Ngộ Phật

Chương 35: Đồ đệêệệ




BỊ ÉP NHẬN TRÒ.
Hạc Kinh Hàn không phải là người đàn ông có thể hiểu theo lẽ thường, nhưng Quỷ vương đúng là Quỷ vương, lão nhanh chóng bứt khỏi cái sự hung tàn của hắn, bắt đầu đại chiến đánh boss đúng quy mô tầm cỡ.
Còn phận quần chúng có khí Kim Phật hộ thể, quỷ quái bình thường không đến gần nổi như Giang Trừng đành cùng ông anh thương binh trên lưng diễn vai khán giả, theo dõi trận binh bốp chát trên trời dưới đất giữa Hạc Kinh Hàn và Quỷ vương.
Và hai con tin xui xẻo gần như đã bị Hạc Kinh Hàn ngó lơ kia, giờ vẫn đang thương tích đầy mình, điện giăng khắp người, lăn lộn kêu đau, thảm không nỡ nhìn.
Đến khi Quỷ vương biết mình không địch nổi Hạc Kinh Hàn, muốn dùng con tin uy hiếp mới nhận ra dòng điện quanh người họ có lực sát thương quá mạnh, quỷ quái dưới trướng lão không thể đến gần.
Gian xảo thay tên nhãi Hạc Kinh Hàn! Quỷ vương nghiến răng, ngó tới Giang Trừng, rồi lại thấy hào quang Kim Phật hộ thể quanh người cô, lẳng lặng dời mắt đi.
Không tìm được con tin để khống chế Hạc Kinh Hàn, chẳng bao lâu sau Quỷ vương đã bị hắn chém rớt khỏi kiệu, chật vật rơi xuống đất. Nhưng Quỷ vương không rơi một mình, lão còn ôm theo một người phụ nữ đang nhắm mắt, Giang Trừng tinh tường nhận ra rằng người phụ nữ nọ đã chết từ lâu, lạ ở chỗ dung nhan vẫn như cũ.
Quỷ vương rơi xuống rồi lại không lo tình trạng của mình, không nhòm đến hành động của Hạc Kinh Hàn, chỉ vội vàng kiểm tra người phụ nữ trong lòng có ổn không.
Boss này hẳn có nhiều nỗi niềm lắm đây, nhìn động tác của lão, Giang Trừng nghĩ, theo trình tự thì kế đến chắc là lúc boss bộc bạch tâm sự, giờ chuẩn bị tâm lý nghe chuyện tình yêu tình báo là vừa.
Quả vậy, Quỷ vương mặt mày xám ngoét siết chặt cái xác trong lòng, thở dài: “Ta làm nhiều việc ác, giết vô số người, sớm đã biết sẽ có một ngày như hôm nay, nhưng…”
Nói chưa hết câu, Hạc Kinh Hàn đã chém quách người ta.
Giang Trừng: Ơ này… Này này này, còn tiết mục boss kể em nghe nữa mà!
Một kiếm giết chết Quỷ vương sa cơ lỡ vận, Hạc Kinh Hàn vẫn thấy chưa đủ, tung thêm mồi lửa lam đốt rụi xác lão và xác nữ lão đang ôm trong lòng, chẳng chừa chút gì lại. Chuẩn y phong cách nhổ cỏ tận gốc phòng rễ lại mọc, bớt luyên thuyên thêm thẳng thừng trong chiến đấu, lần này Hạc Kinh Hàn cũng vẫn nhanh nhẹn quét sạch hiện trường cuộc ẩu đả.
Giờ phút này, Giang Trừng – người đã đang móc nối với tin đồn dạo trước ở Quỷ thành, vừa nghe được khúc đầu và rứt là chờ mong đoạn kế của câu chuyện, cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đúng lúc ấy, do Quỷ vương đã chết, cả tòa Quỷ thành hãm giữa u tối và sương mù đã nghênh đón ánh dương rạng rỡ ấm áp đầu tiên sau nhiều năm, tia nắng xuyên qua tầng mây nặng trịch, vừa khéo đáp xuống nơi đốt xác Quỷ vương. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Giang Trừng thoáng hoa mắt, dường như trông thấy hằng hà bóng trắng quanh mình bay lên tựa bông liễu, vờn quanh cột sáng, nối gót lên trời.
Chỉ thoáng chốc đấy thôi, sau khi chớp mắt, cô đã không trông thấy bóng trắng nữa, cứ như ảo giác. Chỉ có ngày càng nhiều tia nắng xuyên mây rọi xuống.
Cùng lúc đó, bên ngoài Quỷ thành, một hòa thượng áo trắng dừng bước, ngẩng đầu nhìn tầng không.
Trong đáy mắt bình thản ấy là vô số vong hồn thoát ly sắc đen đang dần tan biến, sa vào vòng ôm của đất trời, nhưng vẫn còn một vài bóng đen khuyết tàn cố chấp giữ lấy các vong hồn đang giãy dụa kia.
“Xem ra đã giải quyết ổn thỏa.” Anh bình thản buông lời, ngồi xuống đất, lần chuỗi Bồ Đề tử trên tay, bài kinh kệ khẽ khàng cất lên bên làn môi mỏng.
Tia sáng vàng nhạt vô hình lao đến những bóng đen khuyết tàn trong Quỷ thành, số bóng trắng đang vùng vẫy kia nhanh chóng thoát thân dưới sự trợ giúp của ánh vàng, hòa vào nắng rạng.
Xong hết mọi chuyện, anh mới xoay lưng rời đi, nhanh chóng biến mất.
Chuyện kết thúc tốt đẹp, Giang Trừng ngó hai đệ tử con tin mình đầy vết thương, nằm hấp hối dưới đất sau khi kết thúc hình phạt.
Hạc Kinh Hàn cách không chụp lấy, bàn tay vô hình xách họ lên, trông như xách hai con kiến.
Sau đó gật đầu với Giang Trừng: “Ta đã xong việc ở đây, cáo từ.”
“Cáo từ Hạc tiền bối, mời.” Thấy hắn không bàn đến chuyện trả ơn, Giang Trừng cũng chẳng nhắc lại, chỉ ngầm nhớ trong lòng, mai sau sẽ tìm cơ hội đền đáp.
Đưa mắt tiễn Hạc Kinh Hàn, Giang Trừng thở phào, nhẹ nhõm cất bước về phía cổng thành.
Chuyến này Giang Trừng đã rõ mình không đủ thực lực, gặt hái thêm nhiều điều, quen được một nhân vật vừa trâu vừa đẹp, lại chẳng thương tổn gì, rất đáng giá.
“Tiểu hữu ơi, giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
Tự dưng lại nghe tiếng nói sát bên tai, Giang Trừng thót tim, qua hai nhịp mới nhận ra anh giai thương binh mình đang cõng đã tỉnh. Cô vội đặt người xuống đất, cười hỏi: “Anh tỉnh rồi hả?”
“Ừm, đa tạ tiểu hữu hoài ơn cứu mạng.” Gã trai tựa vào tảng đá xanh ven đường, người ngợm nhếch nhác, vì bị thương quá nặng nên nói năng cũng rất khẽ rất yếu, cổ họng có lẽ cũng đã bị thương, giọng hơi khàn và vỡ. Nhưng câu từ lại từ tốn bình thản vô củng, thậm chí còn se sẽ ý cười.
Giang Trừng chẳng cảm thấy gì khi gã hôn mê, nhưng lúc gã tỉnh lại, khí chất toàn thân như bùng nổ, nhờ đôi mắt cả. Ánh mắt khoáng đạt cởi mở, chủ nhân của những đôi mắt như thế ắt chẳng phải nhân vật tầm thường.
Gã trai vừa nói vừa nhấc tay lên chạm khẽ gương mặt tan nát toàn phần của mình, ánh mắt thế mà thoải mái, sau lại bình thản ngay, nhàn nhạt an nhiên. Dẫu mặt có xấu xí và cả người có đầy thương tích, gã vẫn thảnh thơi ngồi đấy, có vẻ rất vui mừng.
Giang Trừng không hiểu nổi ông anh này, rõ mười mươi đã có chuyện rất không hay xảy ra với cơ thể mình, thế mà gã vẫn vui được cơ á?
“Nếu tôi không lầm thì anh đang mừng lắm hả?” Giang Trừng ngồi xổm trước mặt gã, thắc mắc.
“Đúng vậy.” Gã mấp máy môi. Cả khuôn mặt chỉ còn mỗi hai cánh môi mỏng này là toàn vẹn, đẹp đến choáng váng. Cơn tò mò của Giang Trừng lại dâng lên, trước khi mất mặt, thì ông anh này phải xinh đến mức nào cơ chứ!
“Tiểu hữu biết chăng, sinh ra đã đẹp cũng sẽ khiến người ta sầu não, thật cảm tạ trời xanh khi đã tước bỏ tất cả nhưng vẫn để ta được sống, đương nhiên, người mà ta hoài ơn nhất chính là tiểu hữu. Ngày sau nếu cô cần thì ta sẽ dốc trọn sức giúp đỡ, dẫu giờ đây ta cũng chẳng còn mấy khả năng nữa rồi.” Anh giai thương binh tươi cười, gương mặt xấu xí kia thảm đến chẳng nỡ nhìn.
Giang Trừng: “Ừa.”
“Có thể kể tôi nghe tại sao anh lại chui vào bụng trăn yêu không? Không muốn nói cũng chẳng sao.” Giang Trừng hỏi.
Gã cười đáp: “Có gì mà không thể. Trước kia ta dùng sắc hầu người, một nhân vật lớn mê mẩn gương mặt ấy, vô cùng sủng ái ta, thành ra ta cản đường rất nhiều người. Bên nhân vật lớn ấy có một người đắm say đến điên cuồng, kẻ nọ đã lên kế hoạch rất lâu hòng cướp đi gương mặt và thân phận của ta, sai người ném ta đến trước mặt con trăn yêu ấy, thế là ta bị nuốt thôi. Chẳng nhờ mang theo món linh vật vô hiệu hóa sự bào mòn của độc trăn, có lẽ ta đã ra bã rồi.”
Giang Trừng: “Hình như anh không thích nhân vật lớn ấy?”
Gã thở dài, ra chiều bất đắc dĩ lắm: “Ta nào phải đoạn tụ, sao thích hắn cho nổi.”
Giang Trừng: “Có biết câu anh nói mới nãy đã để lộ rất rất nhiều thông tin hem?”
Gã: “Thực ra ta thích cô nương cướp mặt rồi ném ta cho trăn yêu nuốt kia.”
Giang Trừng: “Tội anh ghê.”
Gã: “Ta cũng thấy thế.”
Giang Trừng và gã trai đưa mắt nhìn nhau, chốc sau cô lại hỏi: “Ầy, có thể tiết lộ thân phận của anh không, chút xíu thôi? Thực ra tôi rất tò mò chuyện anh từng đẹp đến mức nào.”
Gã chớp chớp mắt, đáp: “Tiểu hữu có biết bảng xếp hạng mỹ nhân tu giới không?”
“Biết.” Giang Trừng gật đầu, bảng xếp hạng mỹ nhân tu giới, bảng xếp hạng tu sĩ mà nữ tu nam tu muốn lấy nhất tu giới, bảng xếp hạng nhân vật đáng sợ nhất tu giới, bảng xếp hạng nhân vật giàu có nhất tu giới là bốn bảng xếp hạng tiêu biểu ở cõi tu chân này. Tiện thể nhắc luôn, Hạc Kinh Hàn đứng thứ ba trên bảng nhiều người muốn lấy nhất, nhưng cũng chỉ xếp thứ năm trên bảng mỹ nhân thôi.
“Vậy anh xếp thứ mấy?”
Gã đáp: “Thứ nhất.”
“Nhất cơ á!!!!” Giang Trừng nhảy nhổm, nhìn chằm chằm mặt gã, tự dưng đau lòng vô cùng tận.
Giang Trừng cũng từng xem bảng xếp hạng mỹ nhân tu giới rồi, người đứng đầu là Vân Vô Kỳ – một người đẹp bí ẩn không rõ tuổi tác thân phận, nghe đâu được nhân vật vô cùng đáng sợ nào đó chống lưng, cũng chỉ có vị đứng đầu trên bảng mỹ nhân này là thần bí nhất, các thông tin như gia thế tu vi chẳng đề cập đến bao giờ. Giang Trừng không ngờ rằng mình lại gặp được nhân vật truyền thuyết bằng cách này.
“Anh không lừa tôi đấy chứ?” Hỏi thì hỏi thế chứ Giang Trừng đã gần tin lời gã rồi.
“Tiểu hữu đã cứu ta, ta há lại lừa tiểu hữu.” Vân Vô Kỳ đáp.
Giang Trừng ngồi xếp bằng luôn trước mặt gã, “Anh cứ gọi tôi ‘tiểu hữu’ mãi, thế bao tuổi đấy?”
“Đại khái khoảng năm trăm mấy, không nhớ rõ số cụ thể nữa.”
Giang Trừng: Vậy mà còn già hơn cả đại sư và sư phụ!
Giang Trừng: “Tôi không dò được linh lực và linh căn trong cơ thể anh, bị kẻ khác phế rồi à?”
Vân Vô Kỳ lắc đầu cười: “Nào phải thế, ta không có tư chất tu luyện, cũng chẳng có cả linh căn, hiếm ai trên đời kém được bằng ta. Có thể sống đến từng tuổi này, đều là nhờ nhân vật lớn ấy dốc cạn tâm huyết kéo dài tính mạng cho ta.”
Giang Trừng: “Nhân vật lớn ấy là ai?”
Vân Vô Kỳ mấp máy môi, lại quăng thêm một cú sét kinh thiên động địa: “Cung chủ của Thế Ngoại tiên cung.”
Thế Ngoại tiên cung, nghe tên đã biết độ ghê gớm. Họ ghê gớm ở chỗ, ai nấy đều biết họ ghê gớm, nhưng chẳng người nào rõ họ ghê gớm tới mức nào. Thượng Vân tự, Vô Cực đạo quán và những tông môn linh tu nổi danh khác đều giấu kín chuyện về Thế Ngoại tiên cung. Giang Trừng đọc bao nhiêu là sách, vậy mà vẫn chẳng biết được mấy thông tin về cái tiên cung này.
Giang Trừng: “Hình như tôi vừa cứu được một nhân vật rất ư là đáng sợ.”
Vân Vô Kỳ: “Yên tâm, đã ủ mưu mấy trăm năm cốt để diệt ta, người kia ắt sẽ thu xếp đâu ra đó, giờ hẳn đang chim liền cánh cây liền cành với người thương theo ý nguyện rồi, hơi đâu mà lo đến một kẻ đã chết như ta. À đúng rồi, nếu tiểu hữu không an tâm, có thể vứt ta lại chỗ này, ta không thể cử động, vài ngày sau sẽ chết đây thôi.”
Vân Vô Kỳ đề nghị vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tươi tắn, chẳng có vẻ gì là đùa.
Giang Trừng phát hiện mình chẳng tài nào hiểu nổi đám già này. Cô hơi đồng cảm với đại sư rồi, đã cứu một người thì chẳng thể cứ kệ đấy không lo nữa.
Đăm chiêu một chốc, Giang Trừng đưa tay vuốt nếp nhăn giữa mày, trịnh trọng bảo: “Trước khi khỏi hẳn, anh có thể theo bên tôi.”
Vân Vô Kỳ chớp mắt, bỗng nói: “Chi bằng, ta làm đồ đệ cô nhé?”
Giang Trừng nín lặng, nhận một người hơn năm trăm tuổi làm đồ đệ á?!
“Sư phụ ban cuộc sống mới cho con, hôm nay hẳn nên khấu tạ ơn tái sinh này, xin sư phụ ban cho con một cái tên mới.” Vân Vô Kỳ nói là làm ngay, lê thân tàn định quỳ xuống. Giang Trừng giật nảy mình, đơ mặt ấn chặt vùng bụng bắt đầu tứa máu của gã.
“Không còn được nhân vật lớn kia kéo mạng nữa, chắc con cũng chỉ sống được thêm mười mấy năm, chỉ mong trong mười mấy năm này, con có thể báo đáp được ân tình của sư phụ.”
Vân Vô Kỳ nói nghe mà sầu thảm, dáng dấp giọng điệu khiến ai nấy xót xa. Chẳng hổ danh cựu đệ nhất mỹ nhân. Gừng càng già càng cay, người có số tuổi chưa bằng mớ lẻ của Vân Vô Kỳ như Giang Trừng sao mà địch nổi, cuối cùng mơ màng nhận luôn gã đồ đệ già này.
Giang Trừng là người rất có trách nhiệm, đã đồng ý thu nhận rồi thì không đôi co xoắn xuýt nữa, ban tên mới cho Vân Vô Kỳ ngay: “Vậy sau này gọi con là Phong Hữu Chỉ nhé.”
Vân Vô Kỳ trước kia – Phong Hữu Chỉ dở sống dở chết bây giờ, cười đáp: “Đa tạ sư phụ.”
Phong Hữu Chỉ lại nhẹ nhàng buông tiếng khúc khích: “Ôi, mới nãy còn lo sư phụ không muốn thu nhận con cơ, dầu gì cũng chỉ kém phế nhân một chút. Nói báo ân nhưng cũng chẳng thể làm gì cho sư phụ, thực ra con chỉ muốn tìm một nơi an ổn sống nốt quãng đời còn lại, nghe nói Dung Trần sơn phái khá được, rất hợp để dưỡng lão.”
Giang Trừng: Ủa đệt tui nào đã hở ra gì đâu, cậu biết hồi nào thế! Mà đã có mưu đồ riêng thì thôi tém tém lại, cứ nói toạc móng heo ra vậy làm gì! Mới bái sư đã muốn khi sư diệt tổ rồi hả!
Hôm nay, Giang Trừng – người vừa thăng lên làm cô người ta nghẹn ngào lặng câm nhìn đồ đệ xí giai nhà mình, lại được dịp thấm nhuần ý nghĩa của câu thành ngữ ‘Gừng càng già càng cay’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.