Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 20: Đạp tuyết




Ly Diên cầm thư mở ra xem, gân xanh trên thái dương lập tức giật giật mấy cái: "Mèo Hoa chết tiệt này, chuyện lớn như vậy mà không chịu nhắc tới, để xem ta trở về sẽ xử lý huynh thế nào!"
Đọc xong, Ly Diên vo thư lại thành một cục. Chỉ trong nháy mắt nó đã biến thành bột phấn, theo gió biến mất.
Một nam nhân đang phiêu diêu như một cơn gió giữa rừng như nghe thấy tiếng chửi bới của Ly Diên, dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa thì rơi từ trên cây xuống. Hắn vừa chạy vừa không quên oán trách: "Kẻ xấu xí, nhất định là muội ấy lại nguyền rủa gia. Hừ, cũng may hiện tại muội ấy không có thời gian tìm mình tính sổ. Chạy thôi chạy thôi!"
Trên thực tế, quả thực Ly Diên không có thời gian tìm hắn tính sổ, bởi vì trên đầu nàng còn có một chuyện quan trọng hơn cần nàng tự giải quyết.
Ly Diên lập tức nhảy lên một thân cây. Sau khi nàng huýt một tiếng sáo cực kỳ đặc biệt, một con tuấn mã màu trắng chạy như bay về phía nàng. Ly Diên nhìn thấy nó thì lập tức vui mừng nhướng mày. Nàng tung người một cái, vững vàng rơi xuống lưng ngựa. Ly Diên vuốt ve cái đầu trắng như tuyết của nó, nói khẽ: "Đạp Tuyết ngoan, Ngốc Tử bị thương, nhất định chúng ta phải mau chóng đến Phượng Trì sơn trang. Mau, đi thôi!"
Đạp Tuyết vô cùng có linh tính, nghe thấy chủ nhân ra lệnh lập tức hí lên một tiếng, móng ngựa khẽ nhấc, lập tức biến mất trong khu rừng...
Lúc đó, Linh Vận đã đợi cả đêm cuối cùng cũng nhận được thư của Ly Diên vào buổi trưa.
Nhưng sau khi nàng cẩn thận đọc xong, hàng mày xinh đẹp nhẹ nhàng chau lại. Trùng hợp lúc này Linh Dực đi tới, thấy vẻ mặt đó của nàng lập tức đoán được điều gì, thản nhiên hỏi: "Thế nào? Nha đầu kia không về đúng không?"
Linh Vận kinh ngạc ngước mắt: "Sao ca ca biết? Nha đầu kia nói muội ấy không về, mọi chuyện bình an, kêu chúng ta đừng thấp thỏm nhớ mong. Chuyện này rốt cuộc là sao, sao muội ấy không kể câu nào?"
Linh Dực như không hề ngạc nhiên với đáp án này, trên gương mặt như ngọc xẹt qua chút lạnh nhạt: "Được rồi, chỉ cần muội ấy bình an vô sự là được. Về phần muội ấy đi đâu, làm gì? Nếu muội ấy muốn nói, tất nhiên sẽ nói cho chúng ta biết. Nếu muội ấy không nhắc tới một lời, chắc chắn là có nguyên nhân. Cũng may, huynh và muội đều hiểu rõ thực lực của nha đầu kia. Lần này, con tiểu ưng là muội ấy thật sự muốn bay khỏi thiên hạ đệ nhất trang chúng ta rồi."
Tuy rằng Linh Vận đã sớm đoán trước, nhưng bây giờ vừa nghe ca ca nói vậy, trong lòng chẳng hiểu sao tuôn ra chút mất mát. Ngay sau đó, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng ánh lên chút nước: "Diên Nhi, thật sự cứ đi như vậy ư? Đã nói cùng nhau trưởng thành kia mà? Cứ thế mà lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời ta sao?"
Linh Dực thật sự không quen với mặt đa sầu đa cảm của muội tử nhà mình, đưa tay vỗ vào trán nàng một cái: "Nha đầu ngốc, chúng ta đều sẽ lớn lên. Muội có sứ mạng của muội, mà muội ấy cũng có con đường muội ấy phải đi. Cho dù chúng ta có một đôi tay chăm sóc được người bị thương, nhưng không thể nào thay đổi số phận của một người. Chuyện nên tới cuối cùng rồi cũng phải tới, không phải ư?"
"Thế nhưng, người ta không nỡ mà. Hơn nữa, nha đầu chết tiệt này viết qua loa mấy chữ như vậy, không biết muội lo lắng cho muội ấy cả buổi tối hả?"
Nói tới đây, Linh Vận tức giận bứt chậu hoa lan đặt ở góc bàn. Linh Dực hơi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Muội phải biết, theo bản lĩnh của muội ấy, không thể nào chôn chân ở Dược Vương cốc hay Linh gia trang cả đời. Muội muội, mặc dù mạng của muội ấy là do muội cứu, nhưng những chuyện muội ấy làm mấy năm nay đã trả hết rồi. Muội ấy không nợ chúng ta điều gì, tất nhiên là tự do, muốn đi đâu cũng được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.