Kiều Tả Chu cũng là một nhân vật khôn khéo, suốt một buổi nói chuyện không hề nhắc đến lý do đối phương đến đây, thật sự giống như tin vào lý do hoang đường mà Vũ Tiêu Kỳ bịa đặt.
"Thôi, cũng đã muộn rồi, bản hoàng tử cũng nên ra về để Kiều thái thú nghỉ ngơi." Vũ Tiêu Kỳ đứng lên khỏi ghế ôn hòa.
"Không đâu không đâu, được nói chuyện với Ngũ hoàng tử là niềm vinh hạnh của lão thần." Kiều Tả Chu cũng theo ngay sau đó đứng dậy, thái độ tốt đến không thể bắt bẻ.
"Vậy lần sau có cơ hội, bản hoàng tử lại tiến đến làm phiền Kiều thái thú!"
"Không phiền không phiền, được Ngũ hoàng tử đến thăm là may mắn của lão thần! Để thần tiễn hoàng tử, mời!"
Kiều Tả Chu hơi cúi người đưa tay về phía trước, chậm rãi đi phía sau Vũ Tiêu Kỳ.
"Lão gia lão gia, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một gia đinh từ bên ngoài chạy vào, hành động vội vàng hoảng hốt đến nỗi vấp ngã trên bậc tam cấp, quỳ ngay trước đoạn đường hai người nhất định phải đi qua.
"Hồn xược! Đúng là không có quy củ!" Kiều Tả Chu nhíu mày quát gia đinh đó, lại quay qua cúi đầu với Vũ Tiêu Kỳ. "Để Ngũ hoàng tử chê cười rồi!"
"Không sao đâu. Vị gia đinh này, có chuyện lớn gì vậy?" Vũ Tiêu Kỳ tự tay đỡ đối phương đứng dậy, giọng nói hòa nhã khiến người khác an tâm.
"Dạ... dạ, chuyện này..." Gia đinh đứng dậy ấp úng, liếc nhìn gia chủ của mình ngập ngừng không dám nói.
"Chuyện gì lớn, mau nói ra!"
Được sự cho phép, gia đinh kia thở phào một hơi, cúi đầu nhanh chóng nói. "Dạ, chuyện là... đại thiếu gia, đại thiếu gia lẻn vào phòng đại tiểu thư làm... làm chuyện ẩu đả.."
"Cái gì?! Ngươi dám bôi nhọ thanh danh chủ tử, biết là tội gì không?!" Kiều Tả Chu vẻ mặt trầm xuống, lạnh giọng.
"Nô tài không dám! Nô tài nói sự thật, chuyện cũng là thật! Nếu nô tài nói sai một chữ, liền chết không chỗ chôn!" Gia đinh bị đối phương dọa liền quỳ mạnh xuống đất dập đầu liên tục.
"Kiều thái thú, muốn biết thật hay giả, đi xem một chút không phải là được rồi sao?" Vũ Tiêu Kỳ hơi nhíu mi, khuôn mặt cũng không còn vẻ ôn hòa như lúc đầu nữa.
"Chuyện này..." Kiều Tả Chu khó chịu trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nhìn gia đinh dưới đất lạnh lùng nói. "Không nghe thấy Ngũ hoàng tử nói gì sao, mau dẫn đường cho ta! Trên đường đi kể lại mọi chi tiết!"
"Dạ dạ dạ! Nô tài sẽ kể, không sai một chữ!"
Gia đinh nhanh chóng đứng dậy, theo một hướng vừa đi vừa kể.
Vốn dĩ hôm nay hắn không phải đi tuần tra, nhưng vì người bạn cùng phòng đột nhiên bị đau bụng, liền năn nỉ hắn đổi ca trực. Bởi vì quen biết đã lâu nên hắn cũng đồng ý, thay đối phương đi tuần tra phủ một vòng với một người còn lại.
Đến khi tuần tra đến ngoài tiểu viện của đại tiểu thư lại đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ, sợ trong viện có kẻ trộm cắp nên đã đẩy cửa tiến vào xem xét.
"... khi nô tài đẩy cửa tiến vào, thấy cả viện tối om không một bóng người, ngay cả nha hoàn canh giữ bên ngoài cũng không có. Mà bên trong phòng vang lên tiếng nói của nam tử, nô tài lo lắng đại tiểu thư gặp chuyện bất trắc, bèn cùng một hộ vệ tuần tra cùng tông cửa tiến vào."
Chuyện sau đó thì không cần phải nói nữa vì bọn họ đã tiến vào sân viện, trong sân đã thắp điện, tiếng nhốn nháo cũng vang lên.
Trong phòng, Kiều Trấn Quy y phục xộc xệch quỳ một bên, Kiều Đàm được Đại phu nhân khoác áo choàng ôm chặt, đau lòng an ủi.
Không khí trong phòng ngoại trừ mùi nến thơm ra còn thoang thoảng một mùi kỳ lạ, mà dưới đất cũng tràn đầy những dấu vết màu trắng trong.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Kiều Tả Chu mặt tái sầm bước vào, nhìn y phục lộn xộn cùng dấu vết hoan ái trên mặt đất mà ruột gan như lộn hết cả lên.
"Phụ thân! Người phải làm chủ cho nữ nhi, tên nghiệt xúc này hắn... hắn..." Kiều Đàm run rẩy trong lòng đại phu nhân khóc lóc.
"Nghiệt tử! Ngươi đã làm gì?" Kiều Tả Chu bước tới, không chút kiềm chế đạp thẳng lên người Kiều Trấn Quy quát.
"Khụ khụ, phụ thân, đau quá! Ngươi đừng đạp nữa!" Kiều Trấn Quy co quắp trên mặt đất kêu rên, lại chỉ về phía nữ nhân đang khóc lóc kia. "Phụ thân, người vì ả kỹ nữ kia mà đánh con sao? Ả ta đã bị chục người cưỡi trăm người đè rồi, bây giờ con chơi ả một chút thì đã sao chứ?!"
"Nghiệt tử! Nó là tỷ tỷ ruột của mày! Mày... mày đúng là làm mất mặt liệt tổ liệt tông mà!" Kiều Tả Chu càng nghe càng tức giận, hai mắt có chút tối lại, cả cơ thể nghiêng ngả được quản gia đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy mới không bị ngã xuống.
"Lão gia! Lão gia, ngài làm sao vậy?!" Đại phu nhân nhanh chóng buông nữ nhi ra, tiến tới muốn đỡ lấy trượng phu của mình.
"Cút! Cũng là do bà nuông chiều, nên mới gây ra cớ sự ngày hôm nay! Đúng là con hư tại mẹ!" Kiều Tả Chu thẳng tay quăng cho Đại phu nhân một cái tát, dường như là dồn hết tất cả sức lực vào đòn vừa rồi khiến bà ta ngã mạnh xuống đất.
"Mẫu thân! Hu hu, người không sao chứ?! Phụ thân, sao người lại làm vậy? Mẫu thân có gì sai chứ?!" Kiều Đàm ôm lấy Đại phu nhân nghẹn ngào trách móc.
"Ngươi..."
"Ha, nội trạch của Kiều thái thú thật phong phú!" Vũ Tiêu Kỳ lạnh lùng nhìn diễn biến trước mặt. "Bản hoàng tử đang tự hỏi, Kiều thái thú quản gia không nghiêm như này, sao có thể đảm nhiệm trọng trách triều đình?"
"Ngũ hoàng tử, chuyện này là ngoài ý muốn! Mong Ngũ hoàng tử..." Kiều Tả Chu nhanh chóng khom người hướng về đối phương giải thích.
"Đủ rồi!"Vũ Tiêu Kỳ ngắt lời hắn, từ trên cao nhìn xuống, giống như nhìn một thứ gì đó thấp kém. "Kiều thái thú quản gia không nghiêm, gia không yên xã tất sẽ loạn. Nay phạt bổng lộc một năm, hàm cấp giảm xuống một bậc! Bản hoàng tử sẽ bẩm tấu lại với phụ hoàng, để người viết thánh chỉ, Kiều thái thú.. à không, Kiều thứ sử hãy chờ đợi vào ngày mai đi."
*Thứ sử: giám sát, coi việc hành chính đứng đầu một quận quốc, hay một tỉnh, dù dưới quyền Thái thú, nhưng là người đại diện cho Thái thú khi vào kinh (sau khi chức Thái thú được bỏ thì Thứ sử là cao nhất.)
Thái thú: quan đứng đầu một quận, nhiệm vụ là thu nạp các cống phẩm của địa phương, nếu quận loạn lạc, sẽ được bổ nhiệm thêm một Đô úy có nhiệm vụ phụ trách quân sự (còn không Thái thú quản cả quân sự và dân sự của quận đó.)
Không để cho đối phương xin tha tội, Vũ Tiêu Kỳ đã phất tay áo, mang theo người của mình rời đi.
Kiều Tả Chu nhìn bóng dáng xa dần của đối phương mà máu nóng dồn lên, hai mắt tối sầm liền ngất xỉu.
"Lão gia!"
"Chủ nhân!"
"Người đâu, mau, mau gọi đại phu!"
Hàn Băng dựa vào thân cây nhìn một màn hỗn loạn phía dưới khẽ cười.
Sự việc của hai nhân vật chính lần này nàng không nhúng tay vào một chút nào, bất quá chỉ gọi thêm vài nhân chứng đến xem diễn, không ngờ lại đặc sắc đến như vậy!