NHẬN NGƯỜI THÂN
Giang Trừng về giường nướng một giấc đến chiều, mở cửa đón nắng hoàng hôn, thỏa thuê híp mắt vươn vai. Tịch dương mới đẹp làm sao ~
Bỗng một bóng đen trờ tới, che khuất ánh mặt trời trước mắt. Là Hạc Kinh Hàn, hắn đanh mặt đứng lặng nhìn cô.
Giang Trừng đầy ngờ vực: Ấy? Gì thế, trông Hạc tiền bối như có hàng ngàn điều muốn nói với mình vậy?
“Ơ, Hạc tiền bối? Anh có tâm sự à?” Giang Trừng ướm hỏi.
Hạc Kinh Hàn lẳng lặng gật đầu.
Giang Trừng tò mò đứng đợi, nhưng hắn vẫn mãi im lìm. Lòng hiếu kỳ của Giang Trừng đã chạm đỉnh, song Hạc Kinh Hàn không nói thì cô cũng chẳng thể lay hắn ép cung được, đành kiên nhẫn chờ. Rốt cuộc, khi tịch dương sắp khuất, Hạc Kinh Hàn buông lời.
Hắn nói: “How are you?”
Giang Trừng: “Fine thank you, and you?”
Mà khoan, Giang Trừng vô thức trả lời xong mới thấy sai sai, Hạc nam thần… Hạc Kinh Hàn của Vô Cực đạo quán vừa mới xổ tiếng Anh? Tiếng Anh?! Giang Trừng bước lùi sập cửa, sờ cằm suy tư. Mình lại trúng mộng yểm của Yểm Ma rồi ư? Chứ sao Hạc nam thần biết nói tiếng Anh được ha ha ~
Mà giấc mơ này sai quá rồi ha ha ~ Giang Trừng vỗ tay cười nhạt cốc đầu mình, dạo này hay nghĩ tào lao, thành ra mơ cũng lạ lùng.
Bỗng tiếng Hạc Kinh Hàn lại vang lên ngoài cửa, hắn bình thản nói: “Em là Giang Tầm… chị à.”
Giang Trừng bỗng ngẩn ngơ, sau đó tung cửa, to giọng: “Gì cơ!”
“Em là Giang Tầm.”
“Em trai tôi?” Giang Trừng trợn mắt, rối trí ôm trán, “Không thể nào, sao anh lại là em trai tôi được, hai người chẳng giống gì nhau, cả thế giới đang sống cũng khác. Tôi biết tỏng rồi, Hạc tiền bối đừng đùa nữa. Hay tôi đang nằm mơ? Mộng cảnh của Yểm Ma?”
“Không phải mơ, em là Giang Tầm.” Hạc Kinh Hàn bình tĩnh nhấn mạnh.
Giang Trừng sắp bứt trụi dúm tóc mái tiêu soái phong lưu của mình rồi, “Nhưng sao cậu lại có thể là Giang Tầm? Cậu chứng minh mình là Giang Tầm tôi xem?!”
Hạc Kinh Hàn ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Nhà mình có bốn thẻ ngân hàng, mật khẩu theo thứ tự là 1****9, 4****7, 4****8, 2****6.”
Giang Trừng: “Chẳng là tôi quên sạch mật khẩu mấy tấm thẻ đấy rồi, không chắc cậu đáp có chuẩn không.”
Hạc Kinh Hàn: “Ngày 15 tháng 7 năm 2004.”
Đó là ngày hai chị em bắt đầu sống cùng nhau, hằng năm cứ vào dịp này, cả hai sẽ nấu thật nhiều món ngon, làm tiệc linh đình.
Giang Trừng vừa nghe đã bùng nổ, vì quá kích động mà bóp nát cả khung cửa, sau đó kéo Hạc Kinh Hàn vào phòng ấn xuống ghế rồi tự mình an tọa, vịn cả hai tay ghế của hắn, áp sát bảo: “Thế này là như nào, giải thích chị nghe! Mau!”
Hạc Kinh Hàn ngồi thẳng lưng, bình thản tường thuật mọi chuyện.
Từ nhỏ hắn đã có hai quãng ký ức, thoạt đầu thường hay lẫn lộn giữa mơ và thật, lúc thì là Hạc Kinh Hàn được sư phụ nuôi từ thuở ấu thơ của thế giới này, khi lại là Giang Tầm luôn dựa dẫm vào chị ở một thế giới khác. Rồi hắn lớn lên, bắt đầu tu luyện, thần hồn ngày càng mạnh hơn, dần dà tách bạch được hai nơi, chốn này trở thành thế giới chính, cõi nọ hóa mộng hoàn toàn.
Có lẽ do hiện thực quá mạnh nên thế giới trong mộng chỉ thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh tượng rõ nhất là một hôm nọ, Giang Tầm phát hiện chị mình đột tử vô cớ tại nhà, đớn đau lo xong hậu sự rồi tự vẫn theo, toàn bộ thần hồn Hạc Kinh Hàn bỗng chốc quay về, khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Song dẫu có thế, giấc mộng đằng đẵng ấy đã không ngớt hiện diện giữa năm rộng tháng dài, quấy quả hắn. Hắn đành không ngừng mài dũa bản thân, tu luyện Vô Tình đạo. Hắn vững vàng thờ ơ là vậy, thế mà vẫn mất bình tĩnh với những chuyện không thể giải thích trong mộng, nhất là về cái chết của chị mình, dù biết đấy chỉ là mơ.
Hạc Kinh Hàn từng muốn tìm manh mối về cõi mơ song vẫn mãi hoài công, ngoài hắn ra, chẳng ai trong thế giới này hay biết về những chuyện diễn ra trong mộng.
Hắn nghĩ, có lẽ đến khi vong mạng trên hành trình tu đạo rồi vẫn không thể giũ bỏ mọi tình cảm, ký ức và ràng buộc từ thế giới ấy. Nào ngờ một hôm, bất thình lình xảy ra chuyển biến khổng lồ.
Chị của hắn, lại cũng hiện diện ở thế giới này.
Hạc Kinh Hàn là đệ tử thông tuệ nhất, có thiên tư nhất ở Vô Cực đạo quán, hắn từ lâu đã có cảm giác khác lạ nhưng chưa thể tự nhận ra thôi, nếu không tại sao lại bao dung với Giang Trừng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt – khi vẫn còn xem cô là nam tu qua đường, và tất cả những việc hắn làm dạo này càng cho thấy rằng, với hắn, Giang Trừng là một người đặc biệt. Hạc Kinh Hàn đã bao giờ quan tâm người lạ đến thế đâu.
Thần hồn và ý thức đã nhận ra chị là chị trước hắn một bước.
“Chuyện là thế, có lẽ chị sẽ có cảm giác rằng em không phải em trai chị, chỉ là một người mang ký ức của cậu ấy…” Hạc Kinh Hàn chưa nói hết câu đã bị hành động nhào đến của Giang Trừng cắt ngang.
Giang Trừng ôm riết lấy hắn, khóc chẳng nên lời. Cô là một người chị mạnh mẽ, hiếm khi yếu đuối trước mặt em trai, thế mà giờ lại không kìm được tiếng nức nở.
Dẫu sao vẫn đang có mang, tâm trạng lên xuống thất thường là điều dễ hiểu – Giang Trừng nghĩ đoạn khóc to hơn, kéo lệch cả búi tóc chỉnh tề của Hạc Kinh Hàn. Hắn im lặng một lúc rồi vỗ lưng cô an ủi.
Giang Trừng bỗng lại đẩy ra, vành mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm hắn: “Gọi chị đi!”
Hạc Kinh Hàn: “… Tỷ.”
“Gọi là chị!”
“Chị.”
“Ừa! Ngoan! Vẫn còn là em trai ngoan ngoãn đáng yêu của chị!” Giang Trừng vừa cảm động vừa buồn bã, rối bời ôm hắn vào lòng, cạ trán vào thằng em lạnh lùng nhà mình khiến tóc hắn càng bù xù hơn, hình tượng mất bằng sạch.
“Tiểu Tầm, chị đột tử chắc em sợ lắm, chị xin lỗi, nhưng em đừng lo, bây giờ chị sống ổn cực, cả hai chị em mình đều bình an rồi!” Giang Trừng đỡ trâm cài và dây buộc tóc của Hạc Kinh Hàn, vui vẻ vỗ vai hắn.
“À chị chết ngày hai lăm tháng sáu nhỉ?” Giang Trừng bỗng hỏi.
“Vâng, sáng hôm sau em mới phát hiện.” Hạc Kinh Hàn đờ đẫn được cô ôm vào lòng, hắn không biết mình nên tỏ vẻ gì khi đối diện với người chị tưởng xa tận chân trời nay gần ngay trước mặt này, còn bình tĩnh suy xét được đã là quá giỏi.
Giang Trừng vỗ bàn đánh bụp, nghiến răng: “Hôm ấy chị tăng ca tới khuya, mệt đến nổi leo lên giường ngủ rồi đột quỵ luôn, lúc mở mắt dậy đã nhập vào người cô bé Giang Nguyệt ở thế giới này. Trăm phần trăm là bị kiệt sức, thằng chủ khốn khiếp bắt chị tăng ca, hủy hoại sức khỏe của chị, hại chị bỏ mạng! Tăng ca là tội ác, chị thề không bao giờ tăng ca nữa!”
“Dạ.” Hạc Kinh Hàn lại vỗ lưng cô an ủi.
“Em trai đáng thương của chị, làm em sợ rồi.” Giang Trừng vuốt má Hạc Kinh Hàn đầy thương yêu.
Còn Hạc Kinh Hàn thì hỏi: “… Chị, hỏi xong rồi ạ?”
“Ừa, tạm biết thế đã.” Giang Trừng thoáng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Hạc Kinh Hàn tiếp: “Vậy, chị có thể cho em biết đứa trẻ là con ai không?”
Giang Trừng: “… Ha ha, ha, chị em mình vừa gặp lại nhau, chuyện đó để sau đi…”
Hạc Kinh Hàn: “Con ai?”
Giang Trừng: “Tiểu Tầm à, chị được quyền không trả lời không?”
Hạc Kinh Hàn: “Con ai?”
Giang Trừng: “Thôi được rồi nếu đã kiên quyết thế thì em phải đồng ý không làm chuyện dại dột, không kích động trước đã. Rồi rồi chị nói mà, là con của Thanh Đăng đại sư.”
Hạc Kinh Hàn mân mê chuôi kiếm, kiếm khí bừng lên lảnh lót, hắn bình tĩnh hỏi: “Thanh Đăng đại sư Thượng Vân tự?”
Sau cái gật đầu gượng gạo của Giang Trừng, hắn tiếp: “Lão hòa thượng ấy bức ép chị?” Đổi cách xưng hô ngay. Lúc này đây, Hạc-Kinh-Hàn-mắc-chứng-cuồng-chị-gái đã quên tiệt chuyện mình vẫn luôn chân thành kính phục trưởng bối Thanh Đăng đại sư đức cao vọng trọng của chùa Thượng Vân rồi.
Giang Trừng kéo tay đang đặt trên chuôi kiếm của Hạc Kinh Hàn xuống, bảo: “Ngoài ý muốn thôi! Thực ra chị mới là người cưỡng bức chàng!”
Hạc Kinh Hàn ngập ngừng rồi khẳng định ngay: “Đấy là lỗi của tên hòa thượng ấy.”
Em vứt sạch trắng đen phải trái rồi à, em luôn đồng hành cùng chính nghĩa, là tượng đài đạo đức cõi tu chân, là một chàng trai chính trực công bằng cơ mà! Giang Trừng tuy biết thằng nhóc Giang Tầm nhỏ xinh nhà mình thực chất là một thanh niên âm thầm cưng chị gái, nào ngờ đến thế giới này, đổi ngoại hình lẫn tính cách rồi thì cái chứng cuồng chị này lại lộ như thế.
“Nghe đây, Thanh Đăng đại sư không làm gì sai cả, chàng đã hy sinh rất nhiều điều để cứu chị, chúng ta không thể lấy oán trả ân, lúc vừa đến thế giới này không nhờ chàng thì chị đã chết rồi, còn đâu sức vật lộn đến giờ để gặp em. Chị dạy em như nào, có ơn tất báo, biết không?” Giang Trừng nghiêm mặt răn đe em mình.
Hạc Kinh Hàn thấy cô tỏ thái độ, bèn rũ mắt gật đầu, “Vâng, em sẽ báo ân thay chị.”
“Thế mới ngoan.” Giang Trừng vui vẻ xoa đầu hắn. May quá, thằng bé vẫn là em trai mình.
“Mai theo em về Vô Cực đạo quán, ngoài này không an toàn.” Hạc Kinh Hàn nói tiếp.
Giang Trừng vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì em trai sống ở đây lâu hơn cả mình, với cả thời gian bên nhau của hai chị em không nhiều, cô rất muốn tham quan nơi hắn ở, thân thiết hơn càng tốt. Còn chuyện sư phụ… Giờ cô đang mang thai, nghỉ ngơi vài hôm hẵng tìm tiếp.
Hạc Kinh Hàn thấy Giang Trừng không trả lời ngay, cho rằng cô đang đắn đo, bèn nói tiếp: “Việc chị cứ để em lo, giờ chị không nên làm gì cả, về nghỉ dưỡng với em.”
“Ờ thôi được, về với em.” Giang Trừng cười đáp, nhìn bản mặt lạnh lùng của em trai, cô không khỏi thò tay véo má hắn, hơi buồn: “Giờ em chẳng bao giờ cười, hồi trước chị vừa trêu em đã cười, đáng yêu biết mấy.”
Im lặng một lúc, Hạc Kinh Hàn hỏi: “Thấy chưa?”
Giang Trừng đớ ra: “Gì cơ?”
Hạc Kinh Hàn: “Nãy em vừa cười đấy.”
Giang Trừng: “Thế á? Chị không để ý, lại lần nữa xem?”
Chốc sau, Giang Trừng trợn to mắt giục: “Cười nhanh nào, xót mắt chị quá.”
Hạc Kinh Hàn: “… Mới cười rồi mà.”
Giang Trừng: “… Ồ.” Em trai giờ đáng yêu theo kiểu lạ lùng.
Bẵng đi một lúc, Hạc Kinh Hàn khẳng định luôn: “Chị không thích em của hiện tại.”
Giang Trừng hoàn toàn chẳng hiểu tại sao hắn lại nghĩ vậy, dỗ vội, “Ai bảo thế! Em như này đã đáng yêu cực kỳ rồi, dù có biến thành ai thì em vẫn là nhóc con chị yêu thương nhất, gặp lại em chị mừng không kịp, sao mà không thích được. Chị còn lo em ghét chị cơ, chị dị hợm như này?”
Hạc Kinh Hàn: “Dị hợm đâu mà.”
“Mà ai bảo chị dị hợm?” Hắn lại mân mê kiếm. Giang Trừng dám chắc chỉ cần mình nói một cái tên ra, Hạc Kinh Hàn sẽ lập tức làm thịt người đó.
Giang Trừng: Em trai biến thành một tên cuồng võ ngứa mắt ai là rút kiếm tẩn ngay, khiến người làm chị như cô bối rối quá.
Tác giả:
[Vở kịch bên lề]
#Lập trường của Hạc Kinh Hàn ư#
Phù Hoa: Cậu nghĩ Thanh Đăng đại sư chùa Thượng Vân là người như nào?
Hạc Kinh Hàn – hội trưởng hiệp hội trọn đời cưng chị gái: Là đại sư đức cao vọng trọng, nhân phẩm không tệ.
Phù Hoa: Thực ra ổng là anh rể cậu.
Hạc Kinh Hàn – hội trưởng hiệp hội trọn đời cưng chị gái: Lão hòa thượng mặt người dạ thú kia, đỡ kiếm!
Phù Hoa: Nhưng cậu đánh chưa lại ổng đâu.
Hạc Kinh Hàn – hội trưởng hiệp hội trọn đời cưng chị gái: Ngày tôi thắng nổi là ngày chết của lão!
Phù Hoa: Nhưng chị cậu không cho cậu đánh ổng.
Hạc Kinh Hàn – hội trưởng hiệp hội trọn đời cưng chị gái: (thu kiếm) Thế hả, thì thôi.
#Rốt cuộc đâu là lập trường của cậu vậy#