Giang Trừng không chú ý đến cuộc trò
chuyện của hai người, cô ngồi trên gối đại sư, nhìn đôi tay bé xinh non
mềm mũm mĩm của mình, kéo bím tóc nhỏ sau người, sờ cằm trầm tư.
Thì ra trong lòng đại sư, cô trông như một đứa trẻ thật hả? Cơ mà lực
sát thương của đòn thực tế này hơi khủng! Thì ra kêu mình gọi cha không
phải là "tiện mồm nói chơi" à! Nhưng cô yêu kiểu nam nữ mà... Uồi, bị
người thầm mến (là đàn ông và không có quan hệ huyết thống) xem là con
gái, hình như hơi thôn thốn!
Giang Trừng cau có mặt mày, Thanh Đăng đại sư một tay vòng ngang giữ eo cô, tay còn lại đặt bát đậu hũ hoa xuống trước mặt cô.
Ngửi mùi thơm, Giang Trừng vô thức bảo: "Thêm đường, cảm ơn."
Một lọ đường bất thình lình xuất hiện cạnh tay Thanh Đăng đại sư, anh
xúc đường cát, ngờ đâu vừa định cho vào bát thì đại sư tà mị bỗng bưng
đậu hũ của Giang Trừng đi, gọn ơ.
"Đậu hũ hoa mà ăn mí đường á." Nói đoạn bên tay cũng xuất hiện một chén
dầu vừng ớt hành thơm, y lia một muỗng đầy đến gần bát đậu hũ.
"Á!" Giang Trừng thảm thương gào lên, đại sư tà mị run cả tay, muỗng gia vị rơi tõm vào bát.Read more…
Giang Trừng mắt mi đờ đẫn, ngã bộp vào lòng Thanh Đăng đại sư, không
muốn nói gì thêm. Ôi thôi đau lòng là khi phải chứng kiến món đậu hũ
ngọt yêu thích của mình bị thêm dầu thêm tương, giờ phút này đây, cô
nghĩ mình không tài nào có thể làm bạn với đại sư tà mị - một kẻ thuộc
đảng đậu hũ mặn được nữa.
Thanh Đăng liếc bát đậu hũ hoa trước mặt đại sư tà mị, phất tay một cái, một bát đã cho rất nhiều đường khác lại hiện ra trên bàn. Bế Giang
Trừng đang rúc trong lòng níu áo mình dậy, "Vẫn còn đây."
Giang Trừng nhoài người ra bàn xơi đậu hũ, ối cái vị ngọt thơm mềm nhẵn
ấm áp này đúng là có thể chữa hết tổn thương tâm lý mà. Có điều... "Toàn là giả, mấy anh có biết chán không vậy?"
Ngoài bát Giang Trừng đang ăn, Thanh Đăng lại hô biến ra thêm một bát
nữa, đại sư tà mị thấy thế bèn nhanh tay cho gia vị y thích vào, nhất
quyết không để bát đậu hũ ngọt thứ hai xuất hiện trên bàn, cũng chẳng
phải nhàm vừa đâu.
Giang Trừng vừa xơi đậu hũ hoa, vừa lần lại xem từ khi nào mà Thanh Đăng đại sư đã bắt đầu "ẩm thực" như cô, cô nhớ rõ hồi mới gặp, anh đâu có
ăn uống gì.
Sau đó, khụ, sau đó, trong ba tháng ngụ lại chùa Thượng Vân, cô ngày
ngày nhận thức ăn từ Phương Tuần đại sư ở thiện đường, rồi cô mà ăn là
đại sư lại có lộc, lúc nào cũng vậy, cô luôn dành phần anh, hễ gặp cứ
quen tay xách theo đồ ăn biếu anh.
Chẳng có nhẽ được cô "nuôi" thành thói, đại sư cũng đã cảm nhận được sức rù quến của thức ăn rồi? Nhớ lần trước gặp, đến cả đài sen mình ngồi mà đại sư còn khẩy tuốt, mộng cảnh cũng phải dàn nền ăn đậu hũ hoa, Giang
Trừng thấy mình như đã dẫn đại sư vào con đường bất chính rồi.
Tội lỗi tội lỗi, a di đà phật. Cơ mà phải nói là vui bất ngờ khi biết mình có sức ảnh hưởng với đại sư ấy chứ.
Chốn này là mộng của Thanh Đăng, anh có thể tạo ra một thế giới ảo và
rất nhiều thứ khác, nhưng ở đây, đại sư tà mị cũng có thể hô biến bất cứ món gì mình thích, vì họ là một, mộng cảnh này là của cả hai.
Thế mới nói ganh nhau như này xàm xí hết biết! Giang Trừng được Thanh
Đăng đại sư dắt đi trên phố sau khi ăn xong, liếc mắt xem thường bức
tường cao tự dưng xuất hiện ngay mặt kia.
"Ố, đằng trước tịt đường rồi." Đại sư tà mị - kẻ đã tạo tường chắn lối
đứng cách họ một mét từ tốn buông lời, trên tay là một xiên hồ lô đỏ
chót. "Giang Trừng, Giang Trừng nhìn nè, muốn ăn hông ~ Sang đây ta cho
bé ngay ~"
Giang Trừng nắm ngón tay của Thanh Đăng, xoay lại trao ánh mắt biết tỏng nhàm chán cho anh. Dù vẻ ngoài chỉ mới mấy tuổi nhưng tâm hồn là của
người trưởng thành đấy rõ chưa, sao lại nói chuyện với cô bằng cái giọng dụ trẻ lên ba thế?
"Chậc, hòa thượng già vừa xuất hiện cái là bé bạo hơn nhiều. Bé đừng
quên thức dậy rồi vẫn chỉ đôi mình đối mặt với nhau nhe, chọc giận ta
không phải lựa chọn gì thông minh đâu." Đại sư tà mị cao thâm cất tiếng.
Giang Trừng rùng mình, xoay ngoắt lại chui vào lòng Thanh Đăng đại sư,
lặng lẽ ôm đùi anh, ra chiều sợ hãi lắm. Đến lúc Thanh Đăng bế cô lên dỗ dành, Giang Trừng mới ló đầu qua vai anh, trưng bản mặt "trước mục tiêu sàm sỡ đại sư vô cùng quan trọng này thì ông chả là gì cả" ngứa đèn ra
cho đại sư tà mị đang hăm dọa sau lưng.
"Bé đợi đấy." Đại sư tà mị cười, đáp trả bằng khẩu hình.
Giang Trừng dứt khoát quay đầu dụi mạnh vào cổ Thanh Đăng, đáng thương
hỏi, "Đại sư, chừng nào anh mới về, mình có thoát nổi cái thành chết đó
không? Em cứ thấy không ổn sao ý."
Thanh Đăng đại sư dí trán ngăn cơn sàm sỡ của Giang Trừng lại, xoa gáy
cô, bình thản đáp, "Ta vẫn chưa khỏe ngay được, tử thành hơi lạ song
không nguy hiểm gì mấy, vài hôm nữa ta về sẽ đưa cô rời khỏi đấy sau,
còn giờ, nhớ tự bảo trọng."
Giọng Thanh Đăng đại sư vẫn cứ nhàn nhạt, không quá rõ cảm xúc như vậy,
thế mà chừng như tơ liễu phất qua tim Giang Trừng, khiến cô yên tâm thư
thái hẳn.
Người đàn ông này quyến rũ đến từng lỗ chân lông, khiến phòng tuyến có
vẻ kiên cố của cô vừa nứt đã đổ sụp, tan tác không còn manh giáp. Ối lại trở chứng cuồng si dại khờ rồi xúi quẩy quá, Giang Trừng nặng nề đập
đầu xuống vai Thanh Đăng.
"Ngoan ngoãn theo sát một ta khác, đừng rời khỏi y." Thanh Đăng đại sư dặn.
"Ể?" Giang Trừng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ấy vẫn bình thản hiền hòa
như vậy. Giang Trừng không quá rõ Thanh Đăng nghĩ gì về nhân cách khác
của mình, có lẽ vì đại sư tà mị quá ghét anh, Giang Trừng bèn cho rằng
Thanh Đăng cũng không ưa đại sư tà mị, giờ cô mới biết mình lầm.
Thanh Đăng đại sư, anh có từng thực sự ghét một ai đấy chưa? Giang Trừng không kìm được hồi tưởng lại, sau đó cô phát hiện ra rằng, dẫu tận mắt
chứng kiến hay nghe ai đó đồn thì Thanh Đăng đại sư cũng vẫn chưa từng
lung lạc trước bất cứ thứ gì, anh luôn từ bi lương thiện, sừng sững như
núi, bao dung tựa nước. Đến cả lão Hoàng Thiên đạo nhân - đầu sỏ khiến
cô và anh vừa gặp đã "yêu" cũng không khiến anh tỏ ra giận dữ nổi.
Thiện ác trong mắt anh, mọi hành động cử chỉ của anh đều thâm sâu khó
tỏ, hỉ nộ ái ố anh sở hữu cũng nhạt đến khôn lường. Anh chừng như tách
biệt khỏi thế giới này, không thấu nổi nội tâm. Rốt lại thì thứ gì mới
lay động nổi anh đây?
"Đưa tay cho ta."
Giang Trừng bừng tỉnh, nhỡ một nhịp mới xòe tay ra trước mặt anh.
Thanh Đăng đại sư cúi đầu, chầm chậm vẽ chú văn phức tạp lên tay cô. Bàn tay mũm mĩm nằm gọn trong lòng bàn tay dày rộng, được ngón tay với từng khớp xương rõ ràng từ tốn lướt qua, cảm giác thật kỳ lạ.
Ánh vàng lóe lên theo từng động tác của Thanh Đăng, sau khi vẽ xong nét
cuối, chú văn phức tạp đến nỗi Giang Trừng không rõ nét thoáng phát sáng rồi biến mất. Chỉ mỗi Giang Trừng mới cảm nhận được nỗi ấm áp bao bọc
lấy bàn tay có chú văn mà Thanh Đăng vẽ.
Đang săm soi bàn tay vô cùng bình thường của mình, Giang Trừng chợt nghe Thanh Đăng đại sư bảo: "Y mà làm gì cô, cô cứ đánh bằng cái tay này."
Giang Trừng: "... Vầng." Đại sư ơi anh chu đáo quá! Em ưng!
Đại sư tà mị đứng kế, tâm trạng rõ chẳng tốt đẹp gì. Giang Trừng nhìn
hai người vẻ ngoài hệt nhau nhưng thần thái lại khác hoàn toàn này, vừa
định lên tiếng đã bị Thanh Đăng đại sư bịt tai lại.
Tích tắc đấy cả thế giới như lặng hẳn, Giang Trừng không nghe được bất
cứ âm thanh nào nữa, cô nhìn Thanh Đăng nói gì đó với đại sư tà mị, sau
đó, vẻ mặt thối hoắc của đại sư tà mị thay đổi vài lần, cuối cùng lại về với điệu biếng nhác thường thấy, cũng đáp lại câu gì đó.
Thanh Đăng đại sư không nói nữa, buông tay đang bưng tai Giang Trừng ra, bảo cô: "Về đi thôi."
Giang Trừng vẫn chưa muốn rời, vô thức nắm ngón tay anh, ấp úng bảo,
"Đại sư, anh phải nhanh lên đấy, em chỉ là tu sĩ quèn Dung Hợp kỳ thôi,
chẳng nên công cán gì, gặp nguy là chết ngay."
Tóc mái trên trán được ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vén lên, xúc cảm mềm mại vừa chạm vào da thịt đã lan ra khắp, "Về thôi." Thanh Đăng đại sư lại
bảo.
Giang Trừng buông tay, tròn xoe mắt sờ mi tâm, ngó Thanh Đăng.
Thơm... Thơm rồi?! Ối đệt thế mà mình lại được thơm á! Tuy chỉ thơm trán nhưng đại sư chủ động đấy nhé! Khoan, hình như đây đâu phải lần đầu,
lần đầu xảy ra sau khi “ấy” xong trong miếu nát, do tình trạng sức khỏe
của cô.
Giang Trừng vẫn đang ngơ ngẩn đã bị đại sư tà mị bế thốc lên tay, rời đi ngay tắp lự. Giang Trừng cuống quýt xoay người lại nhìn Thanh Đăng đại
sư đứng tại chỗ đưa mắt tiễn họ, gương mặt ngày càng nhạt nhòa.
"Sao, tiếc à?" Đại sư tà mị cười đôi tiếng, chọc xiên hồ lô chả biết lấy ra từ lúc nào vào má Giang Trừng, "Ngó cái dáng bây giờ của bé đi, bé
con à, hòa thượng già đang muốn nói với bé rằng, lão chỉ xem bé là trẻ
nít thôi."
"Tâm tình của lão là tâm tình của ta, cảm xúc của lão cũng là cảm xúc của ta, nên ta rõ lão xem bé là gì lắm."
Giang Trừng chẳng quan tâm mấy, "Tôi cũng biết mà, chắc là cháu gái hay chắt gái gì đó."
"Bé nghĩ thoáng thật ta ơi." Đại sư tà mị tự dưng lại vui hẳn, vô cùng nhân từ bóc giấy bọc kẹo hồ lô, nhét vào tay Giang Trừng.
Cầm xiên hồ lô đỏ chót, Giang Trừng thở dài, ra vẻ chững chạc sành đời,
"Trên đời thiếu gì mấy mối yêu thầm lặng lẽ tắt đi, thực ra cũng chả
sao, chỉ cần thông suốt là ổn hết, người mình thích không thích mình mới là chuyện thường ở huyện, chứ còn cái loại yêu qua yêu lại kia, phải
may mắn lắm mới gặp được. Với cả kiểu người như đại sư mà đi hẹn hò yêu
đương, người ta mới thấy lạ ấy? Tôi tưởng tượng không nổi cảnh ý."
Đại sư tà mị vốn định lên tiếng, bỗng đảo mắt rồi nuốt câu tính nói trở về, mỉm cười ác độc.
Có lẽ lão Thanh Đăng kia không biết nên quy Giang Trừng vào mối quan hệ
nào, thế mới đối xử kiểu cha chú bao dung thương yêu con cháu, nhưng
theo y thấy, tình cảm của lão phức tạp hơn thế nhiều.
Tuy không phải tình yêu, nhưng lại đầy trách nhiệm, ngạc nhiên, thương
mến, tò mò, hứng thú, cảm động, bận lòng, quan tâm... Chắc đây là lần
đầu tiên lão đặt bao nhiêu là cảm xúc và ý nghĩ phức tạp vào riêng một
người như thế. Bé con đặc biệt như vậy, đâu thể chỉ dùng từ "con cháu"
để hình dung. Y rất tò mò, không biết khi lão Thanh Đăng này không mất
tơ tình thì hai người sẽ thế nào.
Tò mò quá đi thôi. Mà hễ tò mò, y lại muốn làm chuyện xấu.