Ngộ Phật

Chương 108: Rối ren




HAI GÃ BỘC TRỰC.
Tuy Bạch Nhiễm Đông đã ngờ rằng Giang Trừng và Thượng Vân Phật Tử có gì đó với nhau từ lần đầu tiên gặp cô, nàng hay lấy đó mà trêu, song cứ nhủ ấy chỉ là chuyện chẳng đặng đừng. Dẫu sao nàng cũng khá hiểu Thanh Đăng, ‘Phật Tử’ hẳn hoi như tên gọi. Bác ái chúng sanh, không đem lòng yêu riêng ai cả.
Giang Trừng chắc bất đắc dĩ mới phải dây dưa, không thể nào đơm hoa kết quả được. Sau biết Giang Trừng có mang, Bạch Nhiễm Đông loáng thoáng ý nghĩ “Hay đấy là con của lão hoà thượng Thanh Đăng” rồi lại cười trừ cho qua, đem ra ghẹo đồ đệ thì được chứ nàng không tin là thật.
Nàng cứ đinh ninh đấy là con của Hạc Kinh Hàn ở đạo quán Vô Cực cơ, chị em gì chứ, toàn tung hoả mù, tin vào mắt ấy. Có chị em nhà nào mà tuổi tác cách nhau xa vậy, chả chút máu mủ mà lại thân thiết nhường kia, lạ lùng quá thể.
Nàng thậm chí còn định chờ Hạc Kinh Hàn đến rồi tra khảo kỹ càng, xem hắn và đồ đệ út nhà mình do đâu mà chuyện thành như thế, có con cả rồi sao không yên phận nên duyên đạo lữ, lại còn kết nghĩa chị em.
Song giờ đây Bạch Nhiễm Đông mới biết mình lầm, lầm hẳn rồi! Đúng là trong cuộc thì mù mờ mà!
Đứa bé là của Thanh Đăng đại sư chắc rồi. Bạch Nhiễm Đông nhìn đồ đệ cứng người đứng đấy, ngó sư huynh đệ tử đực ra bên cạnh, ai nấy hoang mang lạ lùng.
Lão hoà thượng Thanh Đăng thế mà lại có con, chính đồ đệ mình sinh con cho chàng ta, nghe cứ như mình có con rồi một hôm nào đấy, con mình chạy tới báo rằng nó đang yêu sư tổ của phái Dung Trần sơn vậy… Nàng chẳng biết nên tỏ thái độ ra sao. Bảo vui thì chả vui tý nào, chỉ muốn tĩnh tâm cơ, dưng bảo không vui cũng trật nốt, vì nàng cứ thấy tự hào kiểu gì ý. Túm lại tâm trạng phức tạp tới nỗi không thốt nên lời.
Hơn hai trăm năm tồn tại trên cõi đời này, Bạch Nhiễm Đông thực rất hiếm khi rơi vào tình huống kinh hoàng bậc này.
Trừ Trịnh Dao ra thì nhóm còn lại đã mơ màng hết lượt, đến cả Tạ nhị sư bá cũng sững sờ. Họ không biết quan hệ giữa Giang Trừng và Thanh Đăng của Thượng Vân tự, chỉ cho rằng hai người biết nhau sau lần chùa gửi một số món sang, nay thấy cảnh một nhà ba người đằm thắm ấm êm (?) thì đáy lòng như tan vỡ, thoắt cái đã sáng tỏ điều gì đáng sợ lắm.
Thanh Đăng đại sư suýt soát Bạch Nhiễm Đông, thậm chí còn trẻ hơn đại sư bá vài tuổi, song khoảng cách tu vi và địa vị lại cực kỳ xa xôi. Thanh Đăng là thiên tài vạn năm có một của cõi tu chân, tốc độ tu hành bỏ xa mọi tu sĩ khác, công tích của chàng xây đắp thật vững cái ngai Phật Tử xuất chúng xứ này.
Dung Trần sơn phái xứng danh bề thế, nhưng Thượng Vân tự lại càng hơn kia, tổ sư hành tung bí ẩn và một lòng hướng Phật bên đấy nên duyên cùng đệ tử nhí của Dung Trần nhà họ, nghe cứ như cổ tích dưới trần gian.
Nếu Giang Trừng đẹp như tiên thì thôi chả nói, đằng này họ biết đệ tử mình như nào, tiểu sư muội/sư điệt chẳng xinh đến thế, thậm chí còn không bằng giai nhân nhị sư huynh Yến Phù Tô cơ! Sao Thanh Đăng lại vừa ý cho được?!
Sau hồi ngẩn ngơ, đám sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ có thể xem là “ruột” này vô thức nảy số rằng – Thanh Đăng đại sư có gu lạ quá.
Tâm trạng Giang Trừng cũng chả khá hơn các đồng môn đương sửng sốt là mấy. Ở tông môn cô thoải mái quen rồi, lại thêm ban nãy tình cảm trào dâng, đâu nào nhận ra họ đến, bấy mới chạm mặt, số gì nhọ ghê!
Rành rành chả làm gì nên tội mà cứ như mình bị bắt gian tại giường, chột dạ, chột dạ lắm luôn.
Chỉ có Thanh Đăng đại sư và đứa bé trong lòng chàng là chẳng hề gì, dẫu đang hứng chịu ánh mắt của tất cả mọi người.
Giang Trừng giành phần hành động, bóp mạnh vai đại sư, “Chăm con cẩn thận.” đoạn hùng hục đẩy đám đồng môn ngay đơ ra căn phòng sát vách, khép cửa. Đối diện với mấy cặp mắt hừng hực muốn nói lại thôi kia, cô hít sâu rồi chìa một tay ra.
“Sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ nghe trò nói đã, thứ nhất, Thanh Đăng đại sư không yêu trò, chàng chưa từng bức bách, hai đứa có con là do chàng phải cứu trò, trò tự nguyện, chẳng can gì đến chàng.”
“Thứ hai, chính trò quyết định mình sẽ sinh con, ban đầu chàng không hề hay biết, trò không buộc đại sư phải chịu trách nhiệm, dẫu sao rốt lại cũng tại trò mà ra, trò khiến chàng phải phá giới, không thể liên luỵ thêm.”
“Thứ ba, hiếm ai biết chuyện này, mong mọi người giữ bí mật hộ trò, không thì chẳng những đại sư mất sạch thanh danh, mà trò cũng sẽ bị người đời trùm bao đập chết.”
Bị Giang Trừng lên lớp một tràng, cả đám nhìn nhau, không khỏi cau mày đăm chiêu. Sau rốt, sư phụ Bạch Nhiễm Đông vẫn lên tiếng trước nhất: “Trừng Trừng, trò đã quyết thì bọn ta sẽ không xen vào, yên tâm đi nhé, trò sáng suốt như vậy thì tốt.”
“Cơ mà, sư phụ muốn hỏi một câu.”
Giang Trừng thở phào, “Sư phụ hỏi đi ạ.”
Bạch Nhiễm Đông hiếm khi cẩn trọng như này, “Trò, có tình cảm với Thanh Đăng đại sư phải không?”
Giang Trừng thoáng khựng lại song vẫn điềm nhiên gật đầu, “Vâng, trò thích chàng.”
Bạch Nhiễm Đông thở dài, nhíu hàng mày đẹp, “Thế trò chẳng khổ quá ư? Sư phụ là người từng trải, biết rõ chữ tình rất chi dằn vặt, cũng hiểu thương mến thì khó mà chối bỏ, nhưng trò nghe ta này, Thanh Đăng đại sư ấy à, chàng ta sẽ chẳng bao giờ đem lòng yêu riêng ai cả, nếu trò khăng khăng trao tấm chân tâm thì cũng chỉ vô vọng thôi, trò phải chuẩn bị sẵn tinh thần, đừng lún quá sâu. Dẫu sao ta cũng là sư phụ, tuy chưa dạy bảo trò được gì, song cũng không muốn thấy trò đau đớn.”
Giang Trừng cười thoải mái, “Sư phụ đừng lo, trò hiểu mà, với cả đâu nào ghê gớm như sư phụ bảo, từ đầu đến cuối trò chưa từng đòi Thanh Đăng đại sư đáp lại mình, điều trò muốn chẳng qua cũng chỉ là cuộc sống như hiện tại, làm người ấy à, phải biết thế nào là đủ mới hạnh phúc được.”
“Mà trò cũng hời rồi. Sư phụ xem, trò ‘chiếm được cơ thể’ người thương, bám được vào Phật Tử Thượng Vân lợi hại nhường kia, có được kỷ niệm đẹp và một đứa con đáng yêu như vậy, còn Thanh Đăng đại sư thì chẳng được gì, chỉ rước thêm phiền phức vào người.” Giang Trừng điềm nhiên.
Bạch Nhiễm Đông đăm chiêu giây lát, thế mà bị cô vuốt xuôi thật. Thực ra nếu nhìn từ một góc độ khác thì chuyện này chẳng to tát là bao, Giang Trừng sớm nay thoải mái độ lượng ắt không hề gì, họ khỏi phải lo.
Tu sĩ nổi danh khoáng đạt, đệ tử dãy Bạch Linh càng cởi mở tâm hồn hơn thế, đã nghe Giang Trừng bảo vậy, mọi người không khuyên can thêm. Với cả đầu óc họ cũng đang mơ màng, chưa biết nên ứng đối thế nào đã bị hai ba câu của Giang Trừng xua đi.
Giang Trừng: Má ơi nó mệt, giải quyết chuyện nhà bên đây rồi phải cân cả đại sư đàng đó nữa.
Cô bình thản đi sang, thấy bé con đương ngủ đã dậy, đại sư đang đút bé linh dịch cô cầm về, không quen tay nên dây cả vào áo con và tăng bào của chàng. Hạch Đào Nhỏ phụt một phát, mặt đại sư dính đầy linh dịch ngọt lành và nước bọt.
Giang Trừng vịn cửa ha hả mà cười, tâm trạng nặng nề ban nãy bay biến sạch. Cô bước vội đến: “Đại sư, chàng không biết đút đâu, để em.”
Thanh Đăng đại sư nhích sang chừa chỗ cho cô, Giang Trừng ngồi xuống, tay bế tay đút, lại thêm tiếng phụt, Giang Trừng cũng được Hạch Đào Nhỏ tặng cho một mẻ linh dịch và dãi nhớt vào mặt.
Giang Trừng: Hạch Đào Nhỏ, con vả mẹ mình như vậy đấy à?
May mà bé con chỉ ra chiêu đấy rồi ngoan ngoãn uống tiếp, Giang Trừng lau mặt cho con, tiện tay lau mặt mình rồi xoay sang nhìn đại sư ngồi kế, cũng khá tiện tay lau luôn cho chàng.
Cô vừa bôi mặt người ta vừa hỏi: “Đại sư, chừng nào chàng đi?”
“Đi ngay thôi.”
“Nhóm sư phụ biết chuyện rồi, có ảnh hưởng gì chàng không?”
“Không.”
Thật ra Giang Trừng đã lường trước được câu trả lời, dẫu có ngày cả cõi tu chân đều hay tin, Thanh Đăng đại sư cũng sẽ chẳng đáp bồi gì khác. Chàng không bận lòng những việc này, sự nổi tiếng hay địa vị mà cái danh Thượng Vân Phật Tử mang lại chưa từng suy suyển chàng mảy may, chàng thực sự chỉ nghe theo tiếng lòng mình thôi.
Dù chẳng phải Phật Tử Thượng Vân mà chỉ là tăng nhân không tiếng tăm gì ở chùa hoang rừng thẳm, chàng vẫn sẽ như vậy. Người lạnh nhạt vô tình là thế, lại quyến rũ biết bao.
Chỉ có Giang Trừng lo nghĩ nhiều, dẫu sao cô cũng không thể chẳng màng thế tục như đại sư, chàng không để mắt, chàng chỉ độc hành đường riêng, không ngó nghiêng không lùi bước, nhìn thẳng về phía trước, hướng đến mục tiêu đã định, dấn thân mà đi.
Còn Giang Trừng thì vô vàn điều để phải bận tâm, trông thì thoải mái, rốt vẫn có quá nhiều thứ không thể quẳng gánh mặc ai. Song thế cũng chẳng phải chuyện xấu, mỗi người khắc hiểu đời mình, ngoài nửa kia thì còn hằng hà sa số việc quan trọng hơn.
Giang Trừng: “Đại sư, em vẫn luôn thắc mắc, chàng có mục tiêu gì cần đạt được không? Ví như phổ độ chúng sanh, giữ hoà bình thế giới, phi thăng thành Phật?”
Thanh Đăng: “Không có.”
Giang Trừng bất ngờ, hễ hỏi mười phật tu thì cả mười đều xem những điều vừa kể là mục tiêu đời mình, sao đại sư lại lạ vậy? Cơ mà đấy là Thanh Đăng, chả đáng ngạc nhiên.
“Thế đại sư nè, chàng muốn sống như nào?” Giang Trừng hỏi tiếp.
“Sao cũng được, không khác gì nhau.” Thanh Đăng đáp.
Giang Trừng: “Thôi thôi em thua, chàng vạn lần khoáng đạt hơn em, chàng đi được rồi.” Cô chẳng còn lời nào để nói với cái ngữ cao tăng đắc đạo này.
“Vậy ta xin cáo từ.”
Thanh Đăng đại sư – người đàn ông bộc trực nhất cõi tu chân dứt lời đi ngay, đến cửa lại gặp Hạc Kinh Hàn, một chàng trai cũng bộc trực không kém. Cậu chàng yêu chị nhận thư đã vội vàng bứt khỏi tràng chém giết, phăm phăm sang gặp chị và cháu gái mới ra đời, đụng độ anh rể có vẻ vừa thăm con xong.
“Đùng!” Ầm vang một tiếng, thanh kiếm đen đương trên tay Hạc Kinh Hàn đã lướt qua má đại sư găm vào cánh cửa sau lưng, cửa gỗ khắc hoa cứ thế nát tươm.
“Trượt tay, thất lễ rồi.” Hạc Kinh Hàn lạnh lùng cất lời.
Thanh Đăng đại sư bất động, ung dung ngước mắt, nhàn nhạt đáp ừ, như chưa từng trông thấy thanh kiếm vừa bay ngang mặt mình.
Hạc Kinh Hàn vung tay gọi, thanh kiếm đen được hắn tung ra tự động bay về, lần này nhắm vào lưng đại sư. Chừng khi mũi kiếm sắp xuyên qua lớp áo tăng trắng mỏng kia, Hạc Kinh Hàn chợt thấy người trước mặt cứ thế biến mất, ngay cả hắn cũng không bắt kịp bóng chàng.
Quay phắt đầu lại, người nọ chẳng rõ đã vòng ra sau hắn tự lúc nào, thong dong xuống núi. Tấm áo trắng phau như mây vờn, chớp mắt ai đã xa ngoài núi xanh, chỉ thấp thoáng buông câu.
“Mùi máu tanh sẽ ảnh hưởng đến Giang Thiền, nhớ chú ý.”
Hạc Kinh Hàn lạnh nhạt cất kiếm, thoáng nhìn máu me tanh tưởi khắp người, làm phép xua mùi, vứt áo dính máu, thay đồ tinh tươm rồi bước vào phòng.
Giang Trừng nghe ầm ĩ ngoài kia song vẫn ngồi đấy đọ mắt với Hạch Đào Nhỏ, thấy em trai giá băng đi đến, vội vẫy gọi, “Tiểu Tầm sang đây, bế cháu em đi!”
Sau đó là màn Hạc Kinh Hàn chăm chăm bế cháu gái non mềm nhà mình, còn Hạch Đào Nhỏ thì vẫn chẳng vui vẻ gì cho cam, điệu bộ liếc cậu mình chả kém ánh mắt dành tặng cha nó là bao.
Giang Trừng đứng nhìn: Thì ra nào phải con không ưa cha, mà là mặt mũi vốn đã chíu khọ thế rồi. Chả biết ai mới sửa được cái điệu cau có này của nó, mới tý đã thế, sau lớn rồi hẳn sẽ gớm đòn hơn, chậc chậc.
Chọi mắt hồi lâu, Hạc Kinh Hàn vẫn vẻ lạnh lùng, xoay sang chị mình, hơi lúng túng, “Chị ơi, cháu không thích em ạ?”
Thì ra em trai trông thì điềm nhiên nhưng dạ lại thấp thỏm lắm, Giang Trừng cười hì hì nói điêu, “Ai bảo thế, con bé gặp ai cũng vậy, với Thanh Đăng đại sư ban nãy còn khó chịu hơn cơ!”
Hạc Kinh Hàn nghe vậy tức thời vừa bụng.
Giang Trừng: Em à mầy dễ thoả mãn với cuộc đời quá đấy.
Nhìn cái dáng bế cháu cứng đơ của Hạc Kinh Hàn, Giang Trừng buồn cười lắc đầu, đón lại Hạch Đào Nhỏ. Cô bế con ngồi cạnh Hạc Kinh Hàn, nhìn em rồi trông sang bé con, dịu dàng vô cùng, “Tiểu Tầm, lúc chị mới đến đây, cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại người thân duy nhất nữa, nay không những tìm được em mà còn đón chào thành viên mới. Em và Hạch Đào Nhỏ là nỗi niềm vấn vương lòng chị nhất, chị mong hai đứa sẽ bình yên hạnh phúc.”
Hạc Kinh Hàn lặng im thoáng chốc, chợt tựa đầu vào vai Giang Trừng. Đã lâu không được em mình làm nũng, Giang Trừng thoắt cái đã cảm động lắm, đưa tay xoa đầu Hạc Kinh Hàn.
Khéo thay lúc ấy, Bạch Nhiễm Đông hay tin Thanh Đăng đại sư đã về, chuẩn bị sang thăm đồ đệ rồi hỏi cho ra đầu ra đũa mọi chuyện, lại thu trọn vào mắt cảnh này.
Giang Trừng bế con, ôm Hạc Kinh Hàn mỉm cười thoả thuê, trông sao cũng giống gia đình hoà thuận.
Bạch Nhiễm Đông: … Nhanh rứa đã đổi người, mình hết đoán nổi cha bé là ai rồi, Giang Trừng à, trò được lắm.
(Giang-Trừng-lạnh-lùng.jpg: … Lần này thiệt sự hổng phải như bà nghĩ đâu…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.