Hàn Băng cũng chậm rãi thu lại cờ đen của bản thân, ngày hôm nay nàng cũng khá rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể bồi hắn chơi cờ.
Hai người đàm đạo về kỳ nghệ từ trưa đến tận tối, sau cùng vì thấy trời quá muộn, Vũ Tiêu Kỳ mới nuối tiếc mà rời đi.
Thời gian cứ vậy trôi qua thoăn thoắt, trong khoảng thời gian này, cũng có một vài biến động xảy ra trong nội thành đế đô Thiên Linh quốc.
Ví như vị đại nhân nào đó tham ô nhận hối lộ ngân lương* bị phát hiện, chu di tam tộc. Tỉ như, đích tử của viên ngoại nào đấy hoành hành ác bá, cường đoạt bức ép nữ tử nhà lành, bởi vì gia giáo không nghiêm nên phạt hạ cấp quan cùng bổng lộc hàng năm....
*ngân lương: ngân lượng + lương thực.
Mà cũng trong thời gian này, tin đồn về chính thê tương lai của Võ Triển Long càng thêm rộn ràng, náo nhiệt!
Ai ai khi nhắc đến ba chữ "Võ tướng quân" đều sẽ lắc đầu thở dài tiếc thương cho hắn, phải cưới một nữ tử mưu mô xảo quyệt đầy toan tính vào phủ.
Khi Võ Triển Long biết được tin tức này đã cho người tìm hiểu điều tra, nhưng vì lời đồn đã lan truyền rộng rãi nên không thể tìm ra kẻ sau màn, cả ngày gần như ở bên cạnh Tĩnh Khả Ngưng để an ủi.
Hàn Băng bởi vì chữa khỏi cho Tĩnh Khả Ngưng nên được nàng ấy đưa thiếp mời dự hôn lễ. Mà có thể vì lý do ấy, nên Tĩnh Khả Ngưng muốn Hàn Băng làm người đưa dâu cho nàng.
"Băng thần y, ta sắp xuất giá rồi." Tĩnh Khả Ngưng cả người mặc giá y đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo ngồi trong phòng chờ đợi tân lang. "Nói thật ra, bản thân ta không nghĩ sẽ gả cho ngài ấy, hai người chúng ta giống như hai đường thẳng song song chẳng thể gặp được, lại không ngờ..."
"Nhân sinh như mộng mà!" Hàn Băng đặt một quả táo đỏ vào tay đối phương. "Mà đã là mộng, thì sẽ không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra!"
"..."
"Tĩnh cô nương, ngươi từng nghe qua một câu này chưa?"
"Câu gì vậy thần y?!" Tĩnh Khả Ngưng ngắm nhìn quả táo trong tay, tâm tình bất định không biết nên miêu tả như thế nào.
"Người mà chúng ta vô tình nhìn thấy, có thể là người mà một ai đó tìm tất cả mọi cách, chờ mong cả đời cũng chẳng thể gặp nổi!" Hàn Băng ngồi trên bàn rót một ly trà. "Vậy nên, Tĩnh cô nương nên cố gắng trân trọng người trước mắt, hãy nhìn thẳng vào trái tim mình và nó sẽ đưa ra cho ngươi câu trả lời."
Nàng có thể thấy được, trong chuyện tình cảm của hai người này có một khúc mắc nào đó rất lớn chưa được giải quyết, khiến cho khoảng cách giữa hai bên xuất hiện một bức tường vô cùng kiên cố, chỉ khi phá giải được vấn đề kia mới có thể khơi thông tất cả mọi suy nghĩ cùng tình cảm.
"Ta... ta là một cô nhi, được một lão thái thái sống ẩn trong núi sâu nhặt về, lão thái thái đó cũng là sư phụ của ta, dạy ta tất cả mọi thứ mà bà ấy biết!" Tĩnh Khả Ngưng mỉm cười dịu dàng, đột nhiên nói về quá khứ của bản thân.
"Sau đó vài năm, sư phụ cũng nhặt về một tiểu nữ hài, người đó chính là tiểu sư muội của ta! Muội ấy rất xinh xắn và lanh lợi, luôn đi theo phía sau ta gọi sư tỷ!"
Lão thái thái sau khi dạy cho hai nàng những kiến thức của bản thân liền dần suy yếu đi rồi viên tịch (chết), trước khi nhắm mắt đã khuyên hai người xuống núi rèn luyện cùng tìm kiếm cơ duyên xảo ngộ.
Sau khi an táng sư phụ xong, hai sư tỷ muội cùng nhau nắm tay rời sơn cốc, theo lời khuyên nhủ cuối cùng của sư phụ, bắt đầu rèn luyện.
Tĩnh Khả Ngưng học về y thuật nhiều hơn kiếm đạo, nhưng sư muội nàng Tĩnh Vân Phỉ thì ngược lại, thích học kiếm đạo hơn y thuật.
Vào một đêm khi hai người đang nghỉ ngơi thì Võ Triển Long mang theo thương tích chật vật đột nhiên lao đến, sau đó liền oanh liệt mà ngất xỉu ở chỗ hai người.
Tĩnh Khả Ngưng lần đầu tiên cứu người, càng không thể trơ mắt nhìn người đang sống dần dần chết đi liền ra tay cứu chữa, nhặt về cho hắn một cái mạng.
Nhưng vì cơ thể đối phương bị độc tính ăn mòn quá sâu, không còn cách nào khác, Tĩnh Khả Ngưng liền triển khai bí thuật, dưới sự giúp đỡ của Tĩnh Vân Phỉ truyền một nửa máu trong cơ thể sang cho Võ Triển Long.
Chính vì hành động này của nàng khiến cho cơ thể suy nhược trầm trọng, không thể tu luyện nội lực cùng võ công nữa.
Võ Triển Long bởi vì muốn trả ơn hai người, liền mời cả hai đến phủ gia của hắn tiếp đãi. Bởi vì Tĩnh Khả Ngưng sau lần chữa trị cho hắn bị thương nghiêm trọng cần nghỉ ngơi, nên cả hai người cũng gật đầu đồng ý.
Trong khoảng thời gian này, Tĩnh Vân Phỉ đã đem lòng trao cho Võ Triển Long, mà hắn cũng dần đổ gục trước sự uyên bác dịu dàng của Tĩnh Khả Ngưng, tình yêu tam giác cứ như vậy bắt đầu xuất hiện.
"Thật ra, ta cảm thấy tiểu sư muội cùng Võ tướng quân rất hợp đôi, hai người chính là tiên đồng ngọc nữ mà ông trời tạo hóa ra." Tĩnh Khả Ngưng bật cười u buồn, nói ra lời trong lòng.
Tĩnh Vân Phỉ nhận ra tình cảm của Võ Triển Long đối với sư tỷ của mình thì có chút đau buồn, sau khi tỏ rõ lòng mình với nàng liền chúc phúc rồi bỏ đi, vào lúc đó, Tĩnh Khả Ngưng vẫn chưa nảy sinh tình cảm gì đối với Võ Triển Long, trong lòng bởi vì chuyện này của tiểu sư muội mà sinh ra ngăn cách với hắn.
Sau khi Tĩnh Vân Phỉ rời đi, Tĩnh Khả Ngưng cơ thể bình ổn trở lại, cũng không còn lý do gì để lưu lại, liền ngỏ ý với Võ Triển Long muốn rời đi.
Võ Triển Long lúc đó đã đưa ra một đề nghị với nàng, muốn cùng nàng du hồ một lần cuối cùng sau đó sẽ để nàng rời đi.
Tĩnh Khả Ngưng cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể liền gật đầu đồng ý, lại không ngờ, lần du hồ đó bị một gián điệp báo lại cho phe đối địch, khiến đối phương sắp xếp hơn một trăm thích khách cùng tử sĩ đến truy sát.
Khi hai người chật vật chạy trốn lại vô tình gặp được Tĩnh Vân Phỉ đang nghỉ ngơi trong rừng, tiểu sư muội bởi vì cứu hai người mà bỏ mạng dưới tay bọn thích khách đó, mà Tĩnh Khả Ngưng dưới tình thế nguy cấp, không chút suy nghĩ dùng cơ thể chắn cho Võ Triển Long một kiếm.
"Ta biết không thể trách Võ tướng quân, nhưng cái chết của tiểu sư muội lại trực tiếp liên quan đến ngài ấy! Sư muội chính là người thân duy nhất trên đời này của ta... nhưng hiện tại, ta lại một lần nữa trở thành cô nhi không nơi nương tựa, không một thân thích!"
Tĩnh Khả Ngưng giọng nói có chút nghẹn ngào, hai mắt rưng rưng, nước mắt cố kìm nén không chảy xuống.
"Bởi vì không muốn tiếp tục trách cứ tướng quân, nên ta quyết định rời đi, lại không ngờ..."
Không ngờ Võ Triển Long lại cực đoan cùng điên cuồng như vậy, cư nhiên bức ép nàng ở lại đây cùng hắn.
Tĩnh Khả Ngưng đưa tay lau khóe mi, thở dài ra một hơi. "Võ tướng quân hại chết sư muội ta, bây giờ ta lại gả cho người hại chết muội ấy, nếu Vân Phỉ biết được, chắc chắn sẽ rất chán ghét vị sư tỷ là ta đây!"
Hàn Băng nhấp một ngụm trà đắng, cảm nhận vị thanh ngọt sau cùng, khẽ lắc đầu.
"Tĩnh cô nương, ngươi hẳn là đã day dứt cùng suy nghĩ rất nhiều đi? Nhưng chuyện này lại chẳng phức tạp như ngươi nghĩ! Tiểu sư muội của ngươi bởi vì cũng nhìn ra ngươi thích Võ tướng quân nên mới chủ động rời đi, lại còn chúc phúc cho ngươi nữa, không phải sao?"
"Ta... thích tướng quân?" Tĩnh Khả Ngưng ngơ ngác nhìn Hàn Băng, lại lắc đầu phủ nhận. "Không thể, lúc đó ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào với ngài ấy!"
*mik cảm thấy kiểu để nhân vật lần lượt xuất hiện như này dễ nhớ hơn nhiều lắm ý, kb mn thấy sao?1