*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: onecolour
Beta: iwannadie
(Hậu tích bạc phát: tích lũy sâu dày, từ từ thả ra, chỉ ý có chuẩn bị đầy đủ mới làm được việc tốt)
“Nếu như người đó học điều gì cũng rất nhanh và cũng rất nhanh mất đi hứng thú với những thứ ấy, hiện tại người đó đã từ bỏ toán học và F1 thì sao? Nếu như người đó không nghiêm túc và cố chấp như trong tưởng tượng của cô thì sao?” Trần Mặc Bạch hỏi.
Đúng lúc này, một chiếc xe bus dừng lại trước mặt Thẩm Khê, từ từ mở cửa.
“A, xe của tôi đến rồi!” Thẩm Khê nhanh chóng bước lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Còn Trần Mặc Bạch thì vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn chiếc xe bus đi càng lúc càng xa. Anh thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Quên đi.”
Anh vừa định quay về thì điện thoại trong túi vang lên, màn hình hiển thị số của Thẩm Khê.
“Tiến sĩ Thẩm quên gì sao?”
“Không phải, tôi vẫn chưa trả lời anh vấn đề lúc nãy.”
Trần Mặc Bạch vừa đi, khóe môi bất giác nở nụ cười: “Vậy câu trả lời của tiến sĩ Thẩm là gì?”
“Ừm… Trần Mặc Bạch, có lẽ anh hiểu lực chú ý và trí nhớ của con người là có hạn.”
“Ừ, vậy thì sao?”
“Cho nên một người không thể chuyên tâm vào bất cứ điều gì chỉ là do người đó vẫn chưa tìm được điều mình thực sự muốn làm mà thôi. Nếu như đúng với những lời Hách Dương đã nói, anh ấy chỉ dứt khoát từ bỏ những thứ mà mình chưa đủ thích thú, từ đó mới có thể dùng toàn lực để bước vào lĩnh vực mà bản thân thật sự yêu thích.”
“Cô đang tìm lý do cho SKYFALL sao?”
“Không, đây là kinh nghiệm của tôi. Trước khi trở thành một kỹ sư thiết kế xe đua tôi muốn chế tạo máy bay cơ, tôi từng muốn trở thành một kiến trúc sư, còn muốn trở thành một tuyển thủ cờ vua quốc tế, nhưng cuối cùng tôi đều từ bỏ rồi kiên trì trở thành một kỹ sư F1 như hiện tại. Ngay cả khi không còn anh trai để trao đổi và thảo luận, ngay cả khi không còn Hunt điều khiển xe của tôi thì tôi vẫn rất yêu nó. Vậy nên tôi tin SKYFALL cũng là một người như vậy.”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thông báo điểm dừng, tiếng phanh xe, nhưng Trần Mặc Bạch cảm thấy dường như giọng nói của Thẩm Khê không thuộc về thế giới ấy.
“Nếu SKYFALL là một anh chàng đẹp trai thì sao? Gặp được anh ta cô có thấy thẹn thùng không?”
“Sẽ không, tôi cũng có ưu thế về ngoại hình mà.”
“Ưu thế gì vậy?” Nụ cười trên môi của Trần Mặc Bạch càng lúc càng rõ ràng, khi nhà đã gần ngay trước mắt, anh bỗng thả chậm cước bộ.
“Anh trai của tôi đã nói trông tôi sẽ luôn trẻ trung. Một anh chàng đẹp trai rồi cũng sẽ có ngày già đi, cho đến ngày ấy chắc chắn tôi sẽ đẹp hơn người đó. Đây gọi là “hậu tích bạc phát”.”
Trần Mặc Bạch che lại đôi mắt của mình: “Tiến sĩ Thẩm, “hậu tích bạc phát” không dùng như vậy.”
“Vậy phải dùng như thế nào?”
“Sau này tôi sẽ nói với cô thế nào là “hậu tích bạc phát”.”
“Tôi đến điểm dừng chân rồi, xuống nhé!”
“Nhà cô có xa điểm dừng chân không?”
“Không xa… nhưng không có đèn đường.”
“Vậy cô đừng cúp máy, về đến nhà rồi cúp.”
Trần Mặc Bạch đi đến thang máy nhưng không vội bước vào, nghe thấy tiếng thở ở đầu dây bên kia, anh biết Thẩm Khê đang leo cầu thang, tiếp đó là tiếng mở khóa cửa.
“Tôi về đến nhà rồi.”
“Ừ, chúc cô ngủ ngon.”
“À, Trần Mặc Bạch!”
“Sao vậy?”
“Thực ra anh cũng là một thân sĩ.”
Điện thoại truyền đến tiếng gác máy, Trần Mặc Bạch mỉm cười, đưa tay ấn thang máy.
Gần đến cuối tuần, Hách Dương vừa mang laptop vào văn phòng của Trần Mặc Bạch thì thấy anh đang gõ gõ gì đó, tốc độ rất nhanh, nét mặt cực kỳ chuyên chú.
“Cậu đang làm gì thế?” Hách Dương nghiêng đầu nhìn màn hình của Trần Mặc Bạch thì thấy toàn ký hiệu toán học và các con số, anh ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Trần Mặc Bạch đẩy đầu ra.
“Sao cậu vào văn phòng của tôi mà không gõ cửa?” Trần Mặc Bạch lạnh lùng hỏi.
“Sao lại không, tôi gõ ba lần rồi đấy!” Hách Dương cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Có việc gì không?” Trần Mặc Bạch quay đầu, cuối cùng anh cũng di chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính sang Hách Dương.
“Đương nhiên là có! Vậy mà không ngờ cậu dám làm việc riêng trong giờ làm!”
“Ồ, thế cậu thấy tôi làm việc gì?”
“Ừm… dù sao cũng không phải là làm việc. Tôi học toán cũng không tệ, trên màn hình là một bài toán hàm số rất phức tạp, tôi dám khẳng định nó được dành cho tiến sĩ Thẩm!”
Hách Dương thò đầu qua muốn nhìn kỹ hơn nhưng Trần Mặc Bạch đã đóng cửa sổ máy tính.
“Cậu thật là nhỏ mọn, nhưng mà… cuối tuần này cô Triệu có hẹn cậu không?”
“Có.”
“Ôi, đẹp trai chính là một lợi thế, xem ra chuyện tốt đang đến với cậu đấy!”
Trần Mặc Bạch chống cằm, trầm ngâm nhìn Hách Dương. Hách Dương nhảy ra xa khỏi bàn làm việc của Trần Mặc Bạch, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
“Cậu… cậu nhìn tôi làm gì?”
“Tôi đang nghĩ có nên mang theo cậu để đi chơi golf với cô Triệu hay không?”
“Tại… tại sao? Tôi không muốn làm bóng đèn đâu!”
“Tôi không định để cậu làm bóng đèn, tôi tính cho cậu lên làm nam chính.”
“Hả… là sao?”
“Trong số những người đàn ông mà tôi biết thì cậu là người có ngoại hình nổi bật nhất, hơn nữa cậu còn tốt nghiệp đại học Stanford khoa công nghệ thông tin với thành tích xuất sắc. Những người sáng lập ra Hewlett-Packard, Google, Logitech và Firefox đều là đàn anh, đàn chị của cậu. Cậu vừa xuất hiện nhất định sẽ lấn át tất cả mọi thứ, tôi tin tưởng vào ánh mắt của cô Triệu.” Mặt Trần Mặc Bạch viết đầy chữ “Tôi đang xem trọng cậu đấy” nhưng Hách Dương lại không thể yêu thích nổi cái vẻ mặt ấy.
“Đủ rồi, chẳng phải cậu cũng học ở MIT sao? Trương Triều Dương và Tiền Học Sâm cũng là đàn anh của cậu còn gì. Tôi đã xem ảnh của cô Triệu, là một cô gái vừa có khí chất vừa có tri thức, gu của cậu còn gì, sao cậu không xuống tay.”
“Cô Triệu là nấm cục đen nhưng tôi chỉ thích mầm đậu thôi.” Trần Mặc Bạch trả lời.
(Nấm cục đen, nấm cục Périgord hoặc nấm cục đen Pháp, là một loại nấm truffle có nguồn gốc từ Nam Âu. Đây là một trong những loại nấm ăn được đắt nhất thế giới)
“Vậy cậu định thế nào?” Hách Dương hiểu người bạn này của mình thế nào, anh đã không thích thì dù có quỳ xuống khóc lóc cầu xin cũng vô dụng.
“Tối nay có một buổi tiệc.”
“À… lại là mấy cổ đông không có phẩm vị lại tiêu tiền như nước. Chị Mặc Phỉ vốn không thích bọn họ nên nhất định sẽ viện cớ bệnh thoát vị đĩa đệm của mình lại tái phát cho nên không thể tới đón tiếp họ đúng không? Dù thế vẫn muốn người có vị trí cao trong công ty đến tiếp họ chứ gì?”
“Đúng thế, tối nay cậu đi với tôi.”
“Cái gì? Tôi không muốn!”
“Vậy cậu đi đánh golf với tôi. Cậu muốn đối phó với mấy tên cổ đông này hay là phân tán sự chú ý của cô Triệu”
“Cậu muốn làm gì?” Hách Dương lộ ra vẻ mặt đầy khó xử, anh ta nghĩ nghĩ, Trần Mặc Phỉ ghét việc này, Trần Mặc Bạch cũng không thích nó, công ty vẫn còn những nhân viên cấp cao khác. Mặc dù Trần Mặc Bạch không thể lấy cớ bị thoát vị đĩa đệm giống như chị gái mình nhưng hoàn toàn có thể viện cớ đi công tác, đi hội thảo kỹ thuật để tránh buổi xã giao này. Anh đồng ý đi chắc chắn là có lý do.
“Tự bôi đen bản thân.” Trần Mặc Bạch trả lời.
“Ồ… hiểu rồi.” Hách Dương gật đầu.
Đến mức khiến Trần Mặc Bạch phải tự bôi đen bản thân, cô Triệu kia quả thực là… rất giỏi.
Sắp đến giờ tan làm, Trần Mặc Bạch cầm một tách cà phê đi đến phòng tiếp khách thì nhìn thấy Thẩm Khê đang cúi gằm mặt xuống tờ giấy nháp, viết viết gì đó. Anh không nói gì, chỉ im lặng dựa vào chiếc bàn cô đang ngồi, nhìn đỉnh đầu của Thẩm Khê.
Nhìn thấy một cái bóng in lên tờ giấy nháp, Thẩm Khê nâng kính, ngẩng đầu lên: “Ơ? Anh tan làm rồi à?”
“Chưa nhưng cũng sắp.”
“Anh đang nhìn gì vậy?”
“Tôi đang nhìn cô.”
“Nhìn tôi làm gì?”
“Nhìn thấy tiến sĩ Thẩm, tôi liền nghĩ đến con gái của mình trong tương lai.” Tay Trần Mặc Bạch đè lên tờ giấy nháp của Thẩm Khê, cúi mặt xuống, cô có thể nhìn thấy rõ hình dáng của mình trong mắt anh.
“Tôi và con gái trong tương lai của anh có gì liên quan sao?” Vẻ mặt Thẩm Khê đầy vẻ khó hiểu.
“Tôi muốn con gái có chiếc mũi nhỏ, hàng mi cong cong giống như tiến sĩ Thẩm, hơn nữa còn là một cô bé cực kỳ thông minh.” Ánh mắt Trần Mặc Bạch lộ ra nét cười nhàn nhạt, cảm giác ấm áp lan tỏa từ trái tim ra khắp cơ thể Thẩm Khê, không hiểu sao tai cô lại đỏ lên.
“Rất… rất khó để có thể thông minh giống tôi.” Thẩm Khê trả lời.
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Tiến sĩ Thẩm, tối nay tôi có việc nên không thể đua xe với cô.”
“À… không sao, tôi cũng có việc cần làm.”
“Vậy hẹn cô cuối tuần này nhé.” Trần Mặc Bạch nói.
“Được.”
“Đầu bếp tôi mời về đã làm bữa tối rồi đó, cô đến nhà tôi ăn cơm rồi hãy về.”
“Thật ư?” Đôi mắt Thẩm Khê sáng lên.
“Đúng vậy, cô nhớ đến ăn nhé. Tôi không thích ăn đồ để qua đêm, cô mà không ăn thì sẽ chẳng có ai ăn cả.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ăn hết.” Thẩm Khê bắt đầu thu dọn giấy nháp và máy tính bảng.
Nhìn thấy Thẩm Khê rời đi, Hách Dương mới đi tới bên cạnh Trẩn Mặc Bạch, lộ ra vẻ mặt như đã hiểu tất cả.
“Tôi biết vừa nãy cậu làm gì rồi!”
“Tôi làm gì?”
“Chắc chắn cậu vừa thiết kế ra một bài toán hàm số vừa khó vừa dài, để giải được bài toán này tối nay tiến sĩ Thẩm sẽ không có thời gian đua xe với cậu, cậu có thể yên tâm mà đi xã giao.”
“Đi thôi.” Trần Mặc Bạch hất cằm.
9 giờ 50 phút tối, Trần Mặc Bạch dựa vào cả người vào ghế sô pha, lười biếng nhìn mọi thứ trước mắt, một số đại diện đến từ công ty đối tác cũng đã uống vài ly.
Ngồi bên cạnh Hách Dương là một ngôi sao nhỏ hạng ba trang điểm rất đậm, vẫn luôn muốn dựa vào bên người Hách Dương. Cô gái tên là Tiểu Mi không ngừng cụng ly với Hách Dương, trực tiếp rót một nửa ly rượu vang vào trong bụng của anh ta.
Vẻ ngoài của Hách Dương không tồi, đặt giữa những ông chú trung niên hói đầu bụng bự như đang chửa trông lại càng tươi mát đáng yêu. Trần Mặc Bạch cười thầm, nếu anh là Tiểu Mi, anh cũng sẽ chọn trạch nam IT đẹp trai như Hách Dương. Dường như Hách Dương lại bị chuốc thêm một ly rượu, cả người choáng váng. Tiểu Mi nhận ra Hách Dương không biết uống rượu, khuôn mặt anh ta đỏ bừng như Quan Công.
“Uống thêm ly nữa nào!” Ly rượu vừa cạn lại được rót đầy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Mặc Bạch: Mầm đậu, “hậu tích bạc phát” không phải dùng như vậy đâu.
Thẩm Khê nghiêng đầu: Vậy phải dùng thế nào?
Trần Mặc Bạch: Sau này tôi sẽ nói cho em biết.
Thẩm Khê: Sao không nói luôn đi.
Trần Mặc Bạch: Bây giờ còn quá sớm.
Viện Đại học Leland Stanford Junior, thường được gọi là Viện Đại học Stanford hay chỉ Stanford, là viện đại học tư thục thuộc khu vực thống kê Stanford, California (Hoa Kỳ). Stanford được biết đến với sức mạnh học tập, sự giàu có, gần gũi với Thung lũng Silicon và được xếp hạng là một trong những trường đại học hàng đầu thế giới. Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ. (Nguồn: wiki)
Công ty Hewlett-Packard, hay ngắn gọn hơn là Hewlett-Packard hoặc HP, là tập đoàn công nghệ thông tin lớn trên thế giới. HP thành lập năm 1939 tại Palo Alto, California, Hoa Kỳ. (Nguồn: wiki)
Logitech International S.A. (thường được gọi là Logitech hay gọi cách điệu là Logi) là doanh nghiệp toàn cầu có trụ sở đặt tại Lausanne, Thụy Sĩ. Logitech chuyên sản xuất và cung ứng các thiết bị phụ kiện của máy tính cá nhân hay máy tính bảng như bàn phím, chuột máy tính, microphone, thiết bị chơi game, webcam. Ngoài ra, doanh nghiệp này cũng sản xuất các thiết bị âm thanh dùng kèm máy tính như loa, tai nghe, thậm chí cả máy MP3 và điện thoại. (Nguồn: wiki)
Trương Triều Dương (sinh ngày 31 tháng 10 năm 1964) là một doanh nhân, nhà đầu tư người Trung Quốc và là Người sáng lập, Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành hiện tại của Sohu Inc (Nguồn: wiki)
Tiền Học Sâm (11 tháng 11 năm 1911 – 31 tháng 10 năm 2009) là một nhà khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cả Hoa Kỳ và Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc. (Nguồn: wiki)