Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 22: Huấn Luyện Khắc Nghiệt




Hắn tìm những cái cây phù hợp, treo những chiếc chuông ở ba cây khác nhau, sau đó hắn yêu cầu cô cầm trên tay vài cục đá tấn công hắn trong lúc hắn thực hiện và một cây tiêu nhỏ để ra hiệu lệnh bắt đầu, cô nghiêm túc nhận lấy, tiếng thổi tiêu vừa bắt đầu thì hắn và những con sói kia lao như bay đi tìm lấy chiếc chuông, do thính giác của loài sói nhạy hơn con người, nên chỉ một tiếng gió nhẹ làm chiếc chuông phát ra tiếng là nó đã biết chính xác chỗ của chiếc chuông, nó dùng sức bật nhảy của nó muốn phóng lên ngoạm lấy chiếc chuông thì Cung Kỳ từ đâu xuất hiện trước mặt nó giựt lấy chiếc chuông đầu tiên, xoay người đáp đất tự nhiên rồi phóng di tìm chiếc chuông thứ hai.
Cả quá trình cô đuổi theo đều nhìn thấy hết nhưng không hiểu sao cô vẫn đuổi theo không kịp hắn, dù đã dược dặn phải tìm cách cản trở hắn nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, cả ba con sói kia cũng vậy, khi đến cái cây thứ hai treo chiếc chuông, hắn cũng dùng tốc độ kinh hồn của mình phóng lên giành lấy nhưng lúc này cô cũng đã đuổi kịp, cô làm đúng nhiệm vụ của mình là phải cản trở hắn, cô dồn nội kình vào lòng bàn tay ném viên đá với tốc độ âm thanh về phía hắn nhưng hắn giống như có mắt sau lưng dùng chân đạp vào thân cây lấy đà lộn một vòng trên không, thành công né được còn thuận tay giành lấy chiếc chuông thứ hai.
Khóe môi cô khẽ giựt khi nhìn cảnh này, như vầy ao trình quá rồi còn gì, làm sao cô có thể làm được chứ. Tiếp đến cái cây thứ ba, lần này Cung Kỳ cũng dùng tốc độ kinh hồn để giành lấy chiếc chuông thứ ba, lúc hắn phóng lên để giành lấy thì một con sói cũng cùng lúc phóng lên nhưng thay vì hướng về chiếc chuông nó lại hướng về phía Cung Kỳ, đè hắn xuống cản trở hắn để hai con sói kia có cơ hội giành lấy chiếc chuông, cô có hơi bất ngờ nhưng Cung Kỳ không như vậy, trước khi tiếp đất hắn lật người đanh ngất con sói kia lại dùng đà tiếp đất phóng lại cái cây, lần này cô cũng giống như lần trước cản trở hắn nhưng lần này hắn không né nữa mà dùng tay chụp lấy phóng về phía con sói đang muốn ngoạm lấy chiếc chuông, nó không phản ứng kịp nên té xuống, hắn thành công lấy chiếc chuông cuối cùng.
Cả quá trình chỉ trong vài phút và hắn không đổ một giọt mồ nào.
- Bây giờ tới lượt muội.
- Ta cũng phải làm giống huynh vừa rồi sao? - cô không thể tin hỏi, vừa rồi cô còn không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, nếu hắn ra tay cản trở cô thì làm sao hoàn thành dược.
- Muội không cần phải giành lấy cả ba chiếc chuông như ta vừa rồi, chỉ cần giành được một chiếc cũng xem như đã hoàn thành. - hắn bình tĩnh nói nhưng trong mắt cô lời hắn nói ra lại là " với năng lực của muội hiện tại chưa thể bằng được ta nên cứ bắt đầu bằng con số một "
- Được rồi.
Cô vào tư thế chuẩn bị, vừa nghe tiếng tiêu đã bắt đầu phóng đi nhưng tốc độ vẫn chậm hơn ba con sói bạc kia, lúc đến cái cây đầu tiên, cô và nó cùng lấy đà phóng lên nhưng đúng lúc cô phát giác được nguy hiểm theo bản năng né đi, trượt đà nên rớt xuống, chiếc chuông đầu tiên vào tay con sói bạc đầu tiên.
Cô không kịp suy nghĩ đã phóng đến cái cây tiếp theo, bản năng sinh tồn và quyết tâm không muốn thua của cô làm cô loé lên một suy nghĩ, nếu về tốc độ cô thua những con sói đó vậy tại sao không tìm những con đường khác nhanh hơn, cô nhìn thấy nhánh cây cao gần mình nhất rồi phóng lên, dồn nén nội kình vào bàn chân rồi phóng đến những cành cây khác, tốc độ nhanh hơn hẳn vừa nãy, lúc này Cung Kỳ cũng bất ngờ nhìn cô tán thưởng, bàn tay cầm viên đá cũng siết chặt.
Hắn cầm ném về hướng phía cô nhưng lần này cô đã rút kinh nghiệm, cúi thấp người xuống né thành công viên đá, lúc cô né viên đá, thị giác đã thấy cái cây tiếp theo có treo chiếc chuông, cô dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới đó, lần này cũng bỏ ba con sói kia lại thành công giành lấy chiếc chuông thứ hai, không dừng lại cô lại phóng đi tiếp đến cái cây thứ ba.
Lần này Cung Kỳ không chỉ dùng một viên đá cản cô mà dùng đến hai viên, cô không phản ứng kịp nên bị dính đòn thứ hai, viên đá sượt qua má cô làm nó rướm máu, nó làm cô nhíu mày vì xót nhưng cũng làm cô tỉnh táo hơn, đạp vào thân cây lấy đà phóng đến cái cây có chiếc chuông, Cung Kỳ lại tiếp tục giở trò nhưng lần này cô đã phản ứng kịp xoay người đi hướng khác, người bị dính chưởng là là con sói đang muốn giành lấy chiếc chuông.
Điều này làm Cung Kỳ hơi ngỡ ngàng, vì nãy giờ hắn chỉ chú ý vào cô nên không hề để ý con sói đang phóng lên, cô lợi dụng điểm này thành công né đi còn dễ dàng mất đi chướng ngại vật, cuối cùng giành được chiếc chuông thứ ba.
- Ta đã hoàn thành rồi, huynh nói chỉ cần giành được một chiếc nhưng ta đã giành được hai chiếc, nếu có lần sau ta chắc chắn sẽ giành được chiếc thứ ba.
- Lần này muội làm rất tốt, ta không nghĩ lần đầu tiên làm muội lại làm được, bây giờ sẽ nâng cấp độ khó lên.
- Khoan đã, có chuyện này ta thắc mắc nãy giờ, sao mấy con sói kia lại nghe lời huynh. - cô chỉ về hướng mấy con sói thắc mắc hỏi.
- Ta đã luyện tập ở đây đã 5 năm, muội nghĩ làm thế nào mà ta có thể sống ở một nơi nguy hiểm đầy động vật hoang dã này suốt 5 năm? Động vật sinh tồn ở nơi hoang dã này cũng dùng năng lực của bản thân để có thể sống sót, chúng cũng giống như chúng ta, kẻ mạnh thì sống thôi.
- Nên huynh dùng năng lực của mình để đàn áp bọn chúng à? - cô nói toẹt ra suy nghĩ của mình làm hắn chột dạ.
- Sao lại là đàn áp ta chỉ muốn thân thiết với bọn chúng thôi nhưng mỗi lần thấy ta, bọn chúng cứ muốn nhào vô cắn yêu nên ta mới phải dùng biện pháp mạnh?
- … Là đàn áp?
- Đã bảo không phải mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.