Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 46: Thương tổn




" Hoàng thượng , nô tài van cầu người , đừng uống nữa ". Lý Đức Hải tập trung bảo vệ bầu rượu trong lồng ngực , không để Vân Lâm đoạt đi , bên trong bàn đã có một đống bầu trượu lớn nhỏ chất đầy , nêu tiếp tục uống nữa , hoàng thượng ngày mai nhất định sẽ không lâm triều nổi , hơn nữa nếu uống nhiều sẽ tổn hại thân thê , Lý Đức Hải thà liều chết để khuyên bảo hoàng thượng a.
" Ngươi không cần lo cho ta ! Để ta uống say đi , uống say rồi , ta liền cái gì cũng không biết , ta cái gì cũng không cần quản ! ". Vân Lâm thân thủ muốn cướp đi bầu rượu trong tay Lý Đức Hải , Lý Đức Hải kịp thời né qua .
" Hoàng thượng , trốn tránh không phải là biện pháp , người phải nghĩ ra cách gì đó để giải quyết chuyện này ." Lý Đức Hải tận tình khuyên nhủ , hoàng thượng là một tay hắn trông coi cho đến lớn , hắn chưa từng nhìn thấy hoàng thượng thời điểm lại suy sụp tinh thần đến như vậy .
"Ta không có trốn tránh ! Lý Đức Hải ! Ngươi có phải cũng đang xem thường ta ! ". Vân Lâm trực tiếp đem bầu rượu trên ta đánh ngã xuống trước mặt Lý Đức Hải , làm cho Lý Đức Hải hoảng hốt , cuống quít lùi về sau .
" Hoàng thượng , nô tài tuyệt đối không có ý này , nô tài chỉ là lo lắng thân thể của hoàng thượng ". Lý Đức Hải quỳ xuống , thỉnh tội .
" Được rồi , ngươi mau đi lấy thêm rượu đến đây cho trẫm ". Lắc cái đầu hơi có chút men say chóng mặt , Vân Lâm phân phó nói .
" Nô tài tuân mệnh ". Lý Đức Hải vội vã bò từ dưới đất đứng dậy , thấy dáng vẻ của Vân Lâm có chút khó chịu , vội vã đưa chén nước cho Vân Lâm , lúc này mới ôm bầu rượu không vội vã rời đi .
Sau khi Lý Đức Hải rời đi , Vân Lâm mê mê nhìn chén nước mà Lý đức Hải mang đến , trong mặt nước phảng phất là hình ảnh phản chiếu gương mặt tươi cười không có gì lo sợ của Ôn Nhã , trong lúc nhất thời hắn có chút ngây dại , mê đắm nhìn .
" Ôn Nhã ". Vân Lâm đôi tay muốn ôm lấy Ôn Nhã , nhưng lại trực tiếp đem chén nước đánh rơi , Ôn Nhã trong chén cũng đã biến mất rồi .
"Ôn Nhã ". Vân Lâm nỉ non gọi tên của nàng , loạng chà loạng choạng đứng dậy , trong đầu của chính mình tâm tâm niệm niệm hướng thẳng đến phương hướng người hắn muốn đi tìm , lảo đảo một đường thẳng đi tới .
Trải qua chuyện của thái hậu , Ôn Nhã tâm tư cùng sức lực đã quá mệt mỏi , sau khi quay về Vi Ương Cung liền say vào giấc ngủ. Nhưng trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mê , Ôn Nhã bỗng nhiên nghe thấy được một luồng mùi rượu rất là nồng đậm , theo phản ứng của bản năng , Ôn Nhã con mắt đều chưa nhìn đã bay thẳng đến nơi phát ra mùi rượu đó , nhưng nàng không nghĩ tới một chưởng của nàng đã bị tiếp được .
" Vân Lâm , ngươi đang phát bệnh gì vậy ? Sao lại đi uống rượu ? Nếu ngươi muốn say , phiền ngươi rời khỏi Vi Ương Cung ngay ! ". Bị Vân Lâm gắt gao áp chế ở trong lồng ngực , Ôn Nhã nảy sinh tức giận , buổi tối hôm nay đã qua nhiều chuyện mệt mỏi xảy ra , ít nhất cũng nên cho người khác nghỉ ngơi đi chứ !
" Ôn Nhã , Lúc vừa mới bắt đầu ta đáng lẽ liền phải nên giết chết nàng . "Vân Lâm cả người phát ra toàn là mùi rượu đang chăm chú ôm Ôn Nhã vào trong lồng ngực của mình , hắn nỉ non nói : " Trời vừa sáng , ta liền giết nàng , như vậy ta hiện tại sẽ không còn thống khổ như thế nữa ". Vân Lâm ôm Ôn Nhã cả người đều phát run , âm thanh nghẹn ngào , giọng điệu bi thương , Ôn Nhã lúc đầu muốn đem hắn đẩy ra nhưng khi nghe lời hắn nói , nàng cũng dừng lại động tác .
" Ngươi uống nhiều quá rồi , ta phái người đưa ngươi hồi cung thôi ". Nàng ngây người một lát , sau đó liền hồi phục tinh thần , Ôn Nhã đẩy Vân Lâm một cái , thản nhiên nói .
" Không ! Ta không hồi cung ! ". Nghe Ôn Nhã nói là sẽ phái người đưa hắn hồi cung , Vân Lâm càng ôm chặt nàng hơn , khiến cho nàng cảm thấy eo của mình như đau đến đứt đoạn từng phần .
" Nàng , nữ tử chiết tiệc như nàng , nàng đến cùng đã làm gì ta ! Tại sao ta thấy nàng cùng nam nhân khác , ta liền cảm giác không thở nổi ! Tại sao khi ta lúc ta mang nàng đi kết giao , ta lại rất đau lòng ! Tai sao ! Tất cả là vì sao a ! Có phải nàng đã làm gì ta rồi đúng không ? " Vân Lâm càng nói càng kích động , hắn đã không còn kìm lòng được nữa ,liền cắn vào bả vai Ôn Nhã một cái .
Trên bả vai nàng liền cảm nhận một trận đau đớn , nhưng nỗi đau trên vai cũng không sánh bằng nỗi khiếp sợ trong lòng , nàng vẫn cho rằng Vân Lâm rất chán ghét nàng , thậm chí hắn có thể hận nàng , nhưng nàng lại không nghĩ rằng Vân Lâm lại có thể nói ra những câu nói đó , hoàn toàn là nằm ngoài dự liệu của nàng , thậm chí lời nói đó khiến nàng mất hồn đứng ngây ngốc ở trước mặt Vân Lâm .
Bả vai của nàng đã có chút huyết , máu tươi nằm trong toàn bộ khoang miệng của Vân Lâm ., nhưng Vân Lâm vẫn còn thấy chưa đủ , liền buông bả vai của Ôn Nhã ra , ngược lại nhanh như chớp , đã cắn lên đôi môi nàng , lúc vừa mới chạm đến là thô bạo cắn nuốt , dần dần đã biến thành ôn nhu , thâm tình .
" Ngươi , a , mau thả ta ra , Thả ra !". Ôn Nhã liều mạng giãy dụa , nếu cứ tiếp tục như thế , đại sự nhất định sẽ không ổn , nhưng khí lực của nàng làm sao có thể chống cự lại Vân Lâm , nhất là lúc hắn đã uống say , trái lại bởi vì nàng lên tiếng , để Vân Lâm càng thêm khoái cảm , hắn lại càng được voi đòi tiên , say sưa hôn nàng đến ngây dại .
Trong tình huống bất đắc dĩ , vì để ngăn cản Vân Lâm không quấy phá môi nàng nữa , Ôn Nhã liền trực tiếp cắn vào đầu lưỡi hắn , mùi máu tanh quanh quẩn ở trong miệng hai người , môi kết môi , lưu luyến không dừng , Vân Lâm tuy có chút đau buốt , nhưng không hề có ý định dừng lại , hắn càng thêm ôn nhu , hôn nàng thật sâu , Ôn Nhã đến lúc này cũng không dám cắn nữa , mặc hắn ôm nàng , lưu luyến môi nàng .
Đầu không thể động , tay không thể động , chân còn có thể , nhưng Vân Lâm tựa hồ sớm đã phát giác ra , ở lúc Ôn Nhã định động cước thì hắn đã lấy tốc độ nhanh nhất khống chế chân của Ôn Nhã , chân quàng chân , sau đó trưc tiếp đẩy nàng ngã nhào lên trên giường , cứ như thế m Ôn Nhã hoàn toàn bị Vân Lâm gắt gao áp chế , hoàn toàn không thể động đậy .
" Vân Lâm ! Ngươi thật sự muốn ta hận ngươi sao ! " Ôn Nhã thật vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh .
" Ta tình nguyện để nàng hận ta , chí ít làm như vậy , nàng còn có thể nhớ tới ta ". Vân Lâm say sưa hôn lên bả vai của nàng ,khi nghe nàng nói , liền trực tiếp ngẩng đầu lên trả lời nàng , trong đêm tối đôi mắt hắn sáng như những ngôi sao , Ôn Nhã thậm chí còn hoài nghi hắn căn bản không hề uống say .
" Ngươi , ngươi làm như vậy , ngươi còn xứng với Mai phi sao ?" Tình huống cấp bách , nàng liền đem Mai Phi ra , nghĩ thầm nếu Vân Lâm yêu Mai phi như thế , nhất định sẽ có kiêng dè mà dừng lại .
" Nàng không nên nhắc đến nữ tử kia ". Vân Lâm lạnh lùng nhìn Ôn Nhã , một lút sau liền nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên bờ môi nàng , tay hắn cũng đã không thành thật mà sờ soạng khắp mọi nơi , Ôn Nhã không ngừng giẫy dụa , nhưng chính vì giãy dụa , càng tăng thêm khoái cảm cho Vân Lâm , hắn muốn mọi thứ của nàng sẽ thuộc về hắn , hết thảy muốn chinh phục nàng , nàng mãi mãi là của hắn .
Nàng giãy dụa cho đến lúc trên người , tất cả hàng phòng ngự đã hoàn toàn bị phá gỡ , cả người Ôn Nhã dường như không còn khí lực , nằm ở trên giường không nhúc nhich , mặc kệ hắn tùy ý muốn làm gì nàng cũng được , khóe mắt nàng từ từ rơi xuống , thầm lặng từng giọt từng giọt nước mắt thấm ướt cả gối chăn .
Lý Đức Hải vội vội vàng vàng bưng bình rượu trở về , nhưng không thấy hình bóng của Vân Lâm ,trên đất lại có cái chén đã vỡ , làm hắn hoảng hốt triệu gọi các cung nữ thái giám đi tìm hoàng thượng . Thời điểm đi ngang qua Vi ương cung , liền nhìn thấy Nguyệt Hồng đứng đó một mình , khóc thút thít .
" Nguyệt Hồng , ngươi tại sao lại ở đây ? Nếu bị người khác nhìn thấy , còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương ngược đãi ngươi đó ". Lý Đức Hải đến gần mới phát hiện Nguyệt Hồng là đang khóc .
" Ngươi đừng khóc , ngươi có nhìn thấy hoàng thượng không ? " Lý Đức Hải nhìn nàng khoc , làm cho hắn cũng nhức đầu , hắn bất đắc dĩ hỏi .
Hoàng thượng ." Nguyệt Hồng đang khóc căn bản không có nghe đến lời của Lý đức Hải , nhưng vừa nghe nhắc đến hai chữ hoàng thượng , liền phát ra âm thanh bi thương , khiến Lý đức Hải sợ hết hồn .
" Nha đầu ngươi nha , nói chuyện cẩn thận chút ! Hoàng thượng là đang ở đâu ! " Sắc mặt của Lý Đức Hải nghiêm túc nhìn Nguyệt Hồng , lại phát hiện ra ánh mắt của nàng nhìn vào tẩm cung của hoàng hậu .
Lý Đức Hải ngờ vực nhìn Nguyệt Hồng một chút , liền hướng tẩm cung của hoàng hậu đi đến , mới vừa đi tới trước cửa , Lý Đức Hải liền nghe đến tiếng thở dốc quen thuộc , thanh âm này đối với hắn không có chút gì xa lạ . Lý Đức Hải cả người đều đứng hình rồi , đứng ngoài cửa của tẩm cung hoàng hậu , hắn tiến cũng không được , lui cũng không xong .
" Aizz ! Tạo nghiệt chính là tạo nghiệt a ! ". Lý Đức Hải thở dài một tiếng , từ trên bậc thang lùi lại , cùng Nguyệt Hồng ngồi cạnh nhau .
" Lý công công , nương nương vốn là đã đáng thương , tại sao hoàng thượng , người còn muốn thương tổn đến nương nương a?" Nguyệt Hồng nghẹn ngào nói .
" Hảo a !Nha đầu nhỏ , chuyện này chỉ chúng ta biết là được rồi , tuyệt đối không nên truyền ra ngoài ". Lý Đức Hải dặn dò , nếu để đại mạc sứ giả biết được , không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây chứ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.