Nghien Nàng

Chương 29: Quay về với nàng




Mùa thu đến là thời khắc lắng đọng, chất chưa biết bao kí ức và kỉ niệm xưa.
Sân bay Nội Bài vào thời điểm ấy không quá đông đúc, thời tiết hiu hiu gió khiến lòng người cảm thấy thoải mái.
Ở một góc xa xa là hình bóng cao lớn và cuốn hút, khiến người ta chỉ cần liếc mắt qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Năm tháng qua đi, người con trai nọ lại càng nở rộ rực rỡ, dung mạo như hoa như ngọc được mài dũa thêm phần gợi cảm, điềm đạm. Khí chất thoát tục tựa thần tiên, giọng nói nhẹ nhàng, dễ chịu, đặc biệt thái độ sống và lời chia sẻ chân thành đã đưa tên tuổi của Lê Gia Hưng lên top đầu những trang mạng xã hội có tiếng.
Năm năm sinh sống ở Pháp, Hưng đã có dịp trải nghiệm nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn và phát triển sự nghiệp của mình theo một hướng sáng tạo và phù hợp.
Anh tận dụng tài nguyên vốn có là khuôn mặt, tài năng nấu nướng khá ổn cùng với trình độ tiếng Anh, Pháp thành thục, thành công giành được sự chú ý của một bộ phận giới trẻ.
Giờ đây không chỉ có tiếng trên mạng xã hội, Hưng cũng chăm chỉ hoạt động ở nhiều mảng truyền thông, làm việc ở một công ti đa quốc gia, chuyên sáng tạo nội dung số.
Cuộc sống chưa bao giờ tốt hơn như vậy, sự nghiệp đã ổn định, tiền bạc cũng dư dả, có lẽ cũng tới lúc anh sẵn sàng tạm biệt những gánh nặng đeo bám mình trong quá khứ.
"Anh là Gia Hưng đúng không ạ? Cho bọn em chụp một vài kiểu ảnh được không ạ?"
Anh chàng chỉ mới bước xuống sân bay, vẫn còn kéo theo đống hành lí nặng trịch thì đã bị chặn lại bởi một vài cô gái học sinh phổ thông.
"Chúng mày nhìn kìa?" Một cô bé trong số đó lên tiếng, tay chỉ thẳng vào bóng dáng cao lớn khác đang bước lại gần.
"Hai anh cho bọn em xin một kiểu ảnh thôi, được không?"
Mấy đứa kia hào hứng lắm, còn không để cả Hưng và anh chàng kia kịp phản ứng đã kéo hai người lại gần.
Bên tay phải là dáng vẻ thanh thoát, mềm mại như toả ra hào quang. Đối lập bên tay trái lại chính là khí phách ngạo nghễ, ngông cuồng tới từ chàng tuyển thủ trẻ tuổi đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội.
Trần Minh Hoàng hiện lên oai phong trong mái tóc rối rắm kiểu cách, mỗi bên tai bấm ba khuyên, thời trang cũng u ám và thời thượng hơn trước nhiều. So với bộ dạng nghiêm túc thời còn là học sinh, sinh viên thì anh chàng đã khác xa.
"Cũng gọi là nổi tiếng."
Minh Hoàng nhăn mặt, vừa chờ cho mấy cô bé kia rời đi thì đập cho thằng bạn thân một cái đau điếng vào lưng.
"Mày chào bạn mày cái kiểu gì đấy? Điên à!" Gia Hưng cau có xoa lưng, con Bông trốn trong hộp đựng cũng đang xù lông kêu lên vài tiếng.
Hoàng nghe tiếng con vật thì cúi người xuống, gõ nhẹ vào cái túi da.
"Mày cũng là do tao chọn đấy, sao có lớn mà không có khôn gì thế?" Anh hậm hực.
Con mèo trắng của Gia Hưng bây giờ trổ ra vẻ thướt tha, yêu kiều, vẫn được Hưng đặc cách gọi là "Bông công chúa". Và vì mang tước vị là hoàng tộc nên nó cao ngạo ra mặt, ngoài "ba Hưng" của nó ra, nó không thích bất kì ai khác.
Minh Hoàng trừng mắt nhìn Bông, tuy nhiên cảm thấy hơn thua với một con mèo thì đúng là không nên, thành ra chấp nhận đầu hàng.
Anh quay sang nhìn đứa bạn còn đang dán mắt vào điện thoại, thúc vào lưng anh chàng nọ một cái.
"Đi thôi ông tướng. Cỗ sắp tàn rồi." Dù chướng mắt là thế nhưng tay Hoàng vẫn kéo vali của Hưng khiến Hưng chỉ biết cười khẩy.
Gia Hưng bế con Bông trên tay, mỉm cười với nó: "Về nhà rồi."
Thời gian thấm thoát trôi, thời gian họ quen biết nhau cũng có thể tính bằng thập kỉ. Một khoảng thời gian không quá dài nhưng chẳng ngắn ngủi, nó đủ để hai con người ấy nhận ra tình cảm của nhau và nguyện ý bù đắp thời gian đã bỏ lỡ.
Hà Nội không thay đổi là bao, vẫn luôn là chốn thủ đô đông đúc xô bồ và náo nhiệt.
Tại cái khách sạn trung tâm thành phố, đám cưới với quy mô hoành tráng đang được diễn ra, đánh cột mốc khởi đầu cho cuộc hôn lãng mạn và vẹn toàn với mối tình chớm nở từ thời niên thiếu, từ cái ngày cả hai vẫn còn là đám học sinh ngỗ nghịch.
Cô dâu và chú rể nắm chặt tay nhau, nụ cười rạng rỡ còn chói chang hơn cả ánh nắng giữa trưa hạ nóng bức.
Ba năm cấp ba rồi bốn năm đại học, họ từng bước trưởng thành bên nhau, dù từng có xích mích, từng có mâu thuẫn nhưng chưa từng tách rời.
Hôm nay là ngày đặc biệt với họ, là cái ngày người ta chứng kiến tình yêu đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ đi tới đích. Họ dành tuổi xuân cho nhau, là mối tình đầu và cũng là duy nhất, cuối cùng khép lại hành trình cô đơn để về chung một mái ấm.
Người đàn ông tên Khánh Minh xuất hiện thanh lịch trong bộ âu phục tối màu, mãn nguyện hướng tầm mắt về nơi ánh đèn sân khấu.
Không có gì diễn tả được cảm xúc hân hoan và hoài niệm của anh lúc này. Hai người bạn thân của anh đã đến với nhau và quan trọng nhất là họ hạnh phúc với quyết định đúng đắn nhất trong đời.
Người con gái ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, kiêu sa và diễm lệ như một nàng công chúa. Khuôn miệng nàng cười xinh xắn, đôi môi hồng hào cứ cong lên là vẽ ra cả sắc xuân rực rỡ với cánh bướm bay. Ánh mắt ấy sáng tỏ tựa vì tinh tú trên cao, cũng bình lặng như mặt hồ trong vắt.
Cô gái đứng đó, lung linh dưới ánh đèn sáng chói, mang diện mạo đẹp đẽ nhất trong đôi mắt của con người ấy.
Anh lặng thầm dõi theo cô, khuôn miệng duyên khẽ cười. Ánh nhìn say đắm ấy vẫn hệt như ngày đầu tiên thấy cô và có lẽ cả đời đều sẽ nhìn cô gái ấy như vậy.
"Ái chà, chú mày giờ cũng ra dáng phết." Khánh Minh vui vẻ khoác vai Gia Hưng, vỗ bôm bốp lên tấm vai rộng của anh.
Mùi rượu nặng của Khánh Minh làm cho Minh Hoàng chao đảo, cuối cùng chỉ có Hưng là phải đỡ đàn anh với bao tâm sự dang dở.
Khánh Minh vẫn mông lung trong cơn say nửa vời, bám víu vào cơ thể kia: "Hai đứa nó đã lấy nhau rồi, cớ sao mà tôi vẫn còn cô đơn như vậy?"
Hoá ra Minh rưng rưng không phải vì xúc động, anh chỉ là đang thương tiếc cho tâm hồn trong trắng đã gần ba mươi năm nay chưa một ai đụng tới.
"Là do anh kén chọn. Có bao nhiêu cô muốn anh đổ ngoài kia mà anh có thèm đếm xỉa đâu." Hoàng ở phía xa lên giọng, trên tay vẫn là cốc nước ngọt quen thuộc vì anh chàng này chẳng đụng nổi một thứ giọt chất lỏng có chứa cồn.
Khánh Minh vẫn không cam tâm, bám chặt vào Hưng hơn để than thở dù không quá để ý liệu anh có lắng nghe hay không.
"Mày đừng khóc. Ngày vui của chúng ta cơ mà."
Người đàn ông lịch lãm bước đến, bàn tay khẽ phủi lấy bộ âu phục trắng của mình.
Trường Anh gật đầu với Hưng một cái rồi kéo Khánh Minh dậy, còn lắc mạnh vài cái: "Mày đừng có mà khóc nữa. Đám cưới không ai muốn khách khứa của mình đổ lệ đâu, chả may mắn gì cả."
Khánh Minh vẫn còn nhăn nhó, lảo đảo rồi hất tay Trường Anh ra: "Mày thì biết cái gì. Đồ phản bội!"
Tình yêu là chủ đề nhạy cảm của Đoàn Khánh Minh, trước đây cũng vậy, giờ lại càng tế nhị hơn. Điểm mấu chốt không phải vì Khánh Minh không thể tìm được người yêu mà đúng như Hoàng nói, quá kén chọn và anh cũng khó chiều, thành ra cơ hội lựa chọn bạn gái càng hạn hẹp hơn.
Gia Hưng nhanh nhẹn lùi xa khỏi hiện trường, chỉ sợ Minh mà say quá thì sẽ nôn thốc nôn tháo như hồi năm tư, la liệt lên cả người kề cạnh.
Tuy nhiên anh cũng có phần thấu hiểu cho lời nói của Minh, dẫu sao với những ai có vấn đề trong chuyện tình cảm thì sẽ cảm thấy hụt hẫng hơn trong đám cưới, nhất là khi đó lại là đám cưới của những người mình thân thiết.
Bàn tay anh nhấc ly rượu vang trắng khỏi mặt bàn, Gia Hưng nhấp môi nhấm nháp, cả khoang miệng rõ vị chát.
Chàng trai đứng ở đó một lát, vừa kết thúc ly rượu của mình thì đằng sau thấp thoáng hình ảnh đã in sâu vào trong tâm trí.
Chiếc váy bồng bềnh lướt ngang qua bỗng chốc xa dần chợt xa dần, bám sát theo sau bộ âu phục trắng ngà kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.