Hàn Ân Ý sau khi rời đi liền nhanh chóng tụ họp lại với nhóm người Ngạo Hùng quốc. Hàn Trịnh thấy gương mặt muội muội trắng bệch không tốt liền quan tâm hỏi thăm.
"Ý Nhi không sao chứ? Sắc mặt muội có chút kém, cảm thấy trong người không khỏe sao?"
"Không, muội không sao!" Hàn Ân Ý gượng cười lắc đầu. "Chỉ là thời tiết ở đây khác với ở nhà quá nên có chút thích nghi không được, hơi choáng váng một chút thôi, không đáng ngại!"
"Thật vậy sao? Vậy đợi khi trở lại phòng ta sẽ sai người sắc cho muội ít thuốc bổ để bồi dưỡng cơ thể."
"Không cần đâu! À mà đại ca, muội có chuyện này muốn hỏi."
"Có vấn đề gì sao?' Hàn Trịnh nghiêm túc nhìn nàng ta, thầm nghĩ nàng ta có phải hay không đã gặp kinh hách gì đó trong chuyến đi lần này.
"Chuyện là... muội vừa nhìn thấy một nam nhân có chút giống với đại tỷ, liệu có phải..."
Chưa kịp đợi Hàn Ân Ý nói hết câu, Hàn Trịnh đã ngay lập tức lắc đầu phủ nhận. "Không đâu, có lẽ chỉ là người giống người thôi! Nếu Hàn Băng thật sự còn một huynh đệ song sinh, làm sao người đó có thể lưu lạc bên ngoài được!"
"Vâng!" Hàn Ân Ý suy nghĩ kỹ những lời hắn nói cảm thấy cũng có lý liền gật đầu bỏ qua.
Hàn Hải Nguyên thấp thoáng nghe được một vài từ mấu chốt, trong lòng cũng có chút để tâm đến nam tử được nhắc đến kia.
Chẳng lẽ...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hàn Băng trở về nhà tranh ở ngoại ô nghỉ ngơi, Nam Thiên Sang cùng A Ngũ cũng tiến vào một gian phòng khác nghỉ ngơi. Vu Cầm và Tố Phụng hóa thân làm ảnh vệ, âm thầm ở trong bóng tối thực hiện nhiệm vụ được giao phó.
Đang nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Hàn Băng bỗng mở bừng mắt nhìn nam nhân không tiếng động lẻn vào phòng mình.
Tư Đồ Vũ Thiên khẽ kéo môi tạo nên một đường cong nhẹ, chậm rãi tiến tới bên giường của mỹ nhân, nhìn qua vô cùng giống hái hoa tặc xấu xa có ý đồ đen tối.
"Tông chủ đại nhân đêm hôm khuya vắng tiến vào phòng của ta... là muốn làm gì?" Hàn Băng mím môi đề phóng hắn, ngồi thẳng người dậy nhìn người đang bước đến gần.1
"Băng Nhi thật lạnh lùng với vi phu quá!" Tư Đồ Vũ Thiên cúi người chống hai tay giam giữ nàng ở giữa, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Nàng như vậy khiến ta thật thương tâm."
Hàn Băng ngay khi đối phương cúi người xuống đã giơ dao găm lên kề sát cổ hắn, híp mắt lại cảnh cáo. "Tông chủ nói chuyện không cần thiết phải đến gần như vậy!"
Tư Đồ Vũ Thiên đột nhiên cười ra tiếng, không chút sợ hãi mà tiến tới gần hơn, lưỡi dao sắc bén ngay lập tức chạm vào da thịt hắn. "Băng Nhi nếu muốn mạng của ta, ta sẽ tình nguyện cho nàng!"
Trái tim đập mạnh một cái giật mình, Hàn Băng nhíu mày nhìn hắn. Nàng không ngờ hắn dám tiến tới, lại càng không nghĩ đến hắn thế nhưng tin tưởng nàng như vậy.
"Ngươi..."
Phập!
Chỉ trong chớp mắt Hàn Băng không tập trung đó, Tư Đồ Vũ Thiên ngay lập tức giữ chặt hai tay nàng áp chế, đè ép nàng xuống giường, dao găm cũng văng qua một bên cắm vào dưới chân giường.
"Buông tay ra! Đồ vô..."
Không để Hàn Băng nói hết, hắn đã cúi người xuống chặn môi nàng, cả người áp sát giam cầm nàng dưới thân.
Được nhấm nháp hương vị mà bấy lâu mong nhớ tưởng niệm, Tư Đồ Vũ Thiên bá đạo mà cạy mở hàm răng nàng, thế như vũ bão mà tấn công, thần tốc càn quét khắp nơi.
"Ưm! Tư... dừng lại..."
Hàn Băng bất lực giãy giụa vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của hắn, hai tay bị giữ chặt, sau gáy bị cố định không thể di chuyển. Nàng càng trốn tránh hắn càng truy đuổi, gắt gao ép buộc nàng cùng hắn dây dưa không ngừng, từng tiếng hôn ám muội cứ vậy mà phát ra khiến Hàn Băng ngại ngùng đến mặt mũi đỏ bừng.
"Ha! Ngươi là tên... ưm!"
Tư Đồ Vũ Thiên tách ra cho nàng lấy hơi, lại không chờ đợi nàng nói hết câu liền tiếp tục hôn xuống.
Thế giới quay cuồng loạn thành một đoàn, trước mắt mơ hồ tối đen, bên tai ngoài tiếng thở dốc nặng nề của hắn cùng những tiếng hôn ái muội ra, Hàn Băng thật sự không nghe được thêm âm thanh nào khác.
Tư Đồ Vũ Thiên cảm nhận được nàng thiếu dưỡng khí liền tách ra, nhẹ nhàng hôn xuống bên tai Hàn Băng rồi dọc xuống theo cần cổ trắng nõn, há miệng cắn mạnh.
"A!" Bị đau đớn mà thanh tỉnh, Hàn Băng nhíu mày không kìm được tiếng kêu của bản thân. "Ngươi.. đừng cắn! Ngươi là chó sao?!" Lần nào cũng cắn nàng!
Cảm nhận trong miệng có vị tanh của máu, Tư Đồ Vũ Thiên khẽ đưa lưỡi ra liếm dấu vết mình vừa để lại, cảm nhận cơ thể Hàn Băng khẽ run rẩy, cả người nổi lửa càng thêm dữ dội.
"Băng Nhi thật ngon, khiến ta chỉ muốn một ngụm ăn nàng vào trong bụng, để nàng vĩnh viễn đều ở bên cạnh ta không rời xa, cũng không bị ai nhòm ngó!"
Bàn tay thô ráp của Tư Đồ Vũ Thiên mơn trớn vòng eo mềm mại của nàng, cảm giác tuyệt đến không lỡ buông ra, ở trên vai nàng tiếp tục cắn xuống lần nữa.
Hàn Băng khẽ hít khí, cắn môi chịu đựng không phát ra tiếng, cố gắng rút bàn tay bị hắn giam cầm ra.
Tư Đồ Vũ kéo mở trung y của nàng, lại ở trên xương quai xanh của mỹ nhân lưu lại vô số dấu vết của riêng hắn.
"Dừng lại! Ngươi không... a, khốn nạn! Thả ta ra!" Hàn Băng lắc đầu bất lực, từng nơi bị hôn qua vừa đau đớn tê dại vừa nóng đến bỏng người khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Tư Đồ Vũ Thiên lưu manh nhìn Hàn Băng, chậm rãi cúi người hôn lên môi nàng một cái, sau đó trán kề trán mũi chạm mũi thì thầm bất mãn. "Băng Nhi hôm nay không ngoan làm ta rất giận a!"
"...." Hàn Băng nghi hoặc không hiểu ý của hắn, nhíu mày nhìn khoảng cách của hai người mím chặt môi không nói từ nào.
"Sau này không được tiếp xúc gần với nam nhân khác nữa!" Tư Đồ Vũ Thiên khẽ vuốt ve vành tai trắng mịn của Hàn Băng, cảm nhận nàng khẽ run liền mỉm cười. "Cơ mà cũng không cần thiết, tương lai sẽ không có nam nhân nào dám đến gần nàng nữa!"
Sau câu nói đó Tư Đồ Vũ Thiên liền nghiêng người nằm xuống cạnh nàng, vòng tay ôm chặt Hàn Băng vào trong lòng, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Hàn Băng cứng đờ người không dám động đậy, trong đầu nghi hoặc không hiểu ý của hắn là gì.
Tư Đồ Vũ Thiên tất nhiên cảm nhận được trạng thái đề phòng không thoải mái của nàng, liền ôn tồn vỗ lưng Hàn Băng, dịu dàng dỗ nàng như dỗ hài tử trước khi ngủ.
Mặc dù biết đối phương sẽ không làm hại mình nhưng Hàn Băng vẫn rất khó có thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần.
Cuối cùng vẫn là Tư Đồ Vũ Thiên lo lắng nàng ngủ không đủ giấc, ở sau lưng nàng nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ. Nghe tiếng hít thở đều đặn của người trong lòng, hắn mỉm cười khẽ hôn trán nàng một cái, sau đó chỉnh lại tư thế của Hàn Băng, hài lòng ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Ngửi mùi hương bạc hà trên người Hàn Băng, mọi mệt mỏi của hắn sẽ ngay lập tức tan biến. Chỉ khi ở bên cạnh nàng hắn mới có thể hoàn toàn chìm vào ngủ sâu không chút phòng bị như vậy! Thật giống như nàng chính là báu vật mà ông trời ban tặng cho riêng hắn vậy!
*hư hư, mik nằm dưới đất bị 1 con rết đốt nè! Sợ quá đi, hông dám ngủ luôn á!