TÌNH ĐỊCH QUỐC DÂN CÙNG MANH MỐI ĐẦU TIÊN
“Đây là nhị đồ đệ chị mới thu nhận, Giang Nguyệt.” Giang Trừng túm nàng đồ đệ nhát gan đang nấp sau lưng mình, giới thiệu với em trai vừa về, đoạn bảo Giang Nguyệt: “Em trai ta, đại mỹ nhơn đó, ngon giai nhờ? Con nhìn cho kỹ, đây mới chân chính là nam thần, sau này tìm đạo lữ cứ lấy nó làm chuẩn, rõ chưa? Ngắm mấy thứ đẹp đẹp nhiều vào, nâng cao mắt thẩm mỹ.”
Giang Nguyệt thực không thích thú gì chàng trai mặt lạnh này, theo nàng thì hắn đẹp nhưng đáng sợ quá, nhất là ánh mắt lúc lia tới cứ như vô số lưỡi kiếm vụt qua người, tóc gáy dựng hết cả lên. Song sư phụ đã bảo thế thì nàng đành nghe theo thôi.
Về phần Hạc Kinh Hàn, nghe chị mình giới thiệu kia là đồ đệ xong mới liếc sang Giang Nguyệt, tạm công nhận sự tồn tại. Kể ra thì nhân vật xuất chúng như Hạc Kinh Hàn vô cùng kiêu kỳ, hiếm ai được hắn để mắt đến, phần lớn xem như không thấy.
Cơ mà chuyện liên quan đến chị đương nhiên phải khác. Dù là trẻ nít chẳng chút tu vi lại còn yếu đuối như Giang Nguyệt, hắn vẫn nghiêm túc ngắm nghía vài lượt.
Biểu cảm cẩn trọng này của hắn lại khiến Giang Nguyệt vô cùng kinh hãi, Hạc Kinh Hàn vừa chém giết một trận, diệt trọn ổ dơi, chưa kể thần thái vẫn đang phô bày, chỉ riêng mùi máu tanh thôi đã át vía một loạt tu sĩ, huống hồ là Giang Nguyệt, nàng đã đang run như cầy sấy, đến là mất mặt.
Bị Giang Trừng đứng kế huých tay, Hạc Kinh Hàn mới nhận ra, hắn thoáng thu lại khí thế nguy hiểm, lấy một món đồ từ trong tay áo ra. Đấy là pháp bảo phòng ngự kiểu vòng tay hắn mới tìm được trong ổ dơi, vừa khéo tặng Giang Nguyệt làm quà. Bằng không Hạc Kinh Hàn cũng chẳng biết mình nên tặng gì thật, một người thiện chiến chả mấy quan tâm đến nhân tình thế thái như hắn chẳng đem gì theo ngoài các món tất yếu như thuốc trị thương, vũ khí của mình và linh thạch lộ phí.
“Quà gặp mặt.” Hắn lạnh lùng nói, không nhã nhặn tẹo nào.
“Cảm, cảm ơn ngài.” Giang Nguyệt sợ hãi nhận vòng, cuống quýt lui về.
Giang Trừng không ép uổng nữa, cho phép cô bé đi nghỉ rồi dắt em trai về phòng.
“Có bị thương không?” Giang Trừng vừa nãy đã quan sát kỹ em trai, không thấy chỗ bất thường nhưng vẫn hỏi cho chắc. Hạc Kinh Hàn trả lời chị, tuy nét mặt vẫn như cũ nhưng khí tức toàn thân đã dịu dàng hơn vài phần, câu chữ cũng nhiều hơn.
Hắn đáp: “Không bị thương, yên tâm.”
Đã chiến đấu thể nào cũng bị thương, huống hồ trọn ổ dơi hút máu cũng khó giải quyết, song không trọng thương liệt giường thì Hạc Kinh Hàn đều quy vào hàng ‘không bị thương’ cả. So với vài vết thương vặt trên người, hắn lo cho chị mình hơn.
“Chị thế nào rồi?”
Giang Trừng phất tay thờ ơ, “Chả sao, ăn ngon ngủ tốt, thương tích trước đó cũng sắp khỏi hẳn, thực ra ngoài việc mọc hai cái cánh nhỏ hơi cấn lưng lúc ngủ thì không sao hết, em hấp tấp quá, lần trước chị chưa nói xong đã lao đi rồi.”
Hạc Kinh Hàn nghiêm mặt: “Đừng xem thường.”
Giang Trừng: “Ừ ừ ừ, chị sẽ dè chừng mà.”
Hạc Kinh Hàn bắt đầu lục lọi túi trữ vật, moi một hạt châu đầm đìa máu ra, “Đây là yêu đan của con dơi hút máu kia.”
Nhìn viên yêu đan rõ đã bị moi sống kia, dẫu không chứng kiến tận mắt Giang Trừng vẫn thừa sức tưởng tượng ra một màn mưa máu gió tanh, chỉ số hung tợn của em trai trong lòng cô tăng thêm một bậc. Song cô lại an tâm hơn, em trai tàn bạo như vậy, chẳng cần cô bảo vệ cũng không ai dám hiếp đáp nó, tốt.
“Đây nữa, đều là những món thu được trong động, cho chị tất.” Hạc Kinh Hàn đưa cô một chiếc túi trữ vật, bảo. Cứ hễ trừ yêu thú hay diệt ma tu là sẽ thu hoạch được không ít hàng tốt trong sào huyệt bọn chúng, ngoài những món vừa mắt thì Hạc Kinh Hàn hiếm khi đụng vào, nhưng lần này hắn gom hết về, biết đâu có thứ chị thích.
“Chị dùng viên yêu đan này ngay đi.” Hạc Kinh Hàn lại đẩy viên yêu đan nhỏ máu đến trước mặt Giang Trừng, “Em hộ pháp cho.”
Với tu sĩ chính đạo, nội đan yêu tu chỉ có tác dụng cung cấp linh lực, giống như nhét một cái máy tự động sản xuất linh lực vào người, song rốt vẫn là ngoại lực, khó dùng hơn linh lực tự luyện thành. Với cả nội đan này chỉ hữu dụng với tu sĩ cấp thấp, tu vi cỡ Hạc Kinh Hàn không ăn thua nữa rồi.
Song tu sĩ cấp thấp đa phần chẳng thể đoạt nổi nội đan yêu tu, những người giết được bọn nanh ác ấy lại chẳng thèm dùng cách này để tăng linh lực. Trước đó Giang Trừng bất ngờ bị ép dùng, thực ra cô chỉ muốn tạm bảo quản nội đan của Thương Di thôi.
Trong cơ thể đã có một viên yêu đan cung cấp linh lực cao hơn tu vi hiện thời của cô, yêu đan không thể cộng dồn linh lực, thành ra viên nội đan dơi hút máu này chỉ có công dụng hấp thụ huyết dịch khiến cô biến đổi thôi, sau khi xong việc phải lấy ra.
Nhưng đến lúc sử dụng, Giang Trừng lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau khi dịch thể đỏ tươi vốn tản mác khắp cơ thể dần tụ vào yêu đan nhện đang tỏa sáng, Giang Trừng định dùng nội lực ép nó ra, bất ngờ thay, viên yêu đan đỏ máu ấy chẳng những không chịu ra mà còn như bị thứ gì đó dẫn dụ đến bụng dưới của cô, rồi bị một quầng sáng nuốt chửng.
Giang Trừng: Khoan, chắc quầng sáng trong bụng kia không phải là con của mình đâu nhờ? Quầng sáng này xuất hiện lúc nào, trước đấy cô hoàn toàn không biết. Với cả thai nhi cõi tu chân đều là quầng sáng chứ không phải phôi phiếc gì hết hả?
Hạc Kinh Hàn hộ pháp cho chị mình, thấy cô mãi không dậy, suýt đã xông lên kiểm tra, ngờ đâu Giang Trừng đã tỉnh lại với vẻ mặt phức tạp.
Cô nhìn em trai: “Tiểu Tầm, cháu gái chưa ra đời của em nuốt mất viên yêu đan rồi.”
Hạc Kinh Hàn ngẩn ra một lúc, đáp: “Con bé thích món này? Để em đi…”
Giang Trừng đau đầu ngắt lời, “Không phải thế, vấn đề là tu sĩ có được nuốt yêu đan không? Với cả đây còn là một đứa bé chưa ra đời!”
Hạc Kinh Hàn trầm mặc một chốc, ngập ngừng bảo: “Em chưa có kinh nghiệm.”
Giang Trừng ngơ ngác nhìn hắn: “Chị cũng vậy.”
Cặp chị em kinh nghiệm sinh đẻ bằng không cùng thấy mờ mịt. Rốt cuộc chuyện này có bình thường không? Người đầu tiên Giang Trừng nghĩ đến lại là gà mẹ Tạ nhị sư bá, trong lòng cô, cái vai “mẹ hiền” nên dạy dỗ những chuyện này là của ổng chứ chả ai.
“À, hay là trước khi về Vô Cực đạo quán, mình ghé Dung Trần sơn phái một chuyến? Sư bá sư huynh chưa hồi âm thư báo tin tức sư phụ của chị, không biết đại đồ đệ nhà chị đã lành thương chưa, với cả cũng phải báo chuyện thu nhận Giang Nguyệt cho họ.” Giang Trừng nói.
Hạc Kinh Hàn gật đầu: “Dạ.”
Ba người không nấn ná nữa, gấp rút về phái Dung Trần sơn. Song bởi vì Giang Trừng đang mang thai, tốc độ cả đội thong thả hơn khi Hạc Kinh Hàn hành tẩu một mình nhiều. Tuy hơi chậm nhưng Giang Nguyệt rốt cũng đã biết sư phụ mình có mang, từ đó bắt đầu rầu rĩ.
Giang Trừng hỏi thì nàng đáp: “Nếu bé là con gái, giống mẹ nhưng không thích ngoại hình hơi nam tính này thì sao?” Giang Nguyệt dĩ nhiên lại tự thấy mình có lỗi trong chuyện này.
Giang Trừng: Đồ đệ à, trò đúng là kém hiểu biết. Giang Nguyệt ngơ ngác nhìn cô, khiến Giang Trừng cười to không ngớt.
Lúc ba người chỉ còn cách Dung Trần sơn phái nửa ngày đường, cô nhận được thư của nhị sư… huynh. Anh cả Bạch Linh có cách truyền thư đặc biệt, anh hai Yến Phù Tô cũng vậy. Thư của hắn thoạt nhìn tầm thường nhưng không phải người nhận thì không đọc được, chưa kịp bóc thư đã ngã xuống, hoặc thư tự hủy luôn, cực kỳ an toàn.
Giang Trừng hiếm khi thư từ với nhị sư huynh, nhận thư còn tưởng xảy ra việc gì to tát lắm, đọc rồi mới biết, chuyện lớn thì lớn thật nhưng không phải tin xấu, là tin tốt.
Đã tìm thấy sư phụ Bạch Nhiễm Đông, lúc đầu còn mê man chứ giờ khỏe mạnh năng nổ hơn nhiều, lại là một bà cô chuyên đào hố bẫy học trò.
Giang Trừng tuy không nói, song tảng đá to trong lòng rốt cũng hạ xuống, khoan khoái hoàn toàn. Tìm thấy em trai, sư phụ cũng yên ổn rồi, cô bây giờ rất vui.
Nhưng ngay lập tức cô lại thấy không ổn, sư phụ bị kẻ lạ bắt đi, sao có thể được dễ dàng trả lại như vậy? Lành lặn quay về thì đáng mừng thật, cơ mà chuyện này quá bất thường rồi. Thư viết sư phụ được nhị sư huynh tìm thấy ở một nơi nghe bảo là gần vùng tử giới thường có nữ tu mất tích, ở đấy còn có vài nữ tu bị bắt và một yêu tu nhập ma chuyên bắt nữ tu. Tình huống khá giống với vụ Thương Di, quá trình giải cứu sư phụ của nhị sư huynh lại suôn sẻ đến đáng ngờ.
Trước đó Giang Trừng cũng nghĩ như đại sư huynh, cả hai đều cho rằng xác suất sư phụ bị Văn Nhân Quân bắt nhốt là cao nhất, thế nên bên anh cả mới là mặt trận chính, một con bé sư muội tu vi kém cỏi như cô chỉ có nhiệm vụ đi dạo vài vòng tìm manh mối truyền tin tức thôi, thế mà sư phụ bỗng mất tích rồi đột ngột quay về y hệt cô.
Giang Trừng vô thức lại bắt đầu sầu bi, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của chị mình, Hạc Kinh Hàn ghì vai cô, nghiêm túc bảo: “Mọi chuyện có em lo.”
Giang Trừng nhìn em trai, bật cười, đưa tay ôm hắn, “Không có gì đâu, thấy em bình an là chị yên lòng rồi, toàn là tin tốt, chị nên vui mới phải, thây kệ mấy chuyện cụt hứng kia thôi. Nào, để chị dắt em đến thăm sư phụ và sư huynh.”
Giang Trừng cứ thế đưa em trai về phái Dung Trần sơn trước. Hạc Kinh Hàn là nam thần được rất nhiều tu sĩ ngưỡng mộ, thành ra vừa đến nơi, ba người họ đã bị vây kín, nhanh thật.
Mới đầu chỉ có một đệ tử dãy Bạch Linh trông thấy Giang Trừng, lễ phép đến chào, rồi cậu đệ tử ngời ngời phong độ này lại ngó thấy Hạc Kinh Hàn đứng kế cô. Cậu ta ngẩn ngơ tại chỗ, cưỡi kiếm phóng vụt đi. Chẳng bao lâu sau lại nhanh chóng vận kiếm quay về, khoác trên mình bộ đồ đẹp hơn nữa, thân kiếm cũng lóa mắt hơn ban nãy nhiều, cậu cố giữ hình tượng song lúc chào hỏi Hạc Kinh Hàn thì lại ngắc ngứ trúc trắc, như kinh như sợ, vô cùng kích động.
“Xin, xin hỏi phải Hạc tiền bối chăng?”
Rồi hiểu, cậu tu sĩ thường ngày vẫn hay làm kiêu này đã hóa thân thành một bé fan gặp được thần tượng rồi, Dung Trần sơn có không ít fan của Hạc Kinh Hàn, thế là đám Giang Trừng bị quây.
“Hạc tiền bối! Hạc tiền bối còn nhớ không? Ba năm trước ngài cứu em ở sườn Mã Long, em vẫn luôn muốn báo đáp đại ân của ngài mà không có cơ hội…” Đây là lời của một cô đệ tử nghe đồn khá lạnh lùng của một dãy núi khác.
“Ấy! Hạc tiền bối đến đây có việc gì chăng? Dãy Thanh Linh bọn em hoan nghênh tiền bối ghé thăm!” Đây là lời của một cậu đệ tử kích động đến mức mặt mũi đỏ lè.
“Hạc tiền bối! Em vẫn luôn rất ngưỡng mộ Hạc tiền bối!” Đây là lời của một đệ tử nội môn cực kỳ ít nói của dãy Bạch Linh, Giang Trừng nhớ cậu ta từng vài lần chào sư thúc mình đây.
“Á á á á! Là Hạc tiền bối thật kìa! Sư tỷ! Sư tỷ chị thấy chưa? Hạc tiền bối đẹp trai thiệt đó!” Đây là lời hú hét của một bé đệ tử khá là quen mặt của dãy núi kế bên, cô bé đang túm sư tỷ cũng kích động y như mình.
…
Hạc Kinh Hàn ấy à, trừ khi chạm mặt ở những sự kiện nghiêm túc buộc phải lộ mặt và mấy chỗ nguy hiểm mang tính lịch luyện ra, tu sĩ khác khó mà có cơ hội trò chuyện với một hắn-không-bật-mode-chiến-đấu, khá lắm cũng chỉ cỡ lần đầu Giang Trừng gặp hắn, nghe người ta đồn hắn xuất hiện, chạy tới chỉ thấy bóng lưng vội vã rời đi.
Công lực đám fan cuồng cõi tu chân mạnh hơn thời hiện đại Giang Trừng từng sống nhiều, song Hạc Kinh Hàn nào phải dạng tầm thường mà là nam thần tự thân có tường chắn, nhất là khi thấy chị mình cười tít mắt bị người ta đẩy đi ngày càng xa, Hạc Kinh Hàn lặng lẽ phô bày thanh thế, tức khắc xung quanh băng dày ba tấc.
“Đừng lãng phí thời gian ở đây, lo làm việc đi.” Là người đứng đầu một trăm linh tám Vô Cực Tử của Vô Cực đạo quán, Hạc Kinh Hàn quen giọng giáo huấn, vừa dứt lời mọi người đã vô thức nghe theo, lũ lượt lùi bước, sau đó tiếc nuối rời đi bằng vận tốc rùa bò.
Còn Hạc Kinh Hàn thì chìa tay cho Giang Trừng, giọng ấm áp hơn ban nãy nhiều, “Đi thôi.”
Giữa ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ của chúng đệ tử đồng môn, Giang Trừng được em trai dắt ra khỏi vòng vây.
Phù Hoa: Em Hạc là FA, còn bồ của bà Giang Nguyệt thì hồi trước từng ra sân rồi, mấy má đoán thử coi là ai. *cười*
Giang Trừng mơ màng biến thành tình địch quốc dân: Ê đừng thù ghét bà bầu dị chớ?
Đám fanti: …???!!!