Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 6: Ngôi nhà ba tầng




Trên đường về Trinh có hỏi nhưng Nhi đều tránh né trả lời với lý do cô Miện nói chuyện chưa thành không được kể với bất kỳ ai. Lần này đến gặp thấy cô Miện cư xử có phần khác lạ nên Trinh cũng nghĩ Nhi đang gặp phải rắc rối lớn nên không dám hỏi gì thêm. Về phần Nhi, cô Miện đã chỉ lối nhưng chuyện này không phải đơn giản, Nhi đã bỏ cái thai tính đến nay đã hơn 6 tháng. Điều đáng lo ở đây chính là Nhi đã cho con mình vào một cái bình sứ rồi đem chôn ở khoảng đất trống trước nhà, liệu rằng bây giờ quay lại sẽ phải làm thế nào để đào được cái bình đó lên. Ngôi nhà đó trước khi Nhi dọn đi cũng nghe loáng thoáng rằng sẽ để cho người khác thuê lại. Chẳng lẽ bây giờ tìm đến rồi lấy xẻng đào phần đất đó lên hay sao..? Không thể nào, trong suy nghĩ Nhi còn lo sợ một điều:
“ Nếu như chẳng may chuyện Nhi đẻ con ra rồi chôn bị phát hiện thì Nhi sẽ không tránh khỏi tội danh giết người.”
Nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện này, chỉ mới hai ngày nhìn thấy nó mà Nhi đã sợ hãi đến không dám ngủ. Bà thầy bói có nói rằng, càng để lâu thì càng nguy hiểm. Quá hoang mang, kinh sợ, chẳng còn lựa chọn Nhi quyết định quay lại Hải Dương, tìm đến ngôi nhà mà cô cùng với người bạn trai đã thuê ngày trước. Được Trinh trở về nhà, hiện tại Nhi đang ở trong một khu chung cư. Trở về chung cư, nhìn thấy những đứa trẻ đang nô đùa, đi qua một số phòng thấy những bà mẹ bỉm sữa đang ngồi bên trong cho con bú Nhi lại cảm thấy hồi hộp. Dù mới chỉ là 3h chiều, nắng vẫn chiếu rọi vào phía ban công mà sao không khí có chút gì đó lành lạnh. Đứng trước cửa phòng của mình Nhi phân vân không dám mở cửa ngay. Bởi cô sợ nếu cô mở ra, ở bên trong sẽ có một thứ gì đó ghê rợn đang chờ đợi mình.
“ Cạch...cạch “
Khóa cửa được mở ra, Nhi không dám đẩy cửa vào mà chỉ he hé một chút cho ánh nắng rọi hẳn vào bên trong phòng. Khi mà hơi ấm của mặt trời tỏa khắp phòng Nhi mới nhìn vào trong. Tất nhiên là không có gì cả, nỗi sợ ám ảnh hình dạng đứa trẻ con bé xíu cứ lởn vởn trong tâm trí của Nhi. Đăt túi xách lên mặt bàn, Nhi chợt nhớ ra một chuyện, đó là cô phải đi tìm lá bưởi để đun lên tắm. Lại quay trở ra, phải vất vả lắm Nhi mới tìm mua lại được chút lá bưởi đem về nhà. Chuẩn bị xong xuôi thì trời của đã bắt đầu tối, một mình trong phòng tắm, Nhi nhẹ nhàng múc từng gáo nước đun với lá bưởi khẽ dội lên người, mùi hương từ nước lá bưởi khiến cho Nhi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cứ mỗi gáo nước dội lên người là một chút phiền muộn, lo lắng, sợ hãi trong Nhi cũng theo làn nước trôi đi. Sau khi tắm xong điều đầu tiên Nhi cảm nhận được đó chính là sự sảng khoái, thư thái và nhẹ nhàng. Chỉ có điều những chiếc lá còn sót lại đang bắt đầu chuyển sang màu thâm tím. Vội lau khô người, nhớ lời cô Miện dặn, Nhi gom toàn bộ số lá bưởi cho vào túi rồi đem xuống nơi đổ rác của chung cư vứt đi.
Những mẩn đỏ trên phần bụng và ngực của Nhi cũng từ từ lặn mất. Sau khi tắm xong không chỉ cơ thể mà ngay cả căn phòng của Nhi cũng ấp áp lạ thường. Chiếc vòng bạc có bình xá lợi nhỏ trên cổ Nhi cũng sáng hơn trước lúc mà cô Miện đưa cho Nhi. Đưa mắt nhìn xung quanh Nhi không còn cảm giác sợ hãi một thứ gì đó nữa. Quả thật những điều mà cô Miện hướng dẫn đều đem lại hiệu quả ngay tức thì. Bên ngoài trời đã tối, cả ngày đi ra ngoài nên chưa chuẩn bị được đồ ăn. Vừa hay lúc đó Quân gọi điện đến:
- - Alo, em đã đỡ chưa…? Hôm nay bận quá nên anh không gọi cho em được, hơn nữa nghĩ để em nghỉ ngơi nên giờ xong việc anh mới gọi. Em còn mệt không..? Anh mua gì đó đến cho em ăn nhé..?
Nhi trả lời:
- - Hi em đỡ rồi anh ạ, tiện hay anh đến đây đón em rồi mình đi ra ngoài ăn anh nhé, em cũng mới tắm xong, người cũng không còn thấy mệt nữa. Với lại em có chuyện này muốn nhờ anh giúp.
Quân đồng ý ngay, tầm 20 phút sau Quân đã ở bên dưới chung cư đợi Nhi. Nhi xúng xính trong bộ quần áo năng động đi xuống, cả hai lên xe oto của Quân rồi dừng chân tại một nhà hàng sang trọng. Nhìn người yêu sau một ngày nghỉ ngơi sắc mặt có vẻ đã tốt hơn khiến Quân cũng thấy vui mừng. Như một quy luật tự nhiên, những chàng trai đến với Nhi dường như đều bị nhan sắc của cô cuốn hút, họ đều dành cho Nhi những tình cảm chân thành, hết mực yêu thương chiều chuộng. Nói đến đây lại nhớ về Thắng, chàng thiếu gia con nhà giàu hiện đang ngồi trong song sắt của nhà tù. Nếu như không có chuyện đó thì có lẽ Thắng cũng đã làm đám cưới với Nhi và cái thai đó đã có thể được sinh ra một cách trọn vẹn. Nhưng đó chỉ là nếu, bởi đơn giản việc mà Thắng làm đã vi phạm pháp luật. Mọi tội lỗi gây ra đều phải trả giá và nó không có “ nếu “ trừ khi mình đừng làm.
Những món ăn ngon lành được phục vụ bàn đưa ra kèm theo một chai rượu vang nhẹ. Đôi trai tài, gái sắc ngồi dùng bữa trước một vài ánh mắt ngưỡng mộ của một vài người bàn bên. Vừa ăn vừa nói, Nhi mở lời:
- - Công việc ở công ty đợt này có bận không anh..?
Quân đáp:
- - Mới ốm xong mà em đã nghĩ ngay đến công việc rồi à..? Yên tâm đi, anh làm xong phần của em rồi, lẽ ra người mà em quan tâm phải là anh mới đúng chứ. Hi, phải thưởng cho anh đấy nhé. Xong lần này có lẽ mọi người sẽ được xả hơi khoảng 1 tuần trước khi bước vào dự án mới.
Nhi mỉm cười:
- - Ở Hải Phòng gia đình em có chút việc quan trọng, em biết mới vào làm chưa được bao lâu mà nghỉ nhiều mọi người sẽ dị nghị. Nhưng anh có thể xin cho em nghỉ độ 3 ngày được không..?
Quân suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- - Giờ đang là đầu tuần, đợi đến cuối tuần em nghỉ nhé. Có cần anh đưa về Hải Phòng không.?
Nhi lắc đầu:
- - Dạ thôi, em không phiền anh vậy đâu. Đường xá bây giờ cũng tiện, em đi cao tốc là hai tiếng về đến nhà thôi. Anh lo cho em vụ nghỉ là được rồi, em cảm ơn anh.
Dùng bữa xong Nhi không trở về nhà mà tiếp tục cùng Quân đi vào một khách sạn. Cô gái trẻ dường như đã gần như quên hết những gì đáng sợ đã xảy ra vào ngày hôm qua. Có lẽ do chiếc vòng bạc mà cô Miện đưa cho Nhi thực sự hiệu nghiệm trong việc xua đuổi tà ma, từ lúc trở về từ nhà cô Miện cho đến cuối tuần Nhi không còn nhìn thấy hình ảnh vong thai đáng sợ kia nữa. Thậm chí khi đến ngày được nghỉ để quay về Hải Dương như dự định Nhi còn có chút lưỡng lự bởi những ngày qua cô đã quay về cuộc sống bình thường, không sợ hãi, không nhìn thấy những điều ma quái, và cô đang có một mối quan hệ tuyệt vời nhất từ trước đến nay.
Tuy vậy, Nhi vẫn quyết định quay lại ngôi nhà ba tầng tại Hải Dương mà cô đã trả lại cách đây gần 7 tháng kể từ ngày cô chôn đứa con vừa sinh non của mình ở đây. Ngồi trên xe khách Nhi cảm thấy khó chịu khi mà một người phụ nữ nhìn bộ dạng rất đồng bóng, ăn mặc quần áo lòe loẹt, móng tay sơn đỏ chót, chưa kể đến bộ môi được phủ một lớp son khá là dày. Bà ta cứ nhìn chằm chặp Nhi rồi thi thoảng lại nở một nụ cười bí hiểm.
Mấy lần như vậy Nhi bèn nói:
- - Xin lỗi, nhưng sao cô nhìn cháu dữ vậy. Cháu không thích ai nhìn mình như thế cô ạ.
Người phụ nữ kia vội xua tay:
- - ́y chết, em hiểu nhầm chị rồi….Chị không có ý gì đâu, chỉ là thấy em sau này có số sướng. Nhìn là thấy đang hạnh phúc rồi, sau này lấy chồng giàu, mà người này cưng chiều em lắm. Chỉ có điều….
Nhi tò mò hỏi lại ngay:
- - Có điều sao hả cô..?
Người phụ nữ đồng bóng hẩy hẩy tay:
- - Gọi là chị thôi, cô nghe già lắm….Có điều là khắc khẩu, không được lòng mẹ chồng. Bà mẹ chồng này ghê gớm đấy, nhưng cô được nhờ chồng nhiều, không nên bỏ qua người đàn ông này.
Bên trên có tiếng của phụ xe nói vọng xuống:
- - Ai xuống chỗ ngã ba thì lên đằng trước nhé….Xe chuẩn bị dừng rồi đấy.
Người phụ nữ đồng bóng xách cái túi đứng dậy, khi đứng lên bà ta cố ngoái lại nhìn Nhi một vài giây xong nheo mày như còn gì đó thắc mắc, nhưng xe đã sắp dừng ở điểm tiếp theo nên bà ta chép chép miệng rồi bỏ đi. Nhi ngơ ngác nhìn theo sau cuộc nói chuyện đầy chớp nhoáng.
Khoảng 15 phút sau Nhi cũng xuống xe, cô bắt một chiếc xe ôm đến ngôi nhà mà cô từng ở. Càng gần đến nơi Nhi lại càng cảm thấy bồn chồn, day dứt...Cô đã tìm số gọi cho chủ cũ nhưng số điện thoại đó thuê bao không liên lạc được. Giờ chỉ còn một cách đó là Nhi phải trực tiếp đến ngôi nhà đó xem, liệu rằng nó đã có người thuê hay chưa bởi khu vực này đi ra đường lớn cũng có trường nghề và trường cao đẳng du lịch. Xe ôm chở,Nhi rẽ vào trong một con hẻm, ở đây mọi thứ khá yên tĩnh, vắng vẻ, ngày trước Nhi và Thắng thuê ngôi nhà này cũng bởi vì điều này.
- - Dừng lại cho tôi xuống đây được rồi.
Bước xuống, trả tiền xe ôm xong Nhi đứng chôn chân một chỗ không dám bước tiếp, bởi cách đó độ 10m chính là cổng của ngôi nhà ba tầng, nơi cô chôn đứa con của mình nơi khoảng đất trống phía trước. Bất chợt Nhi nghe thấy những tiếng động lạ lùng, hình như chúng đang phát ra từ phía ngôi nhà ba tầng….Đúng vậy, những âm thanh kia chính xác là từ ngôi nhà….Có gì đó đang diễn ra tại đây, Nhi run rẩy bước thêm từng bước một cho đến khi cô nhìn thấy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.