Giang Triết bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của ta, "Thẩm Yên Phi, hợp tác của chúng ta còn tính không?Nếu tính, Giao Châu chia cho cô và Thái tử một nửa, coi như kết giao bằng hữu."
Sở Thiên mở miệng nói: "Nếu không tính thì sao? Hạ Triết, ngươi định làm thế nào?"
Giang Triết không ngờ tới Sở Thiên biết tên tên thật của hắn.
Giật mình xong, hắn thản nhiên nói: "Nếu Thái tử đã biết thân phận thật sự của ta, cần gì vì một nửa Giao Châu mà từ chối làm đồng minh?"
Sở Thiên quát: "Giao Châu và Giao Nhân ngươi đừng hòng có được thứ gì, nếu ngươi quá tham lam, sợ là không ra khỏi kinh thành được đâu!"
Giang Triết suy nghĩ cặn kẽ, cắn răng nói: "Được, vậy tương lai nếu ta có chỗ hữu dụng với Thái tử, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Sở Thiên cười nói: "Được thôi, đến lúc đó phải xem lợi ích ngươi đưa ra có thể thuyết phục ta nổi không đã!"
Như vậy xem ra, người này giữ lại còn hữu dụng.
Trước khi ta và Sở Thiên đi, Hạ Triết nói cho chúng ta biết phương pháp lấy giao châu.
Hắn nhìn theo bóng lưng chúng ta nói: "Giao Châu và Gioa Nhân coi như là quà mừng tân hôn cho hai người, sau này sẽ gặp lại."
20
Lúc trở về thành, Kỳ Lỗi đã ở cửa thành chờ chúng ta.
Hắn bây giờ đã chắc chắn là ta kết hợp với Sở Thiên giấu Dung Yên đi.
Cho rằng ta sẽ giết Dung Yên, hắn điên cuồng, rút kiếm chỉ về phía ta: "Thẩm Yên Phi, giao Dung Yên ra đây, ta tha cho nàng một mạng!"
Sở Thiên quát lên một tiếng, lạnh lùng nhìn Kỳ Lỗi:
"Kỳ Lỗi, ta muốn giết ngươi lâu rồi, ngươi tiến lên một bước thử xem?"
Sở Thiên mới vừa đi gặp Giang Triết, vì phòng ngừa hắn có mai phục, âm thầm dẫn theo rất nhiều hộ vệ, còn có cung thủ.
Lúc này, cung thủ trong bóng tối kéo căng cung tiễn, nhắm thẳng Kỳ Lỗi.
Đáy mắt Kỳ Lỗi tơ máu kéo dài càng ngày càng nhiều, che mắt hắn, cũng che thần trí của hắn.
"Ta hỏi lại lần nữa, Dung Yên ở đâu? Trả nàng ấy lại cho ta!"
Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng, cao giọng nói: "Bắn tên!"
Viu viu viu - -
Vô vàn mũi tên sắc bén từ trong tối bay ra, bắn thẳng vào cơ thể Kỳ Lỗi.
Hắn bị vạn tiễn xuyên tim, miệng phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.
Đôi mắt đỏ tơ máu chậm rãi tản ra, trở về như cũ.
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, gọi tên ta, bò về phía ta: "Yên Phi..."
Ta đứng nhìn hắn: "Kỳ Lỗi, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
"Yên Phi, nàng nói không sai, ta bị người ta mê hoặc, từ ngày ta rơi xuống Đông Hải, lúc cô ta hôn ta dưới đáy biển, anh đã bị mê hoặc..." Đáy mắt Kỳ Lỗi tràn ngập vẻ không cam lòng.
"Vì sao chúng ta lại đi tới hôm nay? Vì sao chúng ta không thể ở bên nhau trọn đời chứ!!!"
Máu tươi phun ra, Kỳ Lỗi dùng chút sức lực cuối cùng nói, "Yên Phi, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng."
Kỳ Lỗi đã chết, trong tính toán ban đầu của tôi, sau khi cha ta từ biên cương trở về, Kỳ Lỗi sẽ được phái đi biên cương rồi chết dưới mũi tên của quân địch.
Là hắn quá nóng vội, hoặc là, hắn bị Dung Yên mê hoặc quá sâu.
Chỉ cần Dung Yên gặp nguy hiểm, hắn đã mất hết lý trí, cho dù biết rõ tiến lên một bước là chết, hắn cũng không quan tâm xông lên.
Sau này ta mới biết, nước bọt và dịch cơ thể của người cá có tác dụng mê hoặc.
Khi Kỳ Lỗi chinh chiến Đông Hải, từng rơi xuống đáy biển.
Khi hắn sắp không thở nổi, Dung Yên xuất hiện, Dung Yên độ khí cho hắn, thực tế là đang mê hoặc hắn.
Sau đó, Kỳ Lỗi nhiều lần cùng Dung Yên làm niềm vui cá nước, bị mê hoặc càng ngày càng sâu, không thể tự khống chế.
Chỉ có chết, mới có thể hoàn toàn giải thoát.
Trừ lần đó ra, dưới sự kích thích cực lớn, sẽ khiến hắn tạm thời tỉnh táo một lát.
Kiếp trước, cho dù Dung Yên chết, hắn cũng không tỉnh táo lại.
Khi ta chết, đối với hắn đây là đả kích rất lớn, hắn mới tỉnh táo lại trong chốt lát.
Cho nên mới ôm thi thể của ta khóc rống, ngửa đầu hỏi trời: "Tại sao, tại sao..."
Thật ra chỉ là nước bọt của người cá, mê hoặc cũng không sâu.
Nếu Kỳ Lỗi không cùng Dung Yên làm nhiều lần như vậy, hắn sẽ không bị mê hoặc đến mức này.
Suy cho cùng, là do hắn quanh năm ở bên ngoài hành quân đánh giặc, cảm giác tịch mịch, nên mới dễ bị cám dỗ.
Hắn luôn miệng nói yêu ta, nhưng vẫn phản bội ta, thế nên Dung Yên mới có cơ hội.
21
Dung Yên không hề mang thai.
Trong bụng cô ta không có đứa bé, chỉ có rất nhiều giao châu.
Dung Yên từ nhỏ đã được người nuôi ngọc ở Đông Hải nhận nuôi, giao châu đắt hơn châu báu gấp ngàn lần trăm lần.
Người nuôi ngọc ở Đông Hải cấy mầm châu trong cơ thể Dung Yên, chờ sau khi lớn lên sẽ mổ bụng lấy châu.
Ai ngờ, Dung Yên gặp Kỳ Lỗi ở dưới biển.
Cho nên cô ta nảy sinh kế hoạch lợi dụng Kỳ Lỗi để chạy trốn, tránh bị mổ bụng.
Cô ta mê hoặc Kỳ Lỗi, để Kỳ Lỗi đưa cô từ Đông Hải ngàn dặm xa xôi về kinh thành.
Nhưng kiếp trước, cô ta vẫn thể chạy thoát khỏi vận mệnh bị lấy châu.
Người nuôi ngọc phái Giang Triết đến kinh thành lấy giao châu, kiếp trước Dung Yên mới chết thê thảm như vậy.
Tên thật của Giang Triết là Hạ Triết, là Nhị hoàng tử lưu lạc trong dân gian của Hạ quốc.
Thái tử của Hạ quốc là Hạ Hân.
Hạ Triết cần phải tích lũy của cải bằng cách bán châu lấy tiền mặt, chiêu binh mãi mã.
Mục tiêu của hắn là ngôi vị hoàng đế của Hạ Quốc.
Hiện giờ hắn bỏ qua Giao châu để lấy cơ hội kết giao với đồng minh Sở Thiên.
Sở Thiên là người thừa kế duy nhất của Sở quốc.
Tương lai khi Hạ Triết khởi binh đoạt quyền ở Hạ quốc, điều kiện đưa ra nếu có thể thuyết phục Sở Thiên, không chừng Sở Thiên sẽ phái binh trợ giúp hắn một tay.
Nếu hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế Hạ quốc, hai nước Hạ Sở rất có khả năng sẽ từ địch quốc biến thành hữu quốc.
Bảy ngày sau, cha ta từ biên cương trở về, tham dự tiệc cưới của ta và Sở Thiên.
Sau đó ta giữ phụ thân ở lại kinh thành, để ông tránh cái chết thảm ở kiếp trước.
Kiếp trước, trận chiến giữa Sở quốc và Hạ quốc xảy ra, cha ta bởi vì lo lắng cho ta mà trúng tên bỏ mạng, nhưng tướng sĩ dưới tay ông lại thế không thể đỡ.
Trận chiến đó, Sở quốc thắng, Hạ quốc bại.
Lúc này đây, không có phụ thân làm chủ soái, dưới tay hắn mấy viên đại tướng cũng có thể mang binh đánh bại Hạ quốc.
Về phần Dung Yên, cô ta bị nhốt trong lồng giam dưới Ngự Hồ để sản xuất giao châu.
Biện pháp lấy ngọc trai có hai loại, một loại là để cho cô ta đẩy từng viên từng viên ra khỏi cơ thể, để đẩy được hết mất rất nhiều thời gian.
Một phương pháp khác là mổ bụng lấy châu, hàng ngàn viên châu có thể lấy ra một lần luôn.
Nhưng nếu dùng phương pháp thứ hai, cô ta sẽ không sống được.
Cho nên, muốn cô ta nhả châu nhanh, tốt nhất là nuôi bằng nước Đông Hải.
Một viên ngọc trai đáng giá ngàn vàng, giết cô ta chẳng phải là lãng phí sao?
Để cho cô ta nhả không không ngừng, mới là tài nguyên lớn nhất.
Đây là số mệnh của Giao nhân không ai có thể thay đổi.
Dung Yên đã thử dùng nước bọt mê hoặc người xuống lấy châu, nhưng ta đã sớm dặn dò người lấy châu, không thể để cho cô ta tới gần.
Dung Yên mê hoặc không được người lấy châu, lại nảy ra một kế, cố gắng dùng tiếng hát để mê hoặc Sở Thiên.
Cô ta cho rằng đàn ông trong thiên hạ đều giống nhau, chỉ cần cô ta muốn mê hoặc là ai cũng phải đầu hàng.
Nửa đêm Sở Thiên nghe thấy tiếng hát, nhíu mày: "Khó nghe muốn chết, ô nhiễm lỗ tai ta. Người đâu, hạ độc cho cô ta câm đi!"
Sở Thiên sai người cho Dung Yên uống thuốc câm, từ nay về sau cô ta không thể phát ra một âm thanh nào nữa.
Dung Yên không mê hoặc được ai, tức giận dùng thân thể va vào lồng giam.
Thực ra nếu cô ta ngoan ngoãn đợi ở Đông Hải, không đi dụ dỗ Kỳ Lỗi, không tìm mọi cách trốn tới kinh thành Sở quốc.
Người nuôi châu sẽ không dễ dàng giết cô ta.
Sau này, cô ta sẽ ở trong lồng giam dưới đáy hồ trải qua quãng đời còn lại.
Đợi sau cô ta nhả hết châu trong cơ thể ra, ta sẽ lại cấy cho cô ta một hạt châu mới, để cho cô ta vì ta không ngừng hoạt động.
Sau khi kết hôn một năm, ta sinh hạ con nối dõi cho Sở Thiên.
Hoàng thượng hoàng hậu được ôm hoàng tôn, cười tít mắt.
Lại qua ba năm, Hoàng Thượng nói làm hoàng thượng không có ý nghĩa, mỗi ngày phải dậy sớm vào triều sớm, tấu chương chồng chất như núi, nghĩ lại thấy đau đầu, khiến ông không sống thọ được.
Vì thế thoái vị, lên làm Thái thượng hoàng, đưa hoàng hậu đi vân du tứ hải.
Khó trách Sở Hạo cưng chiều Sở Thiên như vậy, thì ra đã sớm tính toán sẵn, để gánh nặng quốc gia để cho Sở Thiên gánh vác, còn ông ấy thì trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc.
Sau khi Sở Hạo thoái vị, Sở Thiên bị ép kế vị trước, ta được sắc phong làm hoàng hậu.
Một ngày nọ, Hạ Triết gửi đến mật báo, hắn muốn khoẻi binh, xin Sở Thiên ủng hộ.
Trong mật thư Hạ Triết nói, phụ hoàng hắn bệnh nặng, thái tử Hạ Hân trước đó vài ngày đi săn trở về, mang về một gốc hoa lan.
Thái tử phi Mộc Khinh Lan tận mắt nhìn thấy sau khi đêm xuống, dây leo hoa lan quấn quanh Hạ Hân, hóa thành Thiên Tiên mỹ nhân cùng hắn hoan hảo.
Tinh khí của Hạ Hân sắp bị Hoa Lan Yêu hút khô, hắn còn vung kiếm tự tay chém giết Thái tử phi đang mang thai.
Con dân Hạ quốc đối với Thái tử tiếng oán than dậy đất, lúc này là thời cơ tốt nhất để khơi binh.
Hạ Đình đưa ra lợi ích phong phú, sau khi chuyện thành công nguyện dâng ra mười thành biên cương Hạ quốc cho Sở quốc, hàng năm cống vàng bạc châu báu giá trị xa xỉ, phỉ thúy mã não, còn có khoáng sản độc hữu của Hạ quốc.
Sở Thiên cân nhắc lợi hại, ra lệnh một tiếng, phái binh gấp rút tiếp viện Hạ Triết, giúp hắn một tay.
Về phần có thành công hay không, đó lại là một câu chuyện khác.
Khi ta mang thai lần thứ hai, các đại thần đề nghị Sở Thiên tuyển tú, lấp đầy hậu cung.
Sở Thiên nhìn ta thề: "Yên Phi, trẫm đời này tuyệt đối không nạp phi, nàng đừng nghe đám đại thần kia nói bậy."
Ta vuốt cằm cười khẽ: "Ừ, bệ hạ không cần cam đoan với thần thiếp, thần thiếp tin người."
Hắn thuận thế ôm ta: "Vậy hôn nhẹ trẫm một cái nhé? Chỉ một cái thôi."
"Hôn hai cái cũng không sao." Lời còn chưa dứt, đã bị Sở Thiên hôn thật sâu.
Mặt trời lặn về phía tây, ráng hồng nhuộm đỏ mây xanh, phản chiếu bóng dáng ta và Sở Thiên ôm nhau đứng trên tường thành.
- Hết -