Ngộ Phật

Chương 32: Ngoài ý muốn




RẢNH TAY BÀY VẼ.
Kiếm của Giang Trừng tên là Tầm Giang, lưỡi kiếm cực mỏng, nhưng sau khi mạ vàng sẽ rất nặng. Những gì Giang Trừng học được đều là những kỹ năng cô tự ngộ và tự chọn, thuật đoàn kim sẽ khiến kiếm gỗ sắc bén hơn, nhưng nhiều lúc chỉ thế thôi chưa đủ, kiếm vẫn còn cùn. Sở dĩ chưa đủ độ sắc là vì cô chưa ngộ được thuật dung kim – cấp cao hơn của thuật đoàn kim.
Khi thuật pháp hệ kim được luyện đến cấp cao nhất, kiếm của cô sẽ sắc đến độ không gì cản nổi, có thể chém đứt bất cứ vật hữu hình nào. Nhưng giờ cô còn cách mục tiêu hơi xa.
Kiếm vàng tiếp xúc với thân Bích Ngọc yêu mãng, vang lên tiếng gắt tai khi kim loại chạm nhau, thoáng cái tia lửa văng tứ tung. Giang Trừng nhích cổ tay, mài kiếm vào thân trăn, kéo thành một vệt tia lửa dài, tuy tiếng động khá lớn nhưng nhìn kỹ lại, trên thân Bích Ngọc yêu mãng chẳng xuất hiện lấy một vết xước.
Cơ thể của yêu thú và con người quá khác nhau, Giang Trừng thăm dò không thành, vội tránh cái đuôi đang đánh đến của Bích Ngọc yêu mãng, đồng thời khép hai ngón tay vạch lên kiếm vàng.
Kiếm vàng vang tiếng lảnh lót, mắt thường có thể thấy được nó càng trong và sắc hơn. Giang Trừng lờ đi cảm giác lửa đốt trong dạ, mặt không đổi sắc phất tay áo, phóng một vốc kim vàng nhọn vào mắt trăn yêu.
Thừa lúc trăn yêu tránh kim, cô nhấc kiếm, nhắm chuẩn vết thương cũ của trăn yêu, đâm thẳng vào vệt nứt trên chiếc vảy xanh sẫm. Lần này kiếm cắm phập vào thịt khiến trăn yêu rít dài một tiếng, cơ thể vốn đang biếng nhác phải xoắn cả lại, thoắt cái đất cát bay đầy, gió to vồ tới.
Giang Trừng không dò xét quá nhiều, sau chiêu khi nãy, cô đã quyết định dùng thuật dung kim ngay, chí ít cũng phải luyện kiếm gỗ đến trình độ có thể đâm thủng thân trăn. Nhưng vì chưa ngộ được hoàn toàn, hậu quả của việc cưỡng chế dùng ngay chính là cô chưa đánh đã bị nội thương. Song, Giang Trừng đã cân nhắc thiệt hơn, quyết đoán chọn cách có lợi nhất cho mình.
Cô không có nhiều thời gian, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đạt được mục đích.
Cô đã nhận ra thông tin trên bảng săn có sai sót, tu vi cái con Bích Ngọc yêu mãng này chẳng thể nào chỉ ở cảnh giới Dung Hợp hậu kỳ được, nó chí ít cũng phải Tâm Động trung kỳ, cao hơn kẻ trâu bò nhất mà Giang Trừng từng đánh bại những một cấp nhỏ.
Đã không thể đối đầu chính diện, còn phải coi chừng cái đụn lớn mà trăn yêu đã nuốt, Giang Trừng trước đó bất chấp ra tay luôn, giờ cảm nhận được tu vi thật của nó, buột mồm mắng thầm.
Nhưng không hối hận, không hối hận về những việc mình quyết định làm là nguyên tắc của Giang Trừng. Có điều hôm nay chắc phải chịu thương không nhẹ rồi.
Giang Trừng mạnh tay bật tung mười mấy cái vảy của Bích Ngọc yêu mãng, vảy trăn lớn cỡ bàn tay, vương máu rơi xuống. Giang Trừng nhặt vài mảnh lên, vừa động tâm niệm, vảy đã hóa vàng.
Dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, mười mấy mảnh vảy lấp lánh ánh vàng lơ lửng quanh Giang Trừng, cô thì lượn tới lui lên xuống trên trời tránh đòn trăn yêu, thỉnh thoảng lại dùng vảy vàng tấn công vào vết thương của nó. Ở hắc thất, cô đã luyện chiêu né đòn lâu lắm, giờ vẫn tạm gọi là thong dong. Nhưng Giang Trừng cũng rõ một điều, con trăn yêu này chưa dùng tuyệt chiêu, chọc mãi nó cáu thì cô tới vận rồi, điều cô phải làm bây giờ chính là ngăn cái chiêu phun gió cát khói độc ấy.
Nói thì dễ làm mới khó, huống chi tu vi lại còn hơn kém nhau như thế, chẳng mấy chốc Giang Trừng đã bị đuôi trăn nhanh nhạy kia quấn chặt lấy, phọt ra một búng máu.
Khóe miệng vẫn đầy máu, ánh mắt Giang Trừng lại bình tĩnh, mặt mày tươi tắn lạ. Cô tặc lưỡi, tháo tóc ra, sợi dây buộc tóc màu đỏ kia lặng lẽ rơi xuống đất, mái tóc dài được tay cô phất qua đã hóa vàng cỡ một tấc phần đuôi. Tóc vàng mảnh đến độ có thể lách vảy trăn đâm thẳng vào trong, rất nhanh sau đó, cảm giác bị vô số gai chọc vào thịt khiến trăn yêu phải kích động đến nỗi oằn mình dưới đất.
Giang Trừng lại phun thêm một búng máu, đưa tay lên lau, nhảy khỏi đuôi trăn đã buông lỏng. Đôi con ngươi dọc xanh sẫm của trăn yêu đã đỏ ngầu, thấy nó há miệng, Giang Trừng biết ngay nó đã cáu đến mức phả gió cát khói độc rồi, nếu để nó làm thật thì càng khó nhằn.
Liếc thoáng qua phần bụng to của trăn yêu, Giang Trừng hít một hơi, duỗi tay ra nắm lại. Một bóng đỏ rạch bụng trăn mà ra, tung tóe máu. Giang Trừng quấn sợi buộc tóc dài màu đỏ vào tay, khoét một lỗ trên tay. Dây buộc tóc hút máu Giang Trừng, ngày càng tươi thắm, một đầu được Giang Trừng cầm, đầu kia vẫn nằm trong bụng trăn.
Dây buộc tóc đỏ này là Hồng Ti, mới đầu khi Giang Trừng chọn vũ khí đã tự động dâng mình lên, cô thì chọn kiếm gỗ, nhưng sợi dây buộc tóc này cứ vô cớ bám lấy mãi, cô đành nhận luôn cả hai. Song mỗi lần sử dụng Hồng Ti lại phải cho nó uống máu mình, thành ra Giang Trừng hiếm khi dùng, thường ngày cứ coi như là dây buộc tóc thôi. Lần này cô buộc phải dùng nó rồi, tình hình trước mắt vẫn chưa đến nỗi nào, nhưng cô không dám sai sót mảy may.
Một đầu Hồng Ti vẫn đang ở trong bụng trăn, Giang Trừng kéo mạnh, bỗng thấy một người máu thịt bấy nhầy được dây trói lấy bay ra ngoài.
Cô đoán đúng rồi, trong bụng trăn là một con người. Giang Trừng không liếc Bích Ngọc yêu mãng thêm, túm lấy người nọ, xoay người ngự gió chạy mất.
Số Giang Trừng hên, con Bích Ngọc yêu mãng kia chưa xài tuyệt chiêu, và vì không cho rằng mình có thể giết nổi trăn yêu Tâm Động kỳ nên cô chỉ tính cứu người rồi chạy chứ không cố cự, giờ đạt được mục đích rồi, không tẩu thì ở lại dâng mình mời nó xơi à?
Giang Trừng không muốn đánh, nhưng con Bích Ngọc yêu mãng vừa thiệt một vố to kia lại chẳng định bỏ qua.
Trăn ta mới tóm được con mồi cứng tới mức phải nuốt sống, ngặt nỗi bữa trưa này không mấy dễ tiêu, trăn ta nằm thiêm thiếp sắp ngủ lại gặp một tu sĩ quèn tới múa may khơi khơi trước mắt, bẵng đi một lúc, thừa dịp trăn ta chưa kịp hồi lực chiến đã cướp thức ăn trong bụng trăn ta tẩu mất, trăn ta sao mà chịu cho qua! Thế là Bích Ngọc yêu mãng lờ đi cơ thể chảy máu, quẫy đuôi đuổi theo Giang Trừng.
Nhìn thì thấy nó bị thương đấy, thực ra những vết thương đó chẳng nhằm nhò gì, còn Giang Trừng đã nội thương, lại còn phải xách theo một người đàn ông bấy nhầy máu, chưa rõ sống chết. Ừ, chắc chắn là đàn ông, cái cục này không phải là đàn ông mới lạ, nặng chết đi được.
Thế là người qua đường lại được chứng kiến cảnh một tu sĩ áo trắng dính máu bế một người nhầy nhụa máu ngự gió chạy đằng trước, một con Bích Ngọc yêu mãng thè lưỡi đuổi theo sau.
Kể ra thì con trăn yêu này cũng xui, hôm nay nổi gió tây nam, nó phả khói độc vài lần, cuối cùng lại bị gió cuốn lại về chính mặt mình, Giang Trừng khỏi ra tay, khói độc đã không còn.
Dù mặt mày bết tóc do gió to, cơ thể lại bị nội thương, Giang Trừng vẫn không kìm được cảm giác buồn cười khi nghe động tĩnh của trăn yêu đằng sau, hài quá đi mất.
Anh trăn ê, đừng vừa trườn nhanh vừa phả khói thế, dễ bị sặc lắm đó!
Rất nhanh sau đó Giang Trừng không còn cười nổi nữa, vì trăn yêu thẹn quá hóa giận, bắt đầu phun cát vàng. Chỉ trong vài hơi thở, cát vàng ào ào kéo đến, bao trùm cả mười mấy dặm xung quanh. Một người một trăn vốn đang ở trong rừng, giờ đây vạt rừng nọ đã bị cát vàng chôn mất. Trăn yêu muốn ép Giang Trừng dừng lại, nhưng cô nào có khờ mà làm theo ý nó, dẫu có không thấy đường cũng phải xông ra ngoài!
Cát phà đến trước mặt bọc trọn lấy Giang Trừng, ánh vàng lóe lên, những hạt cát mịn kia như được mạ vàng, trở thành vũ khí của cô, tụ lại thành một mũi tên chắn trước người Giang Trừng, bảo vệ cô xông ra khỏi vòng vây của cát. Bích Ngọc yêu mãng ắt chẳng để cô thoát dễ dàng đến thế, bám theo sau phun gió cát lia lịa.
Những nơi họ qua cuồn cuộn cát vàng, trời đất mờ mịt, hoang tàn như vừa trải qua cơn bão. Giang Trừng không thấy rõ đường bèn xông bừa về phía trước, trăn yêu cũng theo sát phía sau, chỉ đợi cô lơ là sẽ nuốt chửng vào bụng giải tỏa cơn hờn, hai bên cứ giằng co như vậy.
Bất chợt, giữa màn gió cát mờ mịt, Giang Trừng lờ mờ trông thấy một bóng đen thật to trước mặt. Trông như một con yêu thú lớn, trong tình trạng này, càng không nhìn rõ càng khiến người ta lo lắng. Giang Trừng thoáng liếc người máu me bấy nhầy đang được mình bế kia, hô hấp của gã khá yếu, không chóng cứu chữa sẽ quy tiên ngay.
Nghĩ đến đấy, Giang Trừng bay thẳng đến chỗ bóng đen mơ hồ kia. Nếu xui xẻo gặp yêu thú khổng lồ thật thì so với cô, con trăn yêu đằng sau to và bắt mắt hơn nhiều, cược một ván vậy!
Chuẩn bị tâm lý đâu vào đấy, đến gần rồi Giang Trừng mới rõ bóng đen kia là gì, buột miệng tiếng đệt mịa.
Yêu thú khổng lồ gì chứ, đó vốn chỉ là một cái cổng thành đen thui! Tường thành ngất ngưỡng đầy rêu xanh, cửa thành hen gỉ mở rộng, trong thành dày một màn sương, gió cát của trăn yêu không vào nổi thành nữa.
Tòa thành đen thui mông lung này rất quái, như mọi khi Giang Trừng sẽ tránh xa chứ không bao giờ bước vào, ngặt nỗi bây giờ cô đang kiếm đường thoát thân! Có thể bảo cô bị con trăn yêu đuổi theo phía sau ép vào tòa thành đen thui vừa kỳ lạ vừa huơ hoác này.
Thành thì tan hoang nhưng đường xá lại rộng rãi, xem ra đã từng là một thành lớn bề thế. Giang Trừng chạy trên đường, nghe tiếng phì phò sau lưng đã rõ trăn yêu chưa chịu bỏ qua mà theo cô vào thành.
Đây cũng là một con trăn yêu ngoan cố. Giang Trừng dằn một búng máu xuống, thấy bóng người xa xa giữa màn sương mới quát vội: “Huynh đài tránh đi, đằng sau có một con trăn yêu! Đừng dây vào!”
Giang Trừng vốn không muốn liên lụy đến người khác, nào ngờ sau khi nghe cô nói, người nọ dường như đã xoay đầu liếc sang, sau lại chả có dấu hiệu gì là muốn guồng chân lên chạy, chỉ chậm rãi tiến về phía cô hai bước, thoắt cái đã biến mất. Giang Trừng chỉ kịp thấy tay áo đen xẹt qua đỉnh đầu, ngay sau đó, mùi tanh nồng ùa đến cùng tiếng rít đau đớn của trăn yêu.
Tiếng rít nhanh chóng im bặt, Giang Trừng ngừng chân ngoái lại, thấy giữa màn sương trắng là xác của trăn yêu. Cúi đầu nhìn, dòng máu ngoằn ngoèo chảy đến bên chân cô như một dòng suối nhỏ. Giang Trừng lùi lại vài bước, mặc cho máu trăn chuyển dòng.
Kiếm ngân thành tiếng, sương khói tản bớt, Giang Trừng rốt đã có thể lờ mờ nhìn thấy chung quanh.
Con trăn yêu đuổi theo cô khá lâu kia đã bị xẻ làm đôi từ đầu đến đuôi, lại đứt thành từng khúc bảy tấc, thành một đống thịt đẫm máu.
Còn người nhẹ nhàng tiêu diệt con trăn này… tay áo rộng hai màu trắng đen, tay cầm kiếm đen, lưng giắt kiếm trắng chưa rời vỏ. Đã thấy cách ăn mặc bắt mắt và đặc biệt này thì dù không trông rõ mặt, Giang Trừng cũng vẫn biết vị này là ai.
“Hạc Kinh Hàn… tiền bối?” Giang Trừng lấy làm kinh ngạc, mới đây còn bảo tiếc vì không thấy được mặt người ta, vậy mà cơ hội đến ngay đây rồi. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt, Giang Trừng bỗng phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Nhiệm vụ mà Hạc Kinh Hàn nhận là tiêu diệt Quỷ vương ở Quỷ thành! Đừng bảo cô đây là Quỷ thành nha! Cái tòa Quỷ thành mà nghe đâu vào được nhưng ra không nổi ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.