Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 50: Thiếu Niên Thần Bí




  • Nơi này bây giờ nguy hiểm, hay là ngươi đi trước đi. - cô nhìn thiếu niên bên cạnh mình nhỏ giọng nói.
Nhưng hắn lại kiên quyết lắc đầu, tay nắm chặt tay cô, biểu ý không muốn rời đi, dù đã cẩn thận không phát ra tiếng nhưng tên giáo chủ kia đã lia mắt nhìn về hướng cô, trong tay mân mê cây kim bạc phóng về hướng cô, cô nhận ra điều này nên đẩy ngã hắn ra sau, mình cũng lùi lại một bước, cắn răng trừng mắt nhìn về phía tên giáo chủ kia.
- Không ngờ ở đây còn có con chuột nhắt mà ta không phát hiện, bắt bọn chúng xuống đây. - hắn ra lệnh cho tên thuộc hạ bên cạnh mình.
Hai tên hắc y nhân nghe lệnh muốn tiến lên bắt cả hai người nhưng cô lại đẩy thiếu niên kia ra, bảo hắn mau chạy đi, một mình cô sẽ xử lý ở chỗ này. Thật ra cô không muốn ra vẻ mạnh mẽ làm gì nhưng nhìn thiếu niên này đã đủ đáng thương rồi, hơn nữa hắn cũng không biết dùng võ, giữ lại cũng vô ích.
- Chạy đi! - Đẩy hắn ra cô cũng phóng xuống dưới, ra đòn mạnh nhất đánh bay hai tên kia, nhưng thực lực những người này không tồi, dù dính một chưởng của cô bọn họ vẫn có thể đứng vững, cô thầm cầu nguyện cho bản thân vượt qua kiếp nạn này.
Hai bên giao chiến một hồi người kiệt sức là cô, tên giáo chủ kia vẫn bình tĩnh tiếp tục thực hiện thí nghiệm của mình, khóe môi cô tràn ra tia máu, bây giờ cô nghĩ ra một cách ăn cả ngã về không, hai tay đều ngưng tụ nội kình, gió trong nội thất rung chuyển mạnh mẽ, cô biết năng lực của bản thân nếu bây giờ cô ra đòn này hai cánh tay cô sẽ bị gãy do áp lực, còn có thể bị phế nhưng nếu không làm vậy thì tất cả sẽ chết.
- Phong Quyền…
Tên giáo chủ cũng nhận ra có vấn đề nên quát lớn hai tên kia.
- Mau tiến lên đánh chết nàng ta, nàng ta đang định phá hủy nơi này.
- Một nơi thối nát đầy rẫy tội ác và những việc vô nhân đạo như vậy thì nên bị xóa sổ…
- Bộc Phá.
Đùng, một tiếng nổ lớn đánh bay mọi thứ xung quanh, góc tường bị nứt một mảng lớn, những người kia ở bên ngoài cũng nghe thấy rõ mà hoảng sợ nhìn về thế này.
- Ở đó xảy ra chuyện gì vậy? Lý Trường An tìm được tên cầm đầu rồi sao? - Giang Giao lo lắng nhìn về hướng phát ra vụ nổ.
Cô nhân lúc khói bụi mịt mù, giải thoát cho những người bị tên kia bắt giữ, để bọn họ chạy ra ngoài trước, chỉ còn mình cô ở lại, tên kia thấy vật thí nghiệm của mình biến mất thì tức giận gào lên.
- Tiện nhân đáng chết, sao ngươi dám? Ta sẽ không tha cho ngươi.
Lần này có lẽ cô tiêu thật rồi, đúng lúc tưởng sắp chết thì hệ thống lại xuất hiện.
" Ký chủ, hệ thống nhận thấy mạng sống cô đang gặp nguy hiểm, sẽ tự động chữa trị cho cô nhưng quá trình này mất thời gian, cô hãy chạy hay đánh lạc hướng tên kia chờ người khác tới hỗ trợ, những người kia đã đến gần nơi này lắm rồi. "
Khoé môi cô giật giật.
- Nhưng ta chỉ sợ không đợi được đến lúc đó.
Vừa nói xong tên giáo chủ kia lao như bay đến tấn công cô, kinh nghiệm chiến đấu giúp cô nhìn thấy đòn đánh và né đi nhưng không thể né hết được, tên giáo chủ biến thái này tu vi cao hơn cô, cứ như vậy vết thương chưa kịp hồi phục thì lại có thêm vết thương khác mất.
Lúc đòn đánh tiếp theo sắp rơi vào người cô thì có bóng đen chắn trước người cô đỡ cho cô một đòn đó, cô bất ngờ mở mắt ra xem thì thấy đó chính là thiếu niên vừa rồi cô bảo hắn chạy đi.
- Sao ngươi còn ở đây? Có biết ở đây nguy hiểm như thế nào không?
Hắn không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm cô, tên giáo chủ kia thấy có người cắt ngang phá đám thì càng tức giận hơn.
- Ngươi chính là tên tù nhân ta bắt ngược tháng trước, nữ nhân kia đã giải thoát cho ngươi vừa rồi đúng không? Ta đúng là bất cẩn để cho mấy con chuột nhắt dễ dàng thoát đi như vậy, nhưng đáng lẽ ra ngươi nên nghe lời nàng ta mà bỏ chạy thì bây giờ đã không phải bỏ mạng, Đi Chết Đi! - bàn tay hắn ngưng tụ nội kình phóng về phía hai người.
- Ngươi… Mau tránh ra, nếu dính một đòn này ngươi cũng sẽ không toàn thây.
Nhưng hắn chỉ đứng im bất động nheo mắt nhìn tin giáo chủ kia, đòn đánh của hắn còn chưa tới nơi đã bị một thế lực vô hình đánh tan, khí tức mạnh mẽ này còn đã động đến hắn, đánh hắn bay một khoảng xa, hộc máu, trừng mắt không tin được nhìn thiếu niên lạ lẫm kia.
- Không thể nào, ngươi chỉ là một con chuột nhắt ta nhặt được, không thể nào là cổ võ sư, ta không cảm nhận được bất cứ tu vi nào ở trên người ngươi.
Trên đời này chỉ có hai khả năng không thể nhìn thấy tu vi, một là người đó không phải cổ võ sư, hai là người đó là cổ võ tông sư, khả năng thứ hai là không thể, cổ võ tông sư cả Đại Lục chỉ đếm trên đầu ngón tay, với lại nếu hắn là kẻ có thực lực thì sao có thể dễ dàng bị bắt đi.
Hắn không tin vào chuyện này, trong tay áo đã giữ sẵn vài kim tiêm độc, lại ra hiệu cho hai tên hắc y nhân bên cạnh phóng ra toàn bộ kim tiêm độc, chỉ cần trúng một cây kim tiêm này thôi cũng đủ để phế bỏ tu vi của người có tu vi dưới 100 năm.
Cô có chút hốt hoảng, nhiều kim tiêm như vậy phóng tới làm sao có thể né chứ.
- Ngươi mau tránh sang một bên đi!
Nhưng hắn vẫn cố chấp đứng đó, viễn tưởng cô tưởng tượng không hề xảy ra, những kim tiêm đó đã dừng lại ở trên không trung nói đúng hơn nó bị một khí tức vô hình chặn lại ở trên không, điều này chắc chắn không phải là cô nào vậy thì chỉ có thể là thiếu niên trước mặt cô.
Những kim tiêm đó bị một khí tức vô hình bẻ cong rồi tất cả rơi đầy trên đất.
- Cổ võ tông sư! - lần này tên giáo chủ đã thực sự hốt hoảng.
- Cổ võ tông sư? - cô cũng nghe rất rõ những lời này, kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt.
Hắn vẫn đứng bất động ở đó như một vị thần nhìn xuống chúng sinh, hắn bắt đầu nhấc từng bước chân đi lại chỗ tên giáo chủ đó.
- Ngươi… Ngươi đừng qua đây, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là đầy tớ thân cận với trưởng lão Vô Diện Môn, nếu ngươi đụng đến ta ông ấy sẽ không tha cho ngươi, ta hiện tại đang cố gắng chế tạo một loại thuốc tăng trưởng tu vi, chỉ cần thành công ta có thể dùng nó để diện kiến thiếu chủ Vô Diện Môn, đến lúc đó sẽ là người đứng trên vạn người, cùng Vô Diện Môn thâu tóm toàn bộ Đại lục, nếu người đụng vào ta ngươi sẽ chết không toàn thây.
Cô ở một bên nghe như vậy thì giống như đã được sáng tỏ, tên giáo chủ này cũng chỉ là một con tốt thí cho Vô Diện Môn tiêu khiển trong tay, giúp bọn chúng thực hiện mưu đồ thâu tóm toàn bộ Đại lục.
Hắn vẫn không dừng bước chân đến khi đến trước mặt hắn ta thì khuỵu một đầu gối xuống, giọng nói trầm khàn lần đầu tiên mở miệng.
- Khắc Du không nói cho ngươi làm việc phải kín đầu kín đuôi sao? Lại để cho Chấp Lệnh Đường đánh hơi được, đúng là một con tốt vô tích sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.