Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 18: Dự tính của mỗi người




Đến lúc này thì Lăng Dụ Triết vẫn không tin lời của Hà Mật nói, anh chỉ nghĩ rằng cô vì hận anh nên mới nói ra những lời như vậy. Sau đó thì anh cũng rời đi, nhưng lúc này thì Lăng Dụ Triết đã bị xao động rồi, vì thế nên anh đã quyết định sẽ đến tìm Đỗ Thái Huy để hỏi cho rõ mọi chuyện.
[...]
Còn về phía bốn người anh của cô thì họ đã có một buổi tụ họp lại tại nhà của Tô Thước, vốn dĩ Khương Đình Lập chỉ có ý định là sẽ yêu cầu Lăng Dụ Triết từ con, nghĩa là mối quan hệ giữa Hà Mật và Lăng gia sẽ chính thức bị xóa bỏ từ đây. Nhưng cậu ta không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn thế, cô em gái mà họ trân quý lại bị đưa đi như một tội phạm, chẳng những thế mà còn là ở trước mặt của cậu ta nữa chứ. Nếu như không phải Hà Mật ngăn cản thì Khương Đình Lập đã nhảy xuống xe để bảo vệ cô rồi.
Lúc nghe Khương Đình Lập kể lại thì sắc mặt ai cũng không tốt, đặc biệt chính là Tô Thước, dù hiện tại anh vẫn giữ im lặng, nhưng tất cả họ đều hiểu Tô Thước từ khi sinh ra đã không có cha mẹ, nên khi gặp được một Mặt Trời nhỏ như Hà Mật thì anh đã rất vui, mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô thì Tô Thước đều len lén đến Lăng gia và đặt một món quà ở trước hòm thư. Vì anh sợ hiện tại thân phận của họ đã khác rồi, nên anh cũng hạn chế xuất hiện trước mặt của cô và người nhà họ Lăng.
Ai nấy đều nghĩ sống ở Lăng gia thì Hà Mật rất sung sướng, nhưng họ lại không thể ngờ cô lại chịu đựng nhiều như vậy.
Riêng Chu Xuyên thì hiện tại tập đoàn Chu thị của cậu ta đang có một dự án hợp tác với Lăng thị, và mối làm ăn này là do Lý Lan Hinh đã dẫn đường đưa lối, vốn dĩ Chu Xuyên còn tính là dựa vào việc hợp tác này để kết giao với Lăng gia rồi sẽ tìm gặp Hà Mật, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, cậu ta tính tới tính lui lại không tính ra mình sẽ gặp Hà Mật tại bệnh viện, không chỉ vậy mà còn là trong tình trạng nguy kịch nữa chứ.
- Các anh, em đã xâm nhập được dữ liệu của Lăng thị, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Khương Đình Lập là người nóng tính, nên cậu ta đã nói hãy đem tất cả những cơ mật thương trường của Lăng thị đem tung ra hết đi, lúc đó thì họ sẽ xem Lăng Dụ Triết sẽ xử lý như thế nào. Tuy nhiên, Chu Xuyên cũng là người làm ăn nên anh biết như vậy là không ổn, hơn nữa bây giờ em gái của họ vẫn còn là người của Lăng gia, nếu như hiện tại Lăng gia gặp chuyện thì Hà Mật cũng sẽ bị liên lụy, tệ hơn nữa thì Lăng gia sẽ đổ cho cô cái tội mang lại xui xẻo nữa.
Nhưng Khương Đình Lập bây giờ cũng không biết nên làm gì với Lăng gia nữa, nhưng nếu bảo cậu ta từ từ thì chẳng thể nào từ từ nổi nữa rồi.
Lúc này. Tô Thước đã đi đến chỗ của Hứa Vãn Tùng, anh nhìn thật lâu vào số liệu trên màn hình, sau đó thì lại nói:
- Trước mắt hãy tung một số thôi.
Nghe anh cả nói như vậy thì ba người kia cũng không hiểu, nếu đã tung thì cứ đem tung hết đi chứ? Còn giữ lại làm gì nữa? Nhưng sau đó thì Tô Thước đã nói mình có một kế hoạch hoàn hảo và cần ba người kia phối hợp với mình, tuy nhiên thì kế hoạch này của anh lại khá nguy hiểm cho Hà Mật, nên họ phải tìm cách liên lạc được với cô đã. Nghe đến đây thì trong đầu của Khương Đình Lập đã ngay lập tức nhảy số với tên của một người.
- Chuyện liên lạc cứ để em lo.
[...]
Về phía Lăng Dụ Triết thì sau khi nghe được "Sự thật" từ miệng của Hà Mật thì anh cũng đã bắt đầu hoài nghi về đứa bé kia, nói thế nào thì cô cũng chỉ mới rời khỏi Lăng gia được hai tháng, mà trong khoảng thời gian đó thì anh và cô đã từng quan hệ xác thịt, nên đứa bé kia rất có thể là cốt nhục của anh. Tuy nhiên, nếu như đứa bé đó là con của anh thì tại sao cô lại phải nói dối? Chẳng phải chỉ cần cô nói sự thật thì cô sẽ không bị hành hạ sao? Hơn nữa, trên dưới Lăng gia đều biết mẹ của anh không thật sự quan tâm Lý Lan Hinh, mà việc bà ấy ghét Tống Giai Âm cũng là vì cô ấy không sinh được, bây giờ Hà Mật mang thai rồi thì bà ấy cũng sẽ hòa nhã thôi. Càng nghĩ thì Lăng Dụ Triết càng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc thì những gì Lăng Hà Mật nói là thật hay giả đây!
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Lăng Dụ Triết cũng đã quyết định là đến nói chuyện với Đỗ Thái Huy.
Đỗ Thái Huy chỉ vừa mới nhìn thấy anh thôi là cậu ta đã có chút nhíu mày, nhưng vì phận là người kinh doanh dịch vụ nên cậu ta vẫn mỉm cười, nói:
- Ngài dùng gì ạ?
- Chúng ta nói chuyện riêng một chút có được không?
Mặc dù Đỗ Thái Huy không biết anh đang muốn nói gì với mình, nhưng cậu ta cũng đồng ý.Sau đó thì hai người họ đã ngồi xuống ở một góc khuất của quán cafe, vừa ngồi xuống thì Lăng Dụ Triết đã không chờ được mà nhìn cậu ta, hỏi:
- Đứa bé trong bụng của Hà Mật không phải của cậu đúng chứ?
- Lăng tổng vẫn còn nghĩ về chuyện này sao? Chẳng lẽ đến chuyện tình yêu nam nữ của con gái mà Lăng tổng cũng quản sao?
- Tôi không có thời gian đôi co với cậu, cậu chỉ cần trả lời là đúng hay sai mà thôi.
Nhưng do Đỗ Thái Huy không biết rằng Hà Mật đã nói sự thật cho Lăng Dụ Triết biết, nên câu trả lời của hai người không khớp với nhau. Tuy là thế nhưng anh lại lựa chọn tin tưởng Đỗ Thái Huy thay vì tin cô, cuối cùng thì hiểu lầm càng chồng chất hiểu lầm. Lăng Dụ Triết đứng dậy, có chút không thoải mái nhìn cậu ta, nói:
- Từ nay về sau tránh xa con cháu Lăng gia một chút. Hơn nữa, cậu cũng đừng mơ mộng được lấy Hà Mật, con của hai người chết rồi!
Nói xong thì Lăng Dụ Triết cũng rời đi, để lại Đỗ Thái Huy vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, cậu ta không nghĩ anh lại là người tuyệt tình như vậy, cho dù đứa bé kia là con của cậu ta thì trên danh nghĩa nó cũng là cháu ngoại của anh cơ mà... Đằng này, đứa bé đó lại chính là cốt nhục của anh, nếu như... Nếu như sau này Lăng Dụ Triết biết được sự thật thì liệu anh sẽ dằn vặt hay là vẫn không quan tâm đây?
Trên đường quay về Lăng gia thì Lăng Dụ Triết đã rất tức giận, anh nghĩ cô là loại phụ nữ đê tiện, có thể vì mình mà nói dối anh, mà chính anh cũng không ngờ mình lại ngu ngốc khi bị cô dắt mũi, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã thấy phát điên rồi.
Sau khi về nhà thì anh lại nhìn thấy Lý Lan Hinh, cô ta dường như đang chờ anh thì phải, chỉ vừa mới ngồi xuống thôi là cô ta giống như có nam châm mà hút dính lấy anh, còn nói:
- Dụ Triết, anh định sẽ làm gì tiếp theo đây?
- Lan Hinh, hôm nay anh hơi mệt, em về nhà trước đi.
- Nhưng chúng ta là người yêu của nhau, em đâu thể nào để anh gánh vác một mình được.
Lúc này, bàn tay của Lý Lan Hinh bắt đầu lần mò trên cơ thể của anh, tuy nhiên thì đối với cô ta chỉ có một cảm giác là khó chịu, vì thế nên anh đã giữ lấy tay của Lý Lan Hinh, sau đó thì đứng dậy rồi kéo cô ta đi. Vốn cô ta còn nghĩ mình sắp được toại nguyện rồi thì anh lại đưa cô ta vào phòng của Hà Mật, lúc này Hà Mật vẫn còn nằm ở đó và không dấu hiệu của di chuyển, anh nhìn xuống thân dưới của cô thì vẫn còn chảy máu, nhìn thấy hạ bộ của Hà Mật chảy nhiều máu như vậy thì Lý Lan Hinh cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng khi nhìn lại thì không đúng lắm... Nếu như chỉ là đến kỳ bình thường thôi thì đâu có đáng sợ như vậy?
- Dụ Triết, con bé bị sao vậy?
- Anh không biết, chẳng phải phụ nữ tụi em sẽ có ngày đến kì như vậy sao?
- Không giống lắm...
Nghe ba chữ "Không giống lắm" của Lý Lan Hinh thì anh bắt đầu sợ rồi, chẳng lẽ giống như lời của Hình Bân vừa rồi có nhắc đến, cô đang bị băng huyết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.