Có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy nghi hoặc, tại sao một ngọn núi thoạt nhìn như tiên cảnh nhân gian này, lại đột ngột xuất hiện giữa Cửu U Chi Địa.
Chuyện đó phải kể đến, hơn sáu vạn năm trước, khi đó, Dạ Uyên vẫn còn là một trong 12 vị thượng thần của Thần Giới. Không chỉ có thần điện thuộc về riêng mình, mà còn được phân cho quyền hành, có thể cai quản một phương.
Nhưng không biết vì lý do gì, sau khi đại chiến của Thần tộc và Tu La Giới nổ ra không lâu, Dạ Uyên và Thần Giới cũng đã bất ngờ trở mặt thành thù.
Trong một đêm, y không chỉ đánh trọng thương năm vị thượng thần, thiêu cháy Côn Luân Thần Cung, mà còn cướp đi Lạc Thần Phong - một trong năm ngọn linh sơn ở Thần Giới, chuyển nó đến Cửu U Chi Địa ở Tây Mạc xa xôi.
Hành vi này của y, nói nôm na một chút, thì chính là sau khi phóng hỏa, đánh người, lại còn ngang nhiên cướp của một cách trắng trợn.
Chẳng trách khi đó lại bị Thần Giới liệt vào danh sách đen, treo trên tất sát lệnh một ngàn năm.
Bởi vì chỉ sống một mình, hơn nữa, vinh hoa phú quý gì đó, trước kia cũng đã hưởng thụ đủ, nên hiện tại, nơi ở của Dạ Uyên, cũng chỉ là một gian nhà tranh không lớn không nhỏ, vừa đủ che mưa chắn gió, đơn sơ giản dị.
Trước sân bày một chiếc ghế dài, bên cạnh là một gốc hoa lê trắng đang nở rộ, phía sau là ôn tuyền, mang cho người ta cảm giác nhàn nhã, bình yên.
"Trên núi không có sinh linh, tất cả cỏ cây, hoa lá, đều là do bổn tọa dùng thần thông biến hóa thành. Tỷ như gốc hoa lê này, chỉ cần định kỳ rót linh lực vào, liền sẽ có thể nở hoa quanh năm, vĩnh viễn không tàn..."
Đối với thành quả mà bản thân vô cùng tâm đắc, Dạ Uyên cũng hiếm khi giảng giải nhiều vài câu.
"Hôm nay các ngươi cứ ở tạm trong phòng này đi, ngày mai bổn tọa sẽ sửa sang lại gian phòng lớn ở bên cạnh, để các ngươi dọn vào đó."
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi được Dạ Uyên dẫn đến một gian sương phòng trang trí thanh nhã, bốn phía treo đầy chuông gió cùng rèm vải, ba người bọn họ vẫn không khỏi ngây dại một chút.
Bởi vì... Gian phòng này, chính là sương phòng của sư tôn bọn họ!
"Ở chỗ bổn tọa cũng không có quá nhiều quy tắc, lễ bái sư, lễ dâng trà gì đó, đều có thể trực tiếp bỏ qua..."
"Nếu đã nhận bổn tọa làm sư tôn, như vậy, ba người các ngươi, cũng đều đã có thể xem như là sư huynh đệ đồng môn."
"Sở Cảnh Lung, từ hôm nay, ngươi là đại sư huynh."
Lần nữa trở thành đại sư huynh do đích thân sư tôn khâm phong, giờ phút này, Sở Cảnh Lung cũng không có cảm giác phấn khích như kiếp trước, trái lại, trong lòng lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ...
Bởi vì hắn biết rất rõ, nguyên nhân sư tôn lựa chọn hắn, cũng không phải là vì ẩn ý sâu xa gì...
Lý do kỳ thực rất đơn giản, đó là vì... Y lười.
Mà tên của hắn, ở trong số ba người, không chỉ dễ nghe, mà còn dài nhất, cho nên liền chọn hắn.
Phảng phất đang chứng thực cho suy đoán của Sở Cảnh Lung, Dạ Uyên lúc này cũng đã nhìn xem hai tiểu nam hài còn lại, tiếp tục nói: "Ngươi là nhị sư huynh."
"Còn Diệp Nhiên là tiểu sư đệ."
"............"
Quả nhiên.
Nhìn xem ba tiểu oa nhi toàn thân trên dưới đều là mồ hôi cùng bụi bẩn, bộ dạng phong trần mệt mỏi, Dạ Uyên liền hơi khiêu mi, cũng không nói gì đã trực tiếp xách theo cổ áo của bọn họ, tựa như xách ba con gà con, trực tiếp đi đến hậu sơn.
Cảm xúc của ba con gà con nào đó lúc này: "............"
Phía sau nhà tranh là một dòng linh tuyền, không những đông ấm hạ mát, thay đổi theo thời tiết, mà bên trong còn ẩn chứa linh khí, có thể hỗ trợ tu luyện cũng như trị thương.
Trong khắp Lạc Thần Phong, cũng chỉ có thứ này là ban sơ liền tồn tại, không phải do Dạ Uyên dùng thần thông biến hóa ra.
Thả ba củ cải nhỏ trong tay xuống, nhìn xem ánh mắt mờ mịt của bọn họ, môi mỏng hơi mím chặt, Dạ Uyên liền cúi người, đưa tay cởi bỏ quần áo giúp bọn họ.
Mà người đầu tiên, chính là Mặc Ly Thần - búp bê sứ mềm mại, đáng yêu kia.
"Sư tôn, ngài làm gì..." Bị động tác bất ngờ này của Dạ Uyên làm giật mình, theo bản năng, Mặc Ly Thần liền đưa tay, siết chặt lấy cổ áo của bản thân.
Bộ dạng này, đơn giản liền giống như tiểu cô nương bị người khi phụ...
Khiến Dạ Uyên bất giác sinh ra ảo giác, bản thân chính là một tên lưu manh.
"???"
"Cởi y phục còn có thể làm gì? Đương nhiên là tắm cho các ngươi rồi."
Theo suy nghĩ của Dạ Uyên, mấy tên oắt con này, tuổi tác còn nhỏ như vậy, chín phần mười đều là sinh hoạt không thể tự gánh vác, cho nên, chỉ có thể để y tự ra tay.
Chỉ là, nhìn xem ánh mắt lại lần nữa trở nên ngu ngơ của ba cục bột nhỏ, Dạ Uyên cuối cùng cũng đã nhận ra, cảm giác kỳ quái từ nãy đến giờ của mình là đến từ đâu...
Trí thông minh của ba tiểu đồ nhi mà y vừa nhận này, dường như có chút gì đó rất đáng quan ngại!
Khoan đã, có khi nào đều là đồ ngốc hay không?
"..............."
Nghĩ đến việc ba người bọn họ bị bắt cóc, mà còn ngoan ngoãn theo kẻ bắt cóc đi về nhà, Dạ Uyên liền càng cảm thấy rất có khả năng.
Nhưng cũng chỉ chần chừ trong thoáng chốc, Dạ Uyên rất nhanh đã thở dài trong lòng, thản nhiên tiếp nhận suy đoán này.
Được rồi, đồ ngốc liền đồ ngốc đi.
Dù sao cũng không phải là nuôi không nổi.
Số tài sản mà y tích góp được trong tám vạn năm qua, cũng đã đủ để nuôi bọn họ không lo ăn mặc, an tâm làm phá gia chi tử trong mấy mươi kiếp.
Mỗi sáng thức dậy, cũng chỉ có duy nhất một chuyện phiền não, cần phải vắt óc suy nghĩ...
Đó là hôm nay nên làm sao để tiêu hết tài sản của sư tôn đây.
**Sư tôn ơi, người xem ta có được không? Cầu bao nuôi ạ... Hứa sẽ ngoan.
**Hôm qua làm việc về trễ nên không kịp đăng chương, hôm nay sẽ đăng bù nhé.