Nghịch Lân

Chương 31: Đệm thịt hình người




Dịch giả: Hôi Lông

Đình viện ở chỗ sâu này, khu nhà ở cao tường riêng tư Lý Nham và La Kỳ mua được khi vừa mới đến thành Giang Nam hiện tại đã trở thành một lớp lá chắn tự nhiên cô lập với ngoại giới.
Đối với rất nhiều người mà nói hôm nay vẫn là một buổi sáng yên bình như mọi ngày, nhưng đối với người nhà Lý gia thì đây chính là một cơn ác mộng.
Sát thủ tập kích, đối với bọn họ mà nói là một chuyện từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới.
Ai có thể ngờ tới, một thiếu niên vốn chưa từng gây chuyện gì lại có thể trêu chọc vào Quạ Đen loại sát thủ cấp bậc này... Hơn nữa lại sử dụng lý do hoang đường là dùng tay phải cho tay trái một khối kim tệ mua mạng người ta?
Thời khắc nguy hiểm, Lý Tư Niệm luôn vọt tới trước mặt Lý Mục Dương đầu tiên.
Trong suy nghĩ của nàng, Lý Mục Dương rất mỏng manh yếu đuối, cần nàng bảo vệ và quan tâm như khi còn nhỏ.
“Giao dịch?”. Quạ Đen nhìn cô gái đang ra vẻ rất trấn định ở phía trước, cảm giác có chút hoang đường.
“Tiểu cô nương, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Ngươi muốn cùng một sát thủ giao dịch? Nếu như sát thủ có thể tùy tiện giao dịch với người khác còn có thể là sát thủ sao?”.
“Ta cho ngươi 'Phá Thể thuật'”. Lý Tư Niệm nói.
Vừa rồi khi nàng dùng một quyền kia biểu hiện của tên sát thủ này tỏ ra khiếp sợ.
Nàng nhớ rõ vẻ mặt của hắn, cho nên có thể kết luận, bộ công phu sư phụ dạy nàng rất có thể có lai lịch lớn.
Lý Tư Niệm là một người thông minh, hơn nữa còn tương đối điềm tĩnh.
Nếu đổi thành cô gái khác gặp phải chuyện như vậy, đã sớm trốn ở phía sau cha mẹ kêu gào không ngừng hoặc là trực tiếp té xuống đất.
Nhưng Lý Tư Niệm lại đứng trước cha mẹ và anh trai của mình làm giao dịch với sát thủ.
“Tư Niệm”. Lý Nham gấp giọng hô, ông biết lão đạo sĩ kia rất sủng ái Lý Tư Niệm, cũng biết trước khi rời đi, lão đạo sĩ kia đã đưa cho Lý Tư Niệm một quyển sách vàng, hơn nữa còn luôn dặn Lý Tư Niệm không nên để mất hoặc để người ngoài biết.
Hiện tại con gái lại muốn lấy ra làm giao dịch, đây không phải là phụ tâm ý của lão đạo sĩ sao?
Nhưng mà con gái lại muốn dùng bí kíp này để đổi lấy mạng con trai của mình, nếu ngăn lại thì cũng không được.
Đôi mắt của Lý Tư Niệm không nháy nhìn chằm chằm sát thủ Quạ Đen, lại giải thích với cha của mình: “Cha, con ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ nhưng bây giờ là lúc mấu chốt, con cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đến lúc đó con sẽ giải thích với sư phụ, nếu có trách phạt thì con sẽ chịu hết”. Thấy Quạ Đen trầm mặc không nói, Lý Tư Niệm lại nói tiếp: “Ngươi muốn giết anh ta, nhưng ngươi hãy nhìn anh ấy xem, thân thể nhiều bệnh, đen như cục than. Vừa mới sinh ra đã bị sấm sét đánh trúng, cho tới bây giờ đại não còn hỗn loạn, việc gì cũng không làm được. Một phế vật như vậy, đáng giá để ngươi tới giết sao? Nếu bị những người trong giới biết được thì chẳng phải đây là trò đùa để mọi người chê cười hay sao?”.
“Phú hào chính khách, tướng quân đế quốc, phụ nữ, trẻ em, thiên kim tiểu thư,… Chỉ cần có người nguyện ý xuất tiền, chúng ta có thể giết hết, không cần biết hắn có phải là phế vật hay không?”. Quạ Đen liếc mắt nhìn Lý Mục Dương một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, nói: “Tiểu cô nương, chỉ sợ cho đến bây giờ người con chưa biết ngươi đang bảo vệ một con quái vật?”.
Tư Niệm đương nhiên không biết rốt cuộc Lý Mục Dương là quái vật gì, nàng càng xác định hắn là một trạch nam yếu nhược không có năng lực bảo vệ bản thân.
“Căn bản không có người muốn mua mạng của anh trai ta đúng không?”.
“Hắn phá hủy chuyện tốt của ta, ta nhất định phải giết hắn”.
“Tha cho anh trai ta, ta cho ngươi 'Phá Thể thuật', còn chuyện ngươi tự trả cho mình một đồng tiền thì sẽ không có bất luận kẻ nào biết”.
Quả thật Quạ Đen động tâm với 'Phá Thể thuật', đây là bí kíp của Đạo gia, là pháp bảo cấp cao. Ngoại trừ Đạo Tôn cùng Thất Đại chân nhân thường vân du bên ngoài ra thì những người khác căn bản không có tư cách tùy tiện đưa ra thứ này.
Mà Tử Dương chân nhân chính là một trong Thất Đại chân nhân của Đạo giáo, nhiều năm trước nghe nói đã tiến vào Khô Vinh Cảnh. Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt. Quạ Đen không dám trêu chọc lão đạo sĩ Tử Dương, nhưng mà vẫn có lá gan khi dễ một đồ đệ của lão đấy.
Người hắn muốn giết là Lý Mục Dương, không phải là Lý Tư Niệm.
“Sau khi giết ngươi ta cũng có thể có được 'Phá Thể thuật'”. Quạ Đen cười lạnh.
“Giết ta ngươi sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì”. Lý Tư Niệm nói: “'Phá Thể thuật' đang ở trong đầu ta”.
“Ngươi đang trêu chọc ta sao?”.
Sắc mặt của Quạ Đen trở nên âm lệ, hắn nhìn ra được tiểu cô nương này rất thông minh, hơn nữa cũng rất láu cá. Con gái bây giờ đều như vậy sao? Nói chuyện giao dịch buôn bán cũng thành thạo như vậy? Hiện tại bọn hắn đang nói chuyện giết người. Chẳng lẽ trong trường học cũng dạy thứ này sao? Kẻ tốt nghiệp trường học sát thủ năm đó như hắn tất nhiên chịu đả kích đả kích rất lớn.
Kinh tế ở đế quốc trì trệ, cạnh tranh các mặt đều tăng lên. Mua bán mạng người cũng nhe thế.
Quạ Đen thực sự lo lắng cho trường cũ của mình, năm đó khi bước vào trường thì thấy trước cổng trường có viết dòng chữ: ‘‘Hôm nay ta cảm thấy vinh quang vì trường học, ngày sau trường học cảm thấy xấu hổ vì ta”.
‘‘Chỉ cầu nhà trường kiên định, đừng đóng cửa dễ dàng như vậy!’’.
Hắn âm thầm cầu nguyện như vậy ở trong lòng.
Ta hy vọng ngươi mau chóng trả lời, nói cách khác, đợi chị Tiểu Tâm đến đây thì ngươi sẽ không có được thứ gì. Ta cho ngươi 'Phá Thể thuật' coi như hôm nay ngươi không tới đây, như thế nào?
Quạ Đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nói: “Lý Mục Dương, ngươi thật sự để cho một nữ hài tử ra mặt cho ngươi sao?”.
Lý Mục Dương vỗ vỗ bả vai của Lý Tư Niệm, giọng nói khàn khàn: “Tư Niệm, để anh tới”.
“Ca…”. Lý Tư Niệm kêu: “Anh không nên cậy mạnh, chẳng lẽ anh không biết tình huống của mình sao? Hắn cố ý kích động để dụ anh, anh không cần nghe hắn, cứ đứng sau lưng em. Nếu như hắn dám đụng một sợi tóc của anh thì em sẽ liều mạng với hắn”.
“Tư Niệm…”.
“Câm miệng”.
“...”
“Thật sự là một nam nhân yếu đuối bất lực”. Quạ Đen bĩu môi.
“Con của ta không đến phiên người khác phải xía miệng vào”. Lời nói của Lý Nham rất nhỏ nhưng trường thương cũng đã vọt tới.
Làm trưởng bối trong nhà, nam nhân trưởng thành duy nhất trong nhà, hắn có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đứng ra che gió che mưa cho vợ con.
Một thương đâm ra, phong lôi ẩn động.
Quạ Đen đứng tại chỗ bất động, cười lạnh nói: “Thiên Vương thương của Lục gia uy danh hiển hách, đánh bại vô số cường địch, được gọi là Tây Phong đệ nhất thương. Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ học được một chút da lông mà thôi”.
“Giết”. Tay của Quạ Đen vung ra từ bên trong hắc bào.
Trường thương giống như là có mắt chủ động đánh vào lòng bàn tay của Quạ Đen.
“Ngươi không dẫn được Phong Lôi, đã vậy còn nghĩ rằng dùng Thiên Vương thương sẽ làm tổn thương ta sao? Đứa con nít bảy tuổi ở Lục gia đều mạnh hơn ngươi cả trăm lần đó chứ?”.Quạ Đen đưa tay cầm lấy trường thương, giọng mang trào phúng nói:
“Xem ra ngươi cũng chỉ là một con chó săn của Lục gia mà thôi”.
Quạ Đen nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Thú vị, thú vị, tùy ý tìm một gia đình bình thường để báo thù thế mà lại có quan hệ với Lục gia của đế quốc”.
Sắc mặt Lý Nham đỏ bừng, liều mạng thúc giục chân khí chống cự, muốn đoạt lại trường thương từ trong tay của Quạ Đen.
Đáng tiếc, chính như Quạ Đen nói, hắn chỉ học được một chút da lông của Thiên Vương thương mà thôi. Làm một nô bộc, làm sao có cơ hội hiểu được ảo nghĩa tinh diệu của Thiên Vương thương chân chính được.
Một chút da lông này cũng là do trước kia, khi làm lái xe cho tiểu thư Công Tôn Du, Lý Nham đã thấy thấy Lục Thanh Minh luyện tập ở trong sân, thầm ghí nhớ trong lòng.
“Ngươi muốn đoạt lại sao?”. Quạ Đen cười cười, tay cầm trường thương vung lên, nhấc bổng Lý Nham lên trên không.
“Thả cha ta ra”. Lý Mục Dương vô cùng tức giận, gầm lên rồi vọt tới Quạ Đen.
“Rốt cuộc cũng giống như một người đàn ông, cho ngươi”.
Ngón tay của Quạ Đen bắn ra, thân thể của Lý Nham liền bay thẳng về phía Lý Mục Dương.
“Ca cẩn thận”.
Lý Tư Niệm vừa chạy vừa mở miệng nhắc.
Nàng biết thực lực của Quạ Đen cho nên không xem thường, nếu xử lý không tốt thì sợ thân thể gầy yếu của Lý Mục Dương sẽ bị dập nát.
Phảng phất như Lý Mục Dương không nghe gì cả, thân thể của hắn nhảy lên sau đó ôm lấy Lý Nham vào trong lòng ngực.
Thân thể của hai người bay ngược ra sau, sau đó đập vào vách tường.
“Mục Dương”.
Trong lòng Lý Nham lo lắng.
Ông biết thân thể con mình không tốt, nếu nện thân thể của mình vào Lý Mục Dương thì chỉ sợ là khó giữ được cái mạng của con mình.
Tuy rằng còn đang ở trên không nhưng Lý Nham vẫn muốn mạnh mẽ thay đổi vị trí.
Ông cầm lấy thân thể của Lý Mục Dương, muốn kéo nó về phía trước để thân thể của mình làm đệm thịt cho con của mình.
Không chút động đậy.
Lý Mục Dương ở phía sau ôm chặt lấy thân thể của cha mình giống như là ôm lấy vật quý giá nhất trên thế gian.
“Mục Dương…”.
Lý Nham lại muốn dùng sức.
“Bịch”.
Thân thể Lý Mục Dương đập thẳng vào vách tường mà thân thể của Lý Nham lại đập thẳng vào lồng ngực của Lý Mục Dương.
Bụi đất tung bay, cỏ cây trên tường bay xuống.
Ở vị trí thân thể Lý Mục Dương nện vào, xuất hiện một vết lõm nhỏ hình người.
“Rắc…”.
Trên tường lại xuất hiện một lỗ nứt.
“Mục Dương”.
La Kỳ bi thiết một tiếng, vọt tới chỗ Lý Mục Dương ngã xuống.
“Ca…”.
Lý Tư Niệm cũng từ bỏ công kích, vội vọt xem tình huống của Lý Mục Dương.
Lý Nham ánh mắt đỏ như máu, lệ nóng doanh tròng.
Ông vẫn duy trì tư thế khi rơi xuống đất, không dám nhúc nhích, lại không dám xoay người.
Ông sợ quay đầu lại sẽ thấy cảnh con của mình bị ép biến thành một cái bánh thịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.