Nghien Nàng

Chương 5: Có lẽ đã quen với cô độc




Buổi đêm ấy không sao, chỉ duy nhất ánh đèn điện tại trung tâm thủ đô là vẫn còn chiếm trọn cả bầu trời vốn nên hiện hữu tinh tú và trăng sáng. Căn phòng ấy luôn tăm tối và lạnh lẽo, không rộng rãi nhưng luôn đem tới cho người ta cảm giác hiu quạnh, cô độc.
Một mình thì ai cũng sợ vì nó trống vắng, đơn điệu. Có điều ở với nó đủ lâu, quen với nó đủ dài thì tự khắc sẽ quen, sau cùng chỉ còn hụt hẫng, chán nản chứ không còn sợ hãi nữa.
Hưng lười nhác nằm dài trên đệm, xung quanh từ mặt giường cho đến sàn đất đều ngổn ngang là sách vở, là hàng tá những tập tài liệu chi chít chữ cái.
Kim đồng hồ đã quá nửa đêm từ lâu vậy mà cậu vẫn không thể nào chợp mắt yên ổn, có lẽ học hành quá giấc khiến tâm trí cậu tỉnh táo, làm cơn buồn ngủ không thể làm phiền. Cái vòng tuần hoàn chỉ có học hành và lại tiếp tục học hành lặp lại tới nay cũng cả chục năm và chẳng biết sẽ còn kéo dài đến bao lâu nữa.
"Muốn ngủ quá." Gia Hưng lầm bầm dù biết không có tác dụng.
Con người ta có xu hướng ngủ nhiều hơn nếu cuộc sống không hạnh phúc và cậu chẳng phải ngoại lệ. Cho nên chàng trai cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại vào sau đó nằm im thin thít nhưng vẫn chưa thể ngủ được.
Tinh!
Hưng uể oải lần mò cái điện thoại, dòng tin nhắn xanh đập vào mắt một lần nữa lại khiến cậu thêm nản lòng.
Mẹ lại nhắc cậu chuyên tâm học hành hơn, mấy ngày gần đây còn liên tục gửi đề luyện nặng nề, các tập tài liệu chứa sẵn kiến thức ôn thi chuyên sâu. Có thành tích tốt mới đủ sức cạnh tranh vào đại học tốt, học ở môi trường tốt mới có nghề nghiệp ổn định với mức lương đủ sống. Có lẽ những cô cậu thiếu niên trạc tuổi cậu đều là như vậy, so với cậu cũng áp lực không kém cạnh.
Gia Hưng sẽ hướng bản thân đến dòng suy nghĩ ấy hoặc ép bản thân mình phải nghĩ như thế. Cuối cùng chàng trai cũng chịu nhắm nghiền đôi mắt lại, buộc bản thân chìm vào giấc ngủ đã lỡ.
Màn đêm chưa từng dời xa vạn vật, kéo tới sự tĩnh lặng vĩnh hằng cho khoảng không rộng lớn, đưa tất cả trong tầm che chắn của nó vào giấc mộng u ám.
Dòng thời gian trôi cũng nhanh chóng, chẳng bao lâu mà tiết trời đã chuyển dần tới thu. Tháng mười đã sang đồng nghĩa với việc kì thi giữa kì sắp tới, càng vì vậy mà đám học sinh mười hai phải nhồi nhét nhiều tài liệu hơn.
Tiết Toán lớp 12A4 luôn diễn ra trong sự im lặng và nghiêm chỉnh, học sinh ai nấy đều chăm chỉ dán mắt vào từng tập tài liệu dày đặc phương trình và đồ thị hàm số, hí hoáy viết lách liên tục.
"Ê, câu này làm như thế nào đấy?" Nhân tố duy nhất vẫn còn có thì giờ trò chuyện chính là Bùi Anh Tuấn.
Cậu ta vốn là đứa lười nhác, công thức dù có nắm rõ cũng không chịu vận dụng, cứ động tới câu nào lạ mắt thì sẽ hỏi. Nạn nhân của những câu hỏi ấy không ai khác ngoài duy nhất hai người bàn dưới, Gia Hưng và Minh Hoàng.
Minh Hoàng lại ngủ gật trong lớp thành ra Hưng phải đứng mũi chịu sào, cậu thở dài thành tiếng rồi nheo mắt nhìn vào tờ bài tập của Anh Tuấn.
"Thế nào? Mày ra bao nhiêu?"
"Câu này mày phải vẽ ra chứ, ghi như thế không ra được đâu." Gia Hưng trả lời xong thì còn ngờ vực chính mình trong khi Tuấn chỉ "ồ" một cái rõ to.
Hưng thấy bản thân học hành không tồi, nếu tiếp tục độc lập phát huy thì cũng chẳng đến nỗi, chỉ e là có Tuấn ở đây, viễn cảnh kia sẽ biến thành giấc mộng.
"Tao hỏi ngu ghê, thông cảm tí nhé." Anh Tuấn vui vẻ rồi quay mặt đi, biểu cảm cợt nhả thường ngày lại va trúng tia nhìn của thầy giáo Toán có tiếng là nghiêm khắc trong trường.
Gia Hưng lẳng lặng cho qua cuộc hội thoại vô bổ vừa rồi mà cắm mặt lại phía đống bài tập, chưa gì đã xong tới hai mặt giấy trắc nghiệm.
Cứ ngỡ cậu vẫn sẽ còn được thoải mái làm bài, vậy mà không gian nghiêm túc đã đón mở ra một vị khách khá đặc biệt.
Cô Nga là bí thư đoàn trường, thường ngày nếu không có chuyện nghiêm trọng thì hiếm khi cô trực tiếp can thiệp vào giờ học. Phải chăng vì thế mà sự tập trung của cả lớp bị phân tán, Gia Hưng theo đó mà dừng bút lại.
Cậu lặng người một lúc rồi huých vào Minh Hoàng để đánh thức anh, thế nhưng khi quay sang đã thấy Hoàng ngồi dậy từ bao giờ. Hoàng vuốt mái tóc bồng bềnh của mình, khoé miệng và gò má vẫn còn y nguyên vết bầm tím.
Ánh nhìn của Hoàng tối lại khi thấy cô Nga chĩa mắt về mình và không một lời, anh lặng lẽ đứng dậy hướng thẳng tới bàn giáo viên, khẽ xin phép thầy một tiếng rồi rời đi.
"Ê, có chuyện gì đấy?"
Gia Hưng đẩy đứa bạn vừa quay xuống lên ngay, tâm tính lo lắng từ sáng sớm tới giờ vẫn hiện nguyên hình. Cậu cũng đứng dậy, lau nhẹ đi vết bầm trên má rồi bước tới bàn giáo viên, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt săm soi của Anh Tuấn.
Giáo viên đồng ý cho đi Hưng mới dám bước ra ngoài lớp, nhanh chân theo sau cô Nga.
Minh Hoàng phía trước đi rất nhanh, trên đường không nói năng một câu nào. Cậu cũng vậy, chỉ tự thầm trách bản thân lỗ mãng, suy nghĩ nông cạn nên hấp tấp xảy ra tranh chấp.
Chuyện là ngay sáng sớm hôm ấy, vào trước giờ học chừng nửa tiếng, Gia Hưng và Minh Hoàng bị một đám nam sinh khác chặn đường rồi nảy sinh xô xát. Nguồn cơn không đâu xa ngoài việc Minh Hoàng chiến thắng ván đấu điện tử mấy ngày trước. Mấy đứa thua cuộc không những không phục còn nói rằng Hoàng gian lận, tự nhiên hai bên khó khăn khi chạm mặt. Mâu thuẫn cứ thế lớn lên từng ngày, hậu quả là vụ tranh chấp không mấy êm đẹp dù chưa thực sự sử dụng đến vũ lực.
Hưng mệt mỏi thở dài, bước chân nặng nhọc như thể bị xiềng xích giữ lại.
Chuyến này đúng là xong thật rồi!
"Các em có tranh cãi thì phải tới gặp thầy cô. Tại sao lại tự ý giải quyết rồi đánh nhau như thế? Bộ mặt của trường các em định ném đi đâu?"
Căn phòng mát lạnh của thầy hiệu phó chỉ có tiếng quát mắng.
Người đàn ông với mái tóc hoa râm thưa thớt đang trút cơn tức giận tới bảy đứa học sinh xếp hàng trước mặt, bàn tay gầy guộc cách năm mười giây lại đưa lên chỉnh sửa kính một lần. Thầy Nam do có cơ thể thấp bé lại mang cái đầu hói, chính vì thế trong mặt đám học sinh thì thầy không hề đáng sợ. Năm nam sinh kia còn thì thầm với nhau rồi âm thầm bật cười, biểu cảm cợt nhả không hề coi lời thầy nói ra gì.
Gia Hưng không hiểu chúng nó bị cái gì mà hành xử vô lễ như thế, đành bất lực quay đi. Trái tim cậu bây giờ đập đã không đúng nhịp, cậu sợ phạt là thứ nhất, càng sợ hơn thông tin kia đến tai phụ huynh. Mà mẹ Hưng thì nghiêm khắc vô cùng, e rằng ngoài mắng mỏ ra còn phải nghe thêm nhiều lời chì chiết nặng nề nữa.
"Minh Hoàng, thường ngày em trầm tính, sao tự dưng hôm nay lại kích động như thế? Chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng mâu thuẫn, em hà cớ gì phải động tay động chân?" Lời thầy Nam càng chứng tỏ thầy thật sự thất vọng, làm Hoàng cúi người sâu hơn.
Gương mặt anh giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc, ngoài câu chân thành hối lỗi ra thì không có bất kì lời biện bạch nào khác. Dù ai sai ai đúng, sau cùng sử dụng bạo lực chính là vi phạm nội quy, Minh Hoàng có bao biện hay giải thích cũng không thể phủ nhận sai lầm của mình.
Hành động của Hoàng luôn đúng mực, thầy Nam có thất vọng nhưng cũng dễ lung lay. Thầy gật gù tạm thời cho qua và sau đó hướng mắt về phía Hưng.
"Gia Hưng, thầy đã liên lạc với phụ huynh của em rồi. Bây giờ mẹ đang muốn nói chuyện với em, em lại đây một chút."
"Dạ?"
Nó là tiếng sét nổ ngang tai, Gia Hưng tê cứng lại ngay tức khắc. Cậu còn chẳng thể nào nhấc nổi chân ra khỏi mặt đất nếu như không có cú đẩy nhẹ của Minh Hoàng ở phía sau.
Chàng trai cầm lấy chiếc điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi đặt máy lên tai: "Mẹ ạ?"
"Tôi nuôi anh ăn học không phải để cho anh đánh nhau nghe rõ chưa?!"
Âm thanh đầu tiên mỗi khi mẹ gọi điện tới chính là đây, những câu mắng mỏ. Lời mẹ đanh thép và uy lực, dùng toàn bộ tiêu cực và phẫn uất tích tụ đã lâu ném thẳng lên người đứa con trai đã lớn. Mẹ mắng là đúng bởi cậu đã sai, làm gì có đứa con nào nghịch ngợm mà không bị mẹ la mắng.
Vậy là Gia Hưng tự trấn tĩnh bản thân, lắng nghe hết những lời quát tháo từ mẹ, dẫu sao chúng vẫn chưa thấm thía so với những gì cậu từng nghe được trước đây.
"... Anh mà còn để thầy giáo gọi về nhà thì đừng có trách. Năm cuối cấp rồi, liệu hồn mà ôn thi cho cẩn thận. Chẳng biết anh học hành đâu ra cái tính này nữa?! Nuôi anh đúng thật tốn công vô ích!"
"Con hiểu rồi, con sẽ không tái diễn. Vâng, con chào mẹ."
Chàng trai hạ thấp giọng, chuyển điện thoại về tay thầy hiệu phó.
Thầy Nam có nghe loáng thoáng tiếng của vị phụ huynh kia cũng phải nhăn mặt, đúng là hiếm thấy ai mắng mỏ con mình nặng nề như vậy.
"Em về chỗ đứng đi." "Vâng."
Gia Hưng quay người lại, chạy đứng cạnh Minh Hoàng.
Bấy giờ Hoàng mới quyết định mở lời, thầm thì bên tai: "Cũng tại tao. Tự nhiên lôi mày vào cùng."
Gia Hưng cười gượng gạo: "Anh em hoạn nạn có nhau. Có gì lần sau chịu vài đòn là được, không chấp nhặt."
Toán phụ huynh của mấy nam sinh có mặt cũng nhanh chóng, đều đã ngồi ở căn phòng làm việc của thầy Nam. Nét mặt ai nấy cũng khá cứng cỏi, chỉ có một, hai người là đồng tình con mình đã sai.
"Thầy, chúng tôi không nghĩ con trai mình hư hỏng như thế. Chắc chắn hai đứa kia sai trước." Một người lên tiếng và được một người khác hưởng ứng.
Thầy Nam nhìn cũng quen mắt với kiểu phụ huynh như vậy, gật gù tỏ ý đã hiểu rồi để cô Nga xử lí.
"Nhà trường đã xem xét lời trình báo của từng em mắc lỗi, cũng đã xem qua ý kiến khách quan từ các bạn vô tình đi ngang qua. Kết luận là dù hai bên có thực sự đánh nhau nhưng do phía các em ấy bắt đầu trước." Cô Nga là người thẳng tính, nói trúng ngay trọng tâm làm không ai nói năng được gì.
Vị kia vẫn chưa thấy thoả lòng, bỗng nhiên bắt lấy bóng dáng non dại ở bên cạnh rồi buông tiếng chỉ trích.
"Đúng là con nhà bố mẹ không dạy dỗ nên thân. Đi gây gổ để rồi chị gái phải đến tận đây, đúng là đẹp mặt."
Gia Hân bị nhắm tới, còn lôi cả em trai của cô vào nên cô gái chẳng hề dễ chịu. Có điều suy cho cùng vẫn là người lớn tuổi, Hân vẫn lễ phép cúi người.
"Cháu xin lỗi vì em trai cháu gây ra nhiều phiền phức. Em cũng xin lỗi thầy cô nhiều. Sau vụ việc này Hoàng cũng tự khắc hiểu ra, lần sau sẽ không còn gây rắc rối nữa."
"Ai mà biết được, bố mẹ đi miết thì ai dạy cho nổi cái giống như thế."
"Chị này." Lời nói khó nghe đến mức một phụ huynh khác phải lên tiếng.
Người này kéo vị kia lại, nhẹ nhàng khuyên ngăn: "Cháu nó đã chấp nhận nhún nhường, chị cũng nên biết xử sự cho đúng. Hai bên đều có lỗi chứ chẳng phải một mình bên kia, bản thân phải biết mình sai ở đâu."
Thầy Nam dường như nhịn cũng đã lâu, hắng giọng một cái: "Trẻ con vẫn còn nông nổi, gây gổ là lẽ thường tình. Phụ huynh cũng nên để ý con cái kĩ hơn, phối hợp cùng nhà trường bảo ban các em ấy."
Buổi gặp mặt ngắn ngủi đã kết thúc, mấy bác phụ huynh cũng đã ra về.
"Hân, em ở lại một chút đi." Thầy Nam ôn tồn lên tiếng.
Cô gái gật đầu vâng dạ, quay trở lại phòng rồi đứng trước mặt thầy.
"Con người thì tính tình bao la lắm, em đừng để trong lòng."
"Em biết ạ. Thầy không cần quá lo lắng cho em."
Thái độ của giáo viên đối với học sinh ít nhiều cũng có những khác biệt. Tất nhiên học sinh nào các thầy cô cũng thương, có điều với những ai gần gũi thật sự với họ thì mối quan hệ ấy sẽ gắn bó như gia đình vậy. Gia Hân trước đây là học sinh ưu tú, cũng lễ phép và hợp tính nhiều giáo viên, thành ra dù ra trường được gần hai năm vẫn còn được nhớ tới.
Cô Nga cũng lên tiếng: "Cô biết bố mẹ em hiếm khi về nhà, hai chị em cũng nên bảo ban nhau nhiều hơn. Hoàng không phải đứa nghịch ngợm nhưng tính khí có hơi nóng nảy và thẳng thắn. Sau này nhịn một chút cũng có lợi."
"Em hiểu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.