Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 11: Hỏi cưới Hà Mật




Kể từ khi Hà Mật và Đỗ Thái Huy nói chuyện với nhau thì cả hai đã có một khoảng thời gian để "tìm hiểu nhau", để tránh việc Lăng Dụ Triết nghi ngờ thì Hà Mật đã nhắc nhở Đỗ Thái Huy nói đứa bé chỉ mới có hơn một tháng mà thôi. Nhưng Đỗ Thái Huy đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, rốt cuộc thì liệu với cách họ trả lời thì Lăng Dụ Triết có tin hay không đây?
Hôm nay là cuối tuần và cũng là ngày Hà Mật đưa Đỗ Thái Huy về Lăng gia, trên đường đi thì cậu ta cũng có chút căng thẳng, vì nói thế nào thì đó cũng là Lăng gia, một gia tộc lâu năm ở Giang Thành, vừa có tiền lại có còn có quyền, không chỉ thế mà còn là nơi được cho là ma quỷ nhất nhì Giang Thành, nên khó tránh việc Đỗ Thái Huy cảm thấy hồi hộp.
Hà Mật đưa mắt nhìn Đỗ Thái Huy, sau đó liền nói:
- Anh lo lắng sao?
- Hà Mật, anh không biết mình có thể làm tốt hay không nữa.
- Em cũng không biết... Nhưng mà chuyện đến đâu thì hay đến đó đi... Em... Em cũng có cảm giác không lành.
Đỗ Thái Huy cũng đưa mắt nhìn cô, sau đó thì cả hai người đều không nói gì với nhau nữa, mãi cho đến khi chiếc xe của họ dừng lại ở trước cổng Lăng gia, mãi cho đến lúc này thì họ mới hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, ngay lúc này thì họ cũng phải cố gắng diễn cho thật đạt, nên cả hai người đã nắm lấy tay của nhau, rồi đưa tay nhấn chuông.
Người làm ở Lăng gia nhìn thấy cô thì rất vui mừng, nhưng khi họ thấy Đỗ Thái Huy thì hai mắt đã mở to vì ngạc nhiên. Nhưng không dừng lại ở đó, khi họ nhìn thấy cô đang nắm tay Đỗ Thái Huy thì họ lại càng sợ hãi hơn, gương mặt của họ đã tái xanh hết cả rồi, sau đó thì họ đã kéo Hà Mật sang một góc khuất, rồi nói:
- Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Tại sao... Tại sao cô lại đưa người này đến đây, cô không sợ cậu chủ sẽ...
- Không sao đâu ạ. Cháu đưa anh ấy đến đây là vì có chuyện muốn nói với cha.
Sau đó thì bà ấy cũng không nói gì nữa mà để cô và Đỗ Thái Huy đi vào, trước khi để Hà Mật đi vào nhà thì bà ấy cũng đã nói cho cô biết rằng ở đây không chỉ có Lăng Dụ Triết mà còn có Lý Lan Hinh và cả Trương Đạm.
Đột nhiên đôi chân của Hà Mật bỗng nhiên đứng sững lại, người đàn bà tên Trương Đạm kia chính là bà nội của cô, nhưng từ khi cô bước chân vào Lăng gia thì bà ấy chưa bao giờ chấp nhận cô cả, kể cả người mẹ nuôi quá cố Tống Giai Âm cũng vậy. Trong mắt của Trương Đạm thì người phụ nữ thích hợp với Lăng Dụ Triết chỉ có thể là Lý Lan Hinh mà thôi. Đỗ Thái Huy nhìn sang cô, rồi lo lắng hỏi:
- Em thấy không khỏe ở đâu sao?
- Em... Em thật sự có một chút lo lắng.
Đến đây thì họ cũng đã không còn đường lui nữa rồi, thế nào đi nữa thì họ cũng nên đối diện với chuyện này, để giúp Hà Mật, cũng là để giúp tình yêu của Đỗ Thái Huy, họ đã quyết định sẽ đối mặt với thử thách.
Hà Mật cũng đi vào nhà, vẫn là khung cảnh quen thuộc đó, chính là cảnh Lăng Dụ Triết đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách để đọc báo, ở trong bếp là Lý Lan Hinh và Trương Đạm đang nấu gì đó để bồi bổ cho Lăng Dụ Triết. Cô nhìn một nhà ba người của họ thật sự quá hạnh phúc, họ dường như đã quên mất sự hiện diện của cô... Của đứa bé này. Bất chợt, Hà Mật lại cười nhạt một cái, sau đó thì lại lắc đầu.
- Lăng phu nhân, cha, dì Hinh, con mới về ạ.
Với cách xưng hô của Hà Mật và Trương Đạm thì đối với người của Lăng gia đã sớm không ngạc nhiên, nhưng đối với Đỗ Thái Huy thì đã vô cùng kinh ngạc. Nói thế nào thì mối quan hệ giữa cô và Lăng gia cũng là có quan hệ trên pháp luật, theo lý thì phải gọi Trương Đạm là bà nội chứ? Nhưng theo tình thì có lẽ nó chẳng là cái thá gì cả.
Lăng Dụ Triết nghe thấy giọng của cô thì cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ở sâu bên trong lại là có chút mong chờ, chỉ là khi anh vừa mới đưa mắt lên nhìn thì lại ngay lập tức nhíu mày. Cô quay về đây không phải một mình, mà lại còn đưa thêm một tên nam nhân, theo như những gì mà Lý Lan Hinh đã nói thì cậu ta chắc chắn chính là Đỗ Thái Huy, người luôn giúp đỡ Hà Mật, cũng là người mà hôm trước đã từ chối giúp đỡ chăm sóc Hà Mật.
- Cậu ta là ai vậy?
- Đây là Thái Huy, là bạn trai của con.
- Con có ý gì?
- Con muốn kết hôn với anh ấy.
Không chỉ Lăng Dụ Triết ngạc nhiên mà đến Lý Lan Hinh và Trương Đạm cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ Lý Lan Hinh nghĩ rằng Hà Mật có tâm cơ muôn tranh giành Lăng Dụ Triết với mình, nhưng không ngờ chỉ mới có mấy tháng không gặp mà cô đã muốn kết hôn với Đỗ Thái Huy rồi.
Mặc dù Trương Đạm thì đã đồng ý nhưng Lăng Dụ Triết lại phản đối, anh chưa biết nhiều về người nam nhân này nên anh nhất quyết phản đối hôn nhân của cô. Sau đó, thì Lý Lan Hinh đã đi đến bên cạnh của Lăng Dụ Triết, cô ta liền cười nói:
- Dụ Triết, nói thế nào thì Mật Nhi cũng đã lớn rồi, chúng ta không nên ngăn cấm con bé như vậy.
- Im đi, lớn là lớn thế nào? Chỉ mới có mười mấy tuổi đầu mà đã đòi kết hôn, rốt cuộc thì con chỉ muốn chống đối cái nhà này thôi đúng không!
Đỗ Thái Huy đang muốn nói gì đó thì Hà Mật đã ngăn lại, dù sao thì hiện tại họ vẫn chưa kết hôn nên cô cũng không muốn cậu ấy bị làm khó, sau khi ngăn cản Đỗ Thái Huy thì cô đã nhìn cha mình, nói:
- Con có thai rồi.
Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết đã rất kinh ngạc, anh liền hốt hoảng đứng dậy, sau đó còn tiến lên một bước, khó khăn hỏi:
- Là của...
- Là của cháu.
Không đợi Hà Mật nói gì thì Đỗ Thái Huy đã lên tiếng trả lời câu hỏi của Lăng Dụ Triết, vì cậu ta không muốn phải trốn chạy, nói thế nào thì hiện tại họ cũng là người yêu của nhau, nên cậu ta sẽ không để bạn gái của mình đối mặt với những chuyện tồi tệ trước mắt.
Nhưng Đỗ Thái Huy đã không biết rằng sự đường đột này của cậu ta có thể sẽ làm hại Hà Mật, cũng có thể là sẽ làm hại chính bản thân của cậu ta. Vì tính khí của Lăng Dụ Triết vốn không tốt, bây giờ lại còn biết tin con gái của mình ăn nằm với người đàn ông khác đến nỗi mang thai, dù sao thì cô cũng chỉ mới rời khỏi nhà có hai tháng, vậy mà...
- Lăng Hà Mật, cô muốn làm xấu mặt Lăng gia đến khi nào đây! Dụ Triết, đây là đứa con gái tốt của con và ả Tống Giai Âm kia sao!
- Hà Mật, con đừng chống đối cha con nữa, nhanh đuổi tên này về đi, còn đứa bé thì chúng ta có thể xử lý mà... Đâu nhất thiết phải...
Hà Mật siết chặt bàn tay của mình, Lý Lan Hinh quả nhiên là diễn giỏi thật đấy, mới hôm trước còn đến nhờ vả Đỗ Thái Huy chăm sóc cô, còn nói là hãy yêu thương, chăm sóc cho cô, bây giờ thì có lẽ cô ta đã toại nguyện rồi vì từ nay về sau sẽ không có ai cản trở cô ta tiến thêm một bước trở thành Lăng thiếu phu nhân.
- Tôi không muốn bỏ đứa bé.
- Lăng gia vẫn đủ khả năng nuôi sống một đứa trẻ. Lăng Hà Mật, con nên từ bỏ cậu ta đi.
- Tôi không muốn con của mình cũng mồ côi giống như tôi!
Giọng điệu của Lăng Hà Mật bây giờ đã làm cho Lăng gia phải kinh ngạc, có lẽ đây chính là bản năng làm mẹ và cô không muốn con của mình sẽ mồ côi giống như mình. Dù rằng Hà Mật biết rằng khi cô nói ra chuyện này thì rất có thể Lăng Dụ Triết và Lý Lan Hinh sẽ giết chết đứa nhỏ, nhưng... Nhưng mà cô cũng không dám nói rằng đứa bé này là con của Lăng Dụ Triết... Cô thật sự không dám nói.
- Lăng Hà Mật, con muốn gì đây!
- Tôi đã nói rồi, tôi muốn kết hôn, và chú rể là anh ấy!
- Con đang chọc giận cha đấy!
Nhìn ánh mắt đáng sợ của Lăng Dụ Triết thì cô cũng bắt đầu sợ rồi, ngay lúc này thì anh hoàn toàn không nghe lọt tai những gì mà cô nói, ngay cả khi đó là lời nói của Trương Đạm hay Lý Lan Hinh!
Anh đã hoàn toàn mất đi lý trí và cho người tống cổ Đỗ Thái Huy ra khỏi Lăng gia, sau đó thì còn không quên cho người đưa Lăng Hà Mật lên phòng, mặc kệ cho Lăng Hà Mật đã kháng cự thì anh vẫn kiên quyết đưa cô lên phòng của mình. Bây giờ ở trong phòng của cô chỉ còn lại cô và Lăng Dụ Triết, anh tức giận nhìn cô, sau đó còn bóp chặt lấy cổ của cô, hung hăng nói:
- Hà Mật, cô dám ở cùng với người nam nhân khác!
- Cha... Cha không diễn nữa sao?
- Cô có ý gì?
Nhưng ánh mắt của Hà Mật chỉ nhìn anh, cái ánh mắt bất lực chết tiệt đó đã làm cho Lăng Dụ Triết phải chùn bước, anh mới nới lỏng tay ra rồi tha cô xuống. Lúc này thì Hà Mật mới ho khan một tiếng, sau đó thì ngồi bệch xuống sàn, nói:
- Chẳng phải cha rất ghét con sao... Tại sao bây giờ con muốn rời đi thì cha lại phản đối. Rốt cuộc thì Lăng Dụ Triết... cha muốn làm gì vậy!
- Hà Mật, cô đã là người phụ nữ của tôi thì cho dù cô chết cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi!
- Cho dù mối quan hệ của chúng ta là cha con sao?
Lăng Dụ Triết im lặng, anh không nói gì nữa mà đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không chỉ thế mà còn căn dặn cô nên tự bảo vệ cái mạng của mình cho tốt.
Hà Mật đưa ánh mắt bất lực nhìn theo, cô cười điên dại, nói:
- Quả nhiên... Giống như mình đã dự đoán...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.