Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 67: Kết thúc viên mãn




Chuyện của Lý Lan Hinh kết thúc nhưng mọi người lại chẳng thể tìm thấy cô ta đâu, khoảng nửa tháng trước, khi Lý Lan Hinh bắt đầu mất tích thì Lý gia cũng có đến Lăng gia làm loạn một trận, nhưng sau đó thì Tô Thước đã đưa người đến Lý gia, rồi cũng im luôn cho đến bây giờ.
Sau chuyện đó thì thái độ của Hà Mật đối với Lăng Dụ Triết cũng thay đổi rất nhiều, đối với anh thì có chút nồng nhiệt, lúc lạnh nhạt, có khi thì cũng bày ra vẻ mặt yêu thương, nhưng rồi lại quay ngoắt đi giống như là người qua đường. Mặc dù trước đó thì Trương Đạm đã có nói về vấn đề này, có thể là do cô đang mang thai nên tính cách thay đổi, vì thế anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng cho dù Lăng Dụ Triết không nói gì đến chuyện đó nữa, nhưng vào một ngày đẹp trời, lúc này Hà Mật đang mang thai đến tháng thứ năm, cô lại ngồi ở một góc trong phòng rồi tự mình bật khóc, lúc Lăng Dụ Triết về nhà thì còn bị tiếng khóc của cô dọa cho một trận, đỡ vợ mình lên giường xong thì anh mới nhẹ nhàng hỏi:
- Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng Hà Mật bây giờ hoàn toàn không thể nghe anh nói gì nữa, cô giống như là một chú mèo nhỏ bị phạm lỗi và đang chờ phán xét cuối cùng, nhưng Lăng Dụ Triết lại dịu dàng vỗ về vợ mình, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em có thể nói với anh không?
Ánh mắt hoài nghi của Hà Mật nhìn về phía của anh, sau đó thì cô lại lắc đầu, tỏ vẻ rằng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lăng Dụ Triết vẫn rất lo lắng, anh còn tưởng là cô bị làm sao nên liền đưa cô đến bệnh viện, ngay lúc trên đường đến bệnh viện thì Hà Mật mới nói là vừa rồi cô đã quên mất mình mang thai, nên có leo trèo một chút, khi về phòng nghỉ ngơi được một lúc thì ngờ bụng lại đau quặn lên, làm cho Hà Mật sợ đến tái hết cả mặt, vì thế nên cô mới khóc thảm như vừa rồi.
Cô vợ nhỏ này đúng là dọa chết anh rồi, anh còn tưởng là cô đã xảy ra chuyện gì nên mới khóc thảm thương như, hóa ra là vừa rồi cô chỉ bị động thai nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là sẽ không sao.
Thai kỳ của Hà Mật trải qua khá nhẹ nhàng, vì cô không bị ốm nghén, lại còn ăn rất ngon miệng, trong lúc mang thai thì cô đã tăng cân rất nhiều, nhưng trộm vía là đứa nhỏ cũng phát triển rất tốt. Hơn nữa, hiện tại thì họ cũng đã biết được giới tính của em bé rồi, là một bé gái.
Dù rằng khi Hà Mật báo tin này thì Trương Đạm vẫn có chút hụt hẫng, nhưng bà ấy cũng không lo lắng, dù sao thì con dâu của bà ấy vẫn còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ sinh được con trai thôi. Vốn dĩ Hà Mật còn tưởng rằng Lăng Dụ Triết sẽ không thích con gái, nên cô mới tìm cớ để cách ly anh với mình. Nhưng vào một hôm Lăng Dụ Triết đã nhịn không được mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, anh có chút nhíu mày, nói:
- Dạo này em sao vậy?
Hà Mật bây giờ liền nhỏ giọng, nói:
- Có phải… Anh và mẹ đều không thích con gái đúng không?
Gương mặt của Lăng Dụ Triết nghệch ra, nhưng rồi anh lại che miệng cười, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu vợ mình, sau đó thì còn giúp cô ngồi xuống giường, dịu dàng đặt tay lên chiếc bụng tròn trịa kia, nói:
- Ai nói với em là anh không thích con gái?
- Từ khi anh biết đứa bé là con gái thì anh vẫn luôn đi công tác… Em tưởng anh không thích con gái.
Nhưng đó cũng chỉ là suy diễn của một mình Hà Mật mà thôi, không chỉ vậy mà cô còn viết sẵn đơn ly hôn nữa chứ, Lăng Dụ Triết thật sự không thể hiểu nổi người vợ nhỏ này của anh đang nghĩ gì trong đầu nữa. Nếu không phải tại anh trai Chu Xuyên của cô thì anh cũng đâu phải cật lực như vậy.
Cách đây khoảng mấy tuần thì Chu Xuyên đột nhiên bị chọn hợp tác với Lăng thị, sau đó còn hành bộ phận điều hành một trận ra bả, cuối cùng thì sau hơn nửa tháng, thay đổi bảy bảy bốn mươi chín cái bản hợp đồng thì cậu ta mới chấp nhận.
Hơn nữa hiện tại Lăng Dụ Triết đang cố gắng xử lý công việc nhiều nhất có thể, vì anh nghe người ta nói phụ nữ sau sinh sẽ phải ở cữ một tháng, mà trong giai đoạn này thì rất dễ mắc bệnh trầm cảm sau sinh, nên anh đã sớm có dự định sẽ cùng cô vượt qua khoảng thời gian này.
Mang thai đến tháng thứ sáu, thứ bảy thì Hà Mật đã thấy được sức nặng ở bụng, hơn nữa bây giờ cô lại thấy bản thân rất lười, đến chuyện bước xuống giường cũng chẳng muốn nửa, vì dù sao cô cũng được cơm bưng nước rót tận miệng, nên chuyện sinh ra bệnh lười là khó tránh khỏi. Mặc dù đó là cách mà Lăng Dụ Triết chiều vợ, nhưng Trương Đạm lại không đồng tình, nói thế nào thì Hà Mật cũng là thai phụ, vẫn nên đi lại vận động nhiều để cho cả mẹ và bé đều khỏe mạnh mới đúng.
Mang thai đến tháng thứ tám thì Hà Mật bắt đầu lo sợ, cô từng nghe nói rằng mang thai đứa con đầu thì rất dễ sinh sớm, mà cô thỉ chỉ mới có mười chín tuổi, vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng làm mẹ ngay lúc này… Nên nếu bé con của cô cảm thấy ở trung bụng nhàm chán quá mà chui ra sớm, thì cô phải làm sao đây?
Lăng Dụ Triết vừa tắm xong liền nhìn thấy vợ mình đang ngồi trầm ngâm liền bước đến, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Lúc này Hà Mật mới đưa mắt nhìn anh, sau đó có chút cúi đầu, giọng nói cũng trầm đi một chút, nói:
- Lăng Dụ Triết, sau khi em sinh con xong… Thì chúng ta ly hôn có được không?
Cứ nghĩ Lăng Dụ Triết sẽ ngạc nhiên và lo sợ, nhưng không… Sắc mặt của anh hiện tại chính là bất lực, còn đưa tay véo hai cái má bánh bao phúng phính kia, nói:
- Hà Tiểu Mật, em có biết trong tháng này em đã nói ly hôn đến mười tám lần rồi không? Một tháng chỉ có ba mươi ngày, em đã nói ly hôn hết mười tám ngày, em thật sự rất quá đáng đó!
Hà Mật cũng cố gắng thoát khỏi tay của anh, còn đưa tay xoa xoa hai má của mình, còn phồng má bĩu môi nhìn anh, người đàn ông này đúng là nhạt nhẽo chết đi được. Ngay sau đó cô liền nhìn vào bụng mình, nói:
- Bé con ngoan, sau này không được nhạt nhẽo như cha con có biết không. Dù sao cũng là con gái, là tiểu thư của Lăng gia, ít nhất thì cũng phải biết nói đùa một chút chứ.
Lăng Dụ Triết thấy cô đang dạy hư con gái liền bước đến, trực tiếp hôn lên môi nhỏ của cô, nhíu mày nói:
- Sau này không được dạy con như vậy. Biết chưa?
- Em là lần đầu làm mẹ. Nhưng anh đã từng làm cha rồi, hay nói đúng hơn là làm cha của em. Vậy anh nói xem… Nên dạy con thế nào?
Chung quy mà nói thì cô vẫn đang khịa về tuổi tác của anh, một lần, hai lần, ba lần thì anh còn tức giận, nhưng quá nhiều lần rồi anh cũng chẳng muốn nổi nóng làm gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt của cô, sau đó nhướng một bên chân mày, nói:
- Vậy em có muốn anh dạy lại em không?
- Anh muốn dạy gì cho em đây?
- Dạy em cách đánh vần!
Nhưng rồi Hà Mật cũng phải xin thua, dù sao thì hiện tại bụng cô cũng đã to rồi, anh biết bản thân cũng không nên làm chuyện hoan ái, nhưng nhìn xem cách cô nói chuyện có đáng bị đòn hay không chứ! Cũng may là anh có chính kiến tốt, nếu không thì thật sự đã đem cô ra đánh đòn rồi!
- Hà Mật, anh yêu em.
- Em biết rồi, mỗi ngày anh đều nói ba, bốn lần… Anh nói không chán sao?
- Cả đời cũng không chán!
- Ấu trĩ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.