Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 30: Cuộc Chiến Của Oan Gia Bắt Đầu




Cả hai lao vào nhau lúc sắp chạm vào nhau Chung Diệu tung người lộn một vòng trên không, Hoàng Quân Việt không phản ứng kịp đánh hụt vào không khí, Chung Diệu đang ở trên không tung một chưởng về phía Hoàng Quân Việt nhưng hắn phản ứng kịp dùng một tay khác chặn đòn cô, nhưng cô không dừng lại dùng một chân khác đá về phía hắn, lần này cô đã dồn hết nỗi kinh vào lòng bàn chân, Hoàng Quân Việt bị đá bay ra xa khẽ rên lên vì đau.
Cô và Mạnh Điềm Điềm ở trên khán đài cũng thở phào nhẹ nhõng, ngược lại đến Lục An Nhiên lo lắng không biết là vô tình hay cố ý trong một phút chốc cô và nàng ta chạm mắt nhau bên hai khán đài, cô chỉ lạnh lùng rời mắt đi, còn nàng ta trong mắt hiện lên một tia không cam tâm.
Trận đấu vẫn tiếp tục, lần này Chung Diệu không hề nhân nhượng trực tiếp phóng tới tấn công Hoàng Quân Việt, vì một chiêu thức lúc nãy cộng thêm vết thương mới nên hắn chỉ có thể cản đòn cô lại mà không thể phản kháng, lúc hắn lấy lại sức tấn công, Chung Diệu cũng vừa cản vừa đánh, hai bên không ai nhường ai, ai trên khán đài cũng phải trầm trồ.
- Ngoài bộ ba thiên tài kia ra, trong Thiên Huyền Tông đúng là vẫn có vài người đáng chú ý. - Trưởng lão Trường Minh Tông vuốt râu khẽ nói.
- Nhưng Lục An Nhiên vẫn đáng chú ý nhất. - Cố Thiên tặc lưỡi nói.
- Nữ tử của Thiên Huyền Tông không ít, đệ nên chú ý nhiều hơn một chút đi.
- Ngoài nàng ta chỉ có nữ tử số 13 kia đáng chú ý, mà tên nàng ta là gì nhỉ?
- Ta cũng không biết.
- Là Lý Trường An. - Trưởng lão ngồi một bên cất giọng nói.
- Trưởng lão?
- Chắc các ngươi cũng biết Lý gia ở kinh thành đúng không? Nàng ta chính là trưởng nữ của Lý gia.
- Chính là gia tộc cổ võ đó sao? Nghe nói từ khi sinh ra nàng ta không hề có tư chất học võ thuật nên bị gia tộc xem thường, ghét bỏ.
- Cố Thiên, cẩn thận lời nói.
- Nhưng ta nói sự thật mà.
- Lời Cố Thiên nói là thật nhưng theo những gì chúng ta thấy vừa rồi có lẽ không nên phán xét quá sớm.
Cố Huyền im lặng suy nghĩ, một nữ tử có khí chất hơn người, dáng vẻ kiêu ngạo trời sinh đó sao có thể chỉ là một phế vật?
Trận đấu tiếp tục, Chung Diệu dùng sự uyển chuyển né tất cả các đòn tấn công của hắn, rồi tung ra một đòn chí mạng, cả hai bên đều đã bị thương nhưng sống chết vẫn lao vào đánh nhau, cuối cùng Chung Diệu nhân lúc hắn chưa thích nghi đã tung một đòn vào chỗ hiểm, kết thúc trận đấu, Hoàng Quân Việt bị thương nhiều chỗ cuối cùng cũng phải cắn răng chịu thua.
Cả hai đều được người được dìu xuống lôi đài, khi xuống rồi cả hai chạm mắt nhau vẫn tỏ ra chán ghét, Mạnh Điềm Điềm chạy xuống xem thương thế của Chung Diệu, cô thì vẫn ngồi chờ ở khán đài, nhìn bên kia thấy Lục An Nhiên cũng lo lắng chạy xuống xem tên Tứ sư huynh kia, cô chỉ hừ lạnh, nghĩ xem trận đấu tiếp theo là đến phiên ai.
Lâm Nhiên kiêu ngạo bước lên lôi đài, cô nhìn chằm chằm nàng ta một hồi cũng không nhớ ra là ai, động não thật lâu mới nhớ ra nàng ta là người đã kiếm chuyện với mình từ hồi làm nhiệm vụ, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bây giờ của nàng ta có vẻ rất tự tin vào thực lực của mình.
Đúng như cô nghĩ, đối thủ của nàng ta nhìn có vẻ nhút nhát không được tự tin nên nàng ta lấy đó làm lợi thế xong lên tấn công một lần, ra đúng một chưởng ý muốn đánh văng đối phương khỏi lôi đài, nhưng nàng ta đã xem thường nghị lực của đối phương, dù bị dính chưởng nhưng nhất quyết không chịu rời khỏi vạch lôi đài, cắn răng tiến lên tấn công, cô cũng có cái nhìn khác đối với nữ tử mạnh mẽ này, đồng thời cũng xem thường hành động vừa rồi của nàng ta, ai nhìn qua cũng để ý một chưởng vừa rồi của nàng ta là đang bắt chước cô.
Muốn một chưởng đánh bay đối phương khỏi lôi đài, dành lấy sự chú ý nhưng ý muốn của nàng ta không được như mong đợi vì đã xem thường đối thủ, quả nhiên vẻ mặt của nàng ta không che giấu nổi sự tức giận, liên tục trút giận lên nữ tử kia.
Người trên khán đài xem cũng thấy ngứa mắt, Cố Thiên đập mạnh tay vào thành tức giận nói.
- Nữ nhân này bị làm sao vậy, đánh đấm thô tục, không có kế hoạch mà cứ lao vào đánh đối phương, nàng ta đang cố tình bắt chước Lý Trường An sao?
- Giận quá mất khôn, ỷ mạnh mà kiêu ngạo, một trận đấu như vậy không hề đáng xem. - Cố Huyền cũng nhăn mày nhìn trận đấu đang tiếp diễn.
Thuỷ Linh Lung cũng tức giận đứng bật dậy mắng.
- Dù biết trong võ thuật, kẻ mạnh có quyền nhưng nữ nhân này quá bỉ ổi rồi.
- Một người như vậy cho dù mạnh mẽ cũng không được ai tôn trọng. - La Tử Dương cũng nhíu mày nói.
Nữ tử kia với sự phản kháng yếu ớt cuối cùng cũng tung được một chưởng trúng Lâm Nhiên làm nàng ta khẽ la lên, nhưng điều này càng làm nàng ta tức giận hơn, lần trước nàng ta đã phải nhục nhã bỏ đi vì sự xuất hiện của Nhị sư huynh, lần này nàng ta thề phải trả mối nhục đó, nàng ta đã tập luyện rất lâu chỉ để chờ đến giây phút được đánh với Lý Trường An, nàng ta muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Lý Trường An, và muốn thông qua trận tỉ thí này nhận được sự ưu ái của Tông chủ và sánh ngang với Lục An Nhiên, nàng ta vốn muốn bắt chước Lý Trường An một chưởng kết thúc trận đấu để chứng minh mình giỏi hơn nàng ta nhưng nữ tử trước mặt đã phá hỏng hết kế hoạch của nàng ta, điều này khiến cho nàng ta càng tức giận hơn.
Những đòn đánh của nàng ta tung ra vừa mạnh mẽ vừa hiểm hóc, căn bản không giống như tỷ thí mà giống như trút giận hơn, kết quả nữ tử kia dù cố phản kháng nhưng kết quả cũng phải chịu thua, Lâm Nhiên ngạo nghễ bước xuống lôi đài, nhưng không hề có tiếng cổ vũ, hò hét nào thậm chí có người còn xem thường cách đánh của nàng ta, ngược lại còn cổ vũ nữ tử kia, làm nàng ta xấu mặt chỉ biết cắn răng cúi đầu, đi vào trong.
Sau vài trận đấu thì trận tiếp theo đã đến lượt cô và tên Mặc Khiêm kia thi đấu.
Cô lười nhác bước xuống lôi đài, khi bước xuống rồi còn nhìn về phía Cung Kỳ, trùng hợp hắn cũng đang nhìn cô nhưng hai người chỉ liếc mắt qua vài giây cô đã bước lên lôi đài, tên kia vẫn mang dáng vẻ ngạo nghễ nhìn cô nhưng cô còn chẳng để hắn vào mắt.
- Lý Trường An, nếu cô sợ có thể xin thua bây giờ.
- Ngược lại là ngươi, chuẩn bị kêu ta một tiếng nhị sư tỷ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.