Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 231:




Nam Thiên Sang vốn muốn ngồi cùng với Hàn Băng ở trong xe nhưng lại bị Tố Phụng kéo đến chen chúc bên ngoài với hai nàng.
"Tố Phụng tỷ tỷ sao lại kéo đệ ra ngoài này? Khó khăn lắm ca ca mới mặc nữ y, đệ muốn nói chuyện với ca ca cơ!"
"Không được! Ðệ ấy, lúc này tốt nhất là không nên làm phiền hai vị chủ tử!" Tố Phụng xoa đầu tiểu tử thấp giọng nhắc nhở.
"Tại sao ạ?"
"Lớn lên đệ sẽ hiểu còn bây giờ thì ngoan ngoãn ngồi ở đây đi."
Là một tiểu hài tử ngoan ngoãn, Nam Thiên Sang cũng không hỏi gì thêm mà thật sự ngồi yên cùng hai nàng, liếc nhìn cảnh vật chậm chạp lướt về phía sau.
Xe ngựa đi vào thành rồi dừng lại ở một tửu lâu khang trang sạch sẽ, bên trong bàn ăn khách nhân thưa thớt cũng không nhiều lắm, Vu Cầm đưa xe ngựa cho tiểu nhị trông giữ xong mới theo sau cùng tiến vào.
Có lẽ tửu lâu vừa được mở ra nên bàn ghế đồ đạc nhìn qua còn rất mới, trang trí bên trong cũng có rất nhiều tranh thủy mặc cùng những bài thơ tuyệt sắc. Tư Ðồ Vũ Thiên trực tiếp dẫn nàng đi lên lầu tiến vào phòng riêng, sau đó gọi một loạt những món ăn thanh đạm nhẹ nhàng.
Hàn Băng nhìn vẻ tự nhiên của hắn có chút phỏng đoán, nơi này là một trong những sản nghiệp của mỗ nam nhân này ở Thiên Linh quốc.
Tư Ðồ Vũ Thiên tự tay châm cho nàng một ly trà nhân sâm, cũng trực tiếp nói ra ngoài. "Nơi này là quán quen của một người quen cũ của ta, sau khi y mất ta liền tiếp nhận lại và phát triển đến bây giờ. Tửu lâu vừa được sửa chữa cùng thay đổi gần đây, hôm nay dẫn nàng đến thử nghiệm một chút tay nghề đầu bếp nơi này."
Vừa dứt lời thì tiểu nhị bên ngoài đã nhanh chân mang thức ăn lên, Vu Cầm cẩn thận kiểm tra qua một lượt bằng kim châm bạc, sau khi xác nhận không có vấn đề mới lui ra ngoài canh giữ. Nam Thiên Sang lần đầu tiên thấy cảnh này có chút bất ngờ xong vẫn chậm rãi ăn thử.
"Ngon quá!"
Tư Ðồ Vũ Thiên múc một chén cháo nhỏ để trước mặt nàng dịu dàng. "Nào Băng Nhi, mau thử xem có hợp khẩu vị không?"
Cháo thơm nồng mùi gạo chín ngọt ngào, bên trong còn có tổ yến băm nhỏ li ti tăng thêm sự mới mẻ lạ miệng, ngoài ra nước nấu cháo cũng cực kỳ đặc biệt, có lẽ là dùng đông trùng hạ thảo cùng nhân sâm nấu rồi hòa loãng ra, vừa bổ dưỡng lại vừa ngon miệng!
"Ăn rất ngon." Hàn Băng gật đầu trả lời, chậm rãi ăn từng thìa một.
"Ha ha, nếu nàng thích, mỗi ngày ta sẽ sai người mang đến cho nàng." Tư Ðồ Vũ Thiên vén một sợi tóc mai bị toán loạn của người thương, trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh yêu chiều.
"Không cần đâu."
Tư Ðồ Vũ Thiên cũng không nói là đồng ý hay không, lại gắp một phần thức ăn khác vào bát nàng dường như có quyết tâm vỗ béo nàng thật tốt.
Nam Thiên Sang ăn nhiều hơn so với mọi ngày một chén cháo, ngược lại Hàn Băng lượng ăn vẫn như cũ, không nhiều hơn cũng chẳng ít đi.
"Không được, nàng ăn ít quá, ăn thêm một chút nữa đi!" Tư Ðồ Vũ Thiên nhíu mày, kiên quyết muốn nàng ăn thêm.
"Ta đã no rồi." Nàng vẫn luôn giữ thói quen ăn no bảy phần, chính vì thế dạ dày cũng quen với lượng tiêu hóa như vậy, nếu ăn thêm sợ sẽ khó chịu.
"Vậy nàng ăn một nửa còn một nửa ta ăn." Tư Ðồ Vũ Thiên dường như cũng hiểu điều này nên hạ yêu cầu xuống một chút. "Không được từ chối."
Hàn Băng nhìn hắn một hồi rồi yên tĩnh chấp nhận ăn một nửa. Ðúng lúc này bên ngoài xảy ra một hồi phân tranh không nhỏ, âm thanh cũng truyền vào trong phòng.
"Không phải ta đã đặt trước rồi sao? Tại sao bây giờ lại nói là đã có người vào? Ta không quan tâm, ngay bây giờ ta muốn lấy phòng của ta!" Giọng nói vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
"Công tử thứ lỗi, tiểu nhân có thể đổi một phòng khác cho công tử, đảm bảo so với phòng này không kém hơn một chút nào!" Tiểu nhị khúm núm hạ mình xin lỗi.
"Ðổi? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà nói muốn đổi là đổi? Ngươi biết bản công tử là ai, có thân phận gì không? Nếu hôm nay không làm gia hài lòng, gia cho người phá bỏ cửa tiệm này!"
"Chuyện này..."
Ngay lúc tiểu nhị không biết nên làm sao, một giọng nữ ôn hòa vang lên giải vây.
"Ðiện hạ cần gì phải làm khó y, phòng này không được thì chúng ta đổi phòng khác! Dù sao cũng chỉ là ăn một bữa sáng, không cần phải làm lớn chuyện vậy đâu!"
Hàn Băng nhướn mày một cái bất ngờ, không nghĩ tới đi một chuyến ra ngoài lại có thể trùng hợp mà gặp người quen a! Cơ mà cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị sao lại đi cùng với Hàn Ân Ý đến nơi này được hay vậy?
Không để nàng nghi hoặc lâu, một tiếng nói khác đã vang lên giải đáp nghi hoặc của nàng.
"Ðúng vậy, chỉ là một bữa sáng thôi, không cần thiết phải làm ầm lên nghiêm trọng như vậy!" Vương Minh Nguyên vẫn một thân đầy ngả ngớn, dựa vào cột tường nhìn hai nữ tử đứng ngoài cửa phòng canh giữ. "Bất quá hai nữ tử kia nhìn bóng dáng có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải?!"
Nghe hắn nói, tất cả mọi người cùng lúc nghiêng đầu qua nhìn, cũng cảm thấy Vu Cầm cùng Tố Phụng thật quen mắt.
"Là hai nữ tử đã dâng lễ vật chúc thọ Thái hậu." Hoàng Tiêu Dương chắc chắn.
Chỉ một câu nói như vậy liền khiến bọn họ thầm giật mình, vô số suy nghĩ cùng nghi hoặc lướt qua trong đầu.
Vũ Uy Nghị cảm thấy cả người đột nhiên rét run, lúc nãy y đã muốn giành phòng với vị đại nhân kia, nếu hắn trách tội y thì phải làm sao đây? Ngay cả phụ hoàng cũng không đám đắc tội hắn, vậy mà y...
Nuốt một ngụm nước bọt, Vũ Uy Nghị thu mình lại không nói gì thêm, trong lòng phân vân không biết người trong phòng lúc nãy có nghe thấy bên ngoài ồn ào không? Nếu không nghe thấy thì không sao, còn nghe thấy thì y có nên chủ động nhận lỗi và xin lỗi đối phương hay không?
Chẳng ai quan tâm đến cửu hoàng tử đang rối loạn, đặc biệt là Hàn Ân Ý ánh mắt nhìn về cửa phòng tràn đầy nóng bỏng cùng tính toán.
Chỉ là vô tình đi ăn sáng mà cũng có thể trùng hợp gặp được người nàng ta thương nhớ, đây chắc chắn là ông trời tác hợp bọn họ rồi!
Mang trong lòng suy nghĩ như vậy, Hàn Ân Ý khẽ chau mày suy nghĩ quan sát.
Lần trước chủ động tiếp cận bị từ chối nàng ta còn chưa quên đâu, bây giờ phải tìm một con thí tốt làm cầu dẫn mới được!
Kế hoạch vừa nảy ra ánh mắt nàng ta đã nhìn tới Vũ Uy Nghị đứng gần ả nhất.
"Ðiện hạ, chúng ta nháo ồn ào như vậy chắc chắn đã ảnh hưởng đến đại nhân bên trong, sợ rằng đã làm ngài ấy khó chịu, hay là chúng ta chủ động đến nhận lỗi trước, nếu ngài ấy không nghe thấy thì cũng không ảnh hưởng gì!"
Vũ Uy Nghị đang băn khoăn nghe vậy ngay lập tức cảm thấy cũng có lý.
Nếu đối phương bị sự việc vừa rồi làm ồn thì mình xin tạ lỗi trước, còn nếu không nghe thấy thì sẽ tạo được ấn tượng tốt trong lòng đối phương, một tên trúng hai nhạn! Tự cho là bản thân suy nghĩ cặn kẽ mọi đường, Vũ Uy Nghị ngay lập tức đồng ý. "Hàn cô nương nói đúng, để ta đi qua nói một vài câu tạ lỗi với ngài ấy."
"Ðể tiểu nữ đi cùng ngài." Hàn Ân Ý dịu dàng mỉm cười bước sát đến gần hắn hơn, không để hắn kịp từ chối đã nói tiếp. "Chúng ta đi thôi, đừng khiến ngài ấy khó chịu lâu hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.