Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 17: Phản kháng trong vô vọng (H)




Lăng Dụ Triết lúc này lại nhìn vào gương mặt phản kháng trong bức lực kia của cô chỉ càng thêm chán ghét, đột nhiên trong đầu của anh lại nghĩ đến cảnh tượng cô ở cùng Đỗ Thái Huy, hai người không chỉ ôm nhau, hôn nhau mà còn thân mật với nhau, chỉ cần hình dung gương mặt của Hà Mật hạnh phúc thế nào thôi là anh đã thấy điên tiếc rồi.
Bất chợt, Lăng Dụ Triết lại cởi chiếc váy trên người của cô ra, nụ hôn chiếm hữu của anh càng điên cuồng hơn, mỗi lần đi qua đều để lại trên cơ thể của cô những dấu ấn riêng của mình. Có lẽ là anh đang phát tiết nên mới kích động, hoặc cũng có thể là anh muốn nhắc nhở Hà Mật rằng "Cô là của anh". Tuy nhiên, cho dù Lăng Dụ Triết có làm gì thì Hà Mật cũng chẳng còn hơi sức đâu mà phản kháng, cô bây giờ đã hoàn toàn buông thõng rồi.
Nhìn cái vẻ mặt chán chường của Hà Mật đã triệt để chọc giận cơn thịnh nộ của Lăng Dụ Triết, anh hoàn toàn chẳng thương tiếc mà trực tiếp đi vào. Đột ngột bị dị vật xâm chiếm thì Hà Mật cũng chỉ cắn răng chịu đựng, bây giờ cô mới biết cái gì gọi là "Sống không bằng chết". Nhưng cũng nực cười thật đấy, Lăng Dụ Triết hận cô, chỉ thiếu điều là trực tiếp lấy mạng cô, nhưng anh lại không làm như vậy... Mà anh lại dùng cách này để sỉ nhục, làm tổn thương cô... Xem ra là anh cũng đã hận cô lâu lắm rồi.
Mặc kệ cho Hà Mật vẫn chưa hết đau đớn thì Lăng Dụ Triết đã liên tục luân động, mỗi lần anh di chuyển là cơ thể của cô lại chịu nỗi đau đớn tột cùng, cũng chẳng phải là nó quá đau mà cô rơi lệ, mà cô đang đau lòng... Người cha đáng kính của cô bây giờ lại biến thành một kẻ đáng hận như thế này... Rốt cuộc thì cô đã tạo ra nghiệp gì vậy chứ!
Tuy nhiên, Lăng Dụ Triết lại chẳng màng đến sự đau đớn của cô mà còn bóp chặt lấy gương mặt của cô, còn hung tàn cắn lấy môi của cô, sau đó còn cười lớn, điên cuồng nói:
- Cô thiếu đàn ông lắm đúng không? Vậy hôm nay tôi sẽ giúp cô.
Hà Mật cũng không biết nên làm gì nữa, tay của cô đã bị trói, còn cơ thể lại bị Lăng Dụ Triết dày vò đến mức đau đớn, cô nên phản kháng như thế nào đây?
Và có lẽ anh cũng nhìn ra Hà Mật đang nhăn mặt vì đau đớn mà phía dưới truyền lên, bất chợt thì sự thương hại trong lòng của anh cũng dâng lên, anh đã dừng lại. Không chỉ vậy mà còn đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của cô, sau đó nói:
- Đừng khóc, chẳng phải cô rất thích như vậy sao? Hay là do tên kia đã nhẹ nhàng với cô, nên cô mới ngoan ngoãn lên giường với hắn!
- Lăng Dụ Triết... Anh lại một lần nữa cưỡng hi*p con gái của mình sao?
Nghe cô nói thì Lăng Dụ Triết cũng có chút khựng lại, vốn Hà Mật nghĩ anh đã bị lời nói của cô làm cho tỉnh táo. Nhưng không ngờ sau đó anh còn điên cuồng luân động hơn, mỗi lần chạm đều khiến cô phải kêu lên vì đau đớn, nhưng có lẽ đó chính là điều mà Lăng Dụ Triết muốn nghe nhất. Anh không chỉ di chuyển nhanh mà còn bóp lấy cổ của cô, nói:
- Đúng rồi, tôi chính là như vậy đấy. Hối hận rồi đúng không? Hối hận vì đã làm con gái của tôi đúng không! Haha, nhưng cô hối hận cũng muộn rồi! Hà Mật... Cô là của tôi, là của tôi!
Lực tay của Lăng Dụ Triết bắt đầu mạnh lên, bóp lấy cổ của cô mạnh đến mức suýt nữa là cô đã tắt thở, nhưng sau đó anh đã buông ra, trực tiếp giữ lấy eo nhỏ của cô rồi điên cuồng luân động, không chỉ vậy mà anh còn nói nhỏ vào tai của cô, nói:
- Hà Mật, mang thai đi, cô hãy mang thai con của tôi đi!
Lúc này thì Hà Mật chỉ biết ho khan và lấy dưỡng khí, nhưng khi cô cảm nhận được có gì đó không đúng thì hai mắt lập tức trợn lớn, sau đó liền lắc đầu, nói:
- Không... Đừng! Anh đừng làm như vậy, cầu xin anh, cầu xin anh đừng làm như vậy.
Nhưng có vẻ như lời cầu xin của cô đã vô hiệu rồi, sau khi di chuyển thêm vài cái thì Lăng Dụ Triết cũng đã đem hết mầm mống của mình đưa vào trong cô. Lúc này thì hai mắt của Hà Mật đã trợn trắng, gương mặt vô hồn mà nằm ở đó, còn Lăng Dụ Triết cũng đang đã ngã người xuống bên trên cơ thể của cô, không chỉ như thế mà anh còn hôn nhẹ lên cổ của Hà Mật, nói:
- Lăng Hà Mật, cô đừng mơ tưởng đến người đàn ông khác nữa!
Nhưng Hà Mật đã sớm không quan tâm nữa, đột nhiên cô lại cười điên dại, hành động kì quái của cô đã làm cho Lăng Dụ Triết giật mình. Anh liền đứng dậy và đưa mắt nhìn cô, sau khi anh đem hạ bộ rút ra thì bên dưới đã gỉ ra một chút máu, anh vẫn còn chưa hiểu hết thì Hà Mật lại nhìn anh, rồi cười lớn, nói:
- Đúng rồi, mang thai... Mang thai con của cha mình...
Lăng Dụ Triết bây giờ mới thấy có chút sợ hãi, anh đi liền đến chỗ của cô, quan sát tình hình một chút rồi liền nhíu mày nói:
- Hà Mật, đứa bé vẫn chưa chết sao?
- Chết? Chẳng phải chính tay anh đã giết nó rồi sao?
Tuy vậy thì Lăng Dụ Triết cũng không biết rõ tình hình của cô, nên anh cũng chỉ nghĩ đơn giản là cô cũng giống như những người phụ nữ khác, cũng chỉ là đến kì bình thường thôi. Nên ngay sau khi xong việc thì anh đã cởi trói cho cô, nhưng anh không nói gì nữa mà trực tiếp ra ngoài, còn đem cửa phòng khóa lại.
Ở dưới nhà bây giờ thì Lý Lan Hinh và Trương Đạm đã đến, vì hai người họ đã có gài người ở đây để quan sát tình hình của Lăng Dụ Triết, nên khi nghe được tin Hà Mật quay về rồi thì cả hai đã tức tốc chạy đến đây để xem tình hình. Lúc này, Lăng Dụ Triết mới ngồi xuống ghế sofa, Trương Đạm liền nhìn con trai, nói:
- Sao con lại đưa con nhỏ lăng loàn đó về Lăng gia làm gì nữa. Sao không để nó chết quách ở đâu đó đi.
- Mẹ! Hà Mật cũng là cháu của mẹ đấy.
- Cháu gì thể loại như nó. Loại phụ nữ lăng loàn trắt nết, ăn nằm với trai rồi mang cái bụng bầu về nhà, chỉ làm xấu mặt Lăng gia.
Cũng chẳng biết vì sao nhưng khi Lăng Dụ Triết nghe thấy mẹ mình nói như vậy thì anh cảm thấy có chút không vui, có lẽ là vì Hà Mật có nét giống với Tống Giai Âm, nên khi nghe Trương Đạm nói về cô như vậy thì anh lại liên tưởng đến Tống Giai Âm, vì thế nên anh đã có thái độ không tốt với bà ấy.
Còn Lý Lan Hinh thì lại là người giỏi quan sát sắc mặt của người khác, nên khi thấy Lăng Dụ Triết bảo vệ Hà Mật thì cô ta đã thầm đoán rằng sẽ có ngày anh sẽ vì Hà Mật mà bỏ bê Lăng gia, chỉ cần nghĩ đến mối họa Hà Mật thôi là Lý Lan Hinh đã tức đến run người.
- Được rồi Dụ Triết, nói thế nào thì Hà Mật cũng trưởng thành rồi, con cũng nên kết hôn đi. Con chờ được, nhưng Hinh Nhi chờ không được.
- Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ.
- Còn suy nghĩ cái gì nữa, cứ quyết định như vậy đi. Cuối tuần này con và mẹ đến Lý gia để nói chuyện cưới hỏi.
Mặc dù Lăng Dụ Triết không tình nguyện lắm nhưng anh và Lý Lan Hinh hiện tại đúng là mối quan hệ yêu đương trai gái, mà mẹ anh lại mong có cháu, nên bà ấy hiển nhiên là rất gấp, vì lẽ đó nên anh cũng không vội từ chối, đợi vài ngày nữa anh và Lý Lan Hinh sẽ nói rõ về chuyện này vậy.
Trương Đạm sau khi nhận được cái gật đầu của con trai thì vô cùng hài lòng, sau đó thì bà ta và Lý Lan Hinh đã về trước. Còn Lăng Dụ Triết thì lại thở dài, bây giờ anh nên làm gì với Hà Mật đây? Nhốt cô mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt, nhưng nếu để cô đi... Thì anh không muốn như vậy!
Buổi trưa, khi Lăng Dụ Triết đem thức ăn lên cho cô thì đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, anh. liền đem cơm đến, nói:
- Cô nhìn gì vậy?
Thần sắc lúc này của Hà Mật vô cùng bất thường, cô cứ như người mất hồn vậy, còn đưa tay chỉ ra ngoài, nói:
- Anh nhìn xem, đứa bé kia thật đáng yêu.
Nghe vậy thì Lăng Dụ Triết cũng có đưa mắt lên nhìn, nhưng ngay lập tức anh đã nhíu mày, anh có nhìn thấy đứa bé nào đâu chứ! Chẳng lẽ Hà Mật đã bị điên rồi sao? Nhưng sau đó Hà Mật lại nhìn anh, nói:
- Anh nghe thấy gì không? Đứa bé kia gọi anh là cha đó... Là cha... Là cha đó...
Lăng Dụ Triết nghe cô nói mà hồ đồ, nhưng bất chợt anh lại nghĩ đến một tình huống rất có thể đã xảy ra. Khi anh đứng dậy thì liền giữ chặt lấy vai của cô, nói:
- Hà Mật, cô nói rõ cho tôi biết đi, đứa bé mà cô đã mang là con của ai?
Nghe đến đây, Hà Mật mới đưa ánh mắt nhìn anh, đôi mắt phán xét của cô đã làm cho Lăng Dụ Triết chột dạ. Nhưng sau đó cô lại cười nói:
- Đương nhiên là của tôi rồi.
- Cha đứa bé! Nhanh nói đi!
- Nói? Nói gì đây?... À phải rồi, đứa bé có hỏi tôi một câu mà tôi vẫn chưa trả lời nó.
Lăng Dụ Triết nhíu mày, rốt cuộc là Hà Mật sẽ nói gì đây?
- Nó hỏi là... Nó nên gọi anh là "ông ngoại" hay là "cha" đây? Lăng Dụ Triết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.