Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 11: Đánh đố nghiệm xác




Bố Tùng Lương không thể nào từ bỏ cơ hội lần này.
Loại địa phương như Chiếu Ngục không có người ngốc, không ai bằng lòng đến đây. Nếu không phải hàng ngày phải qua cái nhà xác hôi rình nghiệm thi thì gã cũng chả thèm tới. Có quan hệ với bên trên, việc này không tính là khó khăn gì, cho dù gã mang tiện tịch* ngỗ tác, gã cũng có thể lăn lộn thành tài.Thế nhưng từ khi chỉ huy sứ mới lên nắm quyền, con đường này đột nhiên bị cắt, giờ không thể hành động thêm nữa, sợ đã bị chặt đứt.
*tiện tịch: gốc gác nghèo hèn, gốc gác bị khinh bỉ.
Người chết Xương Hoằng Võ trong vụ án mới lần này là em trai Thượng thư bộ Công* Xương Hoằng Văn, bị chỉ huy sứ mới cướp về theo dõi, chiếm vị trí quan trọng. Gã nhất định phải cho ngài thấy năng lực của mình, còn Thân Khương ấy hả? Gã đã có biện pháp đối phó.
*bộ Công: có thể coi là tương đương với Bộ Xây dựng và Bộ Giao thông Vận tải.
Thân Khương ra ngoài một chuyến, làm đủ các thủ tục quy trình. Mùa thu tháng chín mát mẻ sinh ra chút sức lực tràn trề, hắn cùng đàn em trở về, vừa muốn đến Chiếu Ngục gặp kiều thiếu gia đã bị người ta ngăn cản.
Bố Tùng Lương? Cái thằng này định giở trò gì?
Thấy ánh mắt đối phương tức giận ghen ghét ngó lên ngó xuống cái thi thể sau mình, Thân Khương hiểu liền, hóa ra là thèm thi thể…Phì phì, sao hắn lại dùng từ “thèm” cơ chứ, điên rồi!
Thân Khương giả vờ nhếch miệng, cười tươi như hoa lộ hàm răng trắng: “Ôi, Bố tiên sinh mông nặng hơn gấu nhà chúng ta sao hôm nay chịu khó đi lại quá nhờ? Đáng tiếc, đừng nói anh tự mình ra cửa đón ông, kể cả anh có đun nước rửa chân cho ông thì án tử này cũng chả liên quan gì đến anh!”
Bố Tùng Lương híp mắt: “Tấm ván gỗ phía sau cậu đang đựng thi thể phải không? Thi thể không đưa đến phòng ngỗ tác mà chuẩn bị ném chỗ nào?”
Mặt Thân Khương sầm lại: “Đây là mệnh lệnh chỉ huy sứ phát xuống.”
“Lệnh gì thì lệnh, Chiếu Ngục của cậu có nhà xác sao? Kiểu gì chả phải để bên phòng ngỗ tác?” Bố Tùng Lương phủi phủi góc áo, cực kỳ bình tĩnh: “Tôi xin phép nhắc nhở Thân tổng kỳ lần nữa, xác chết không được bảo quản kỹ sẽ bị thối rữa, mấy ngày sau xuất hiện thi đốm, khí hư, mùi hôi, thậm chí bụng nó sẽ nổ tung trước mặt cậu. Ghê tởm hay không ghê tởm đó là chuyện nhỏ, Thân tổng kỳ kiến thức rộng rãi, không sao, nhưng nếu lúc đó án tử chưa phá xong, chỉ huy sứ muốn kiểm tra kết quả nghiệm xác thì lấy gì dâng cho ngài nữa? Thi thể hỏng, nghiệm kiểu gì? Ai nghiệm? Kiều thiếu gia lông cánh chưa đủ trong Chiếu Ngục của cậu sao?”
Thân Khương “xùy” một tiếng: “Chao ôi, đừng giả ngu trước mặt ông nữa. Anh tưởng tôi không hiểu anh à? Bình thường tôi không nói làm gì, đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà cũng dám giở trò ăn cướp, anh không sợ chỉ huy sứ phạt trượng?”
Bố Tùng Lương nhẹ nhàng bâng quơ không hề sợ sệt: “Muốn mách lẻo? Được thôi, cậu mách đi, đúng lúc tôi cũng muốn xem phản ứng của chỉ huy sứ khi biết bản lĩnh thật sự của Thân tổng kỳ từ đâu mà đến!”
“Anh dám!” Mẹ kiếp đây là lời người nói hả, sao còn khó nghe hơn chó sủa nữa! Dám lôi kiều thiếu gia để uy hiếp hắn? Tròng mắt Thân Khương chuyển động, cười lạnh: “Thân mỗ bất tài, có một số chuyện cũng chả giấu nổi, nhưng kỳ thật Bố tiên sinh đây mới là người tài giỏi, án Lương Duy nghiệm ra phát một, không điểm nào đúng, đến giờ hung thủ vẫn treo để đó. Bố tiên sinh cảm thấy mình có thể thoát nổi không đây?”
Mày uy hiếp ông mà mày tưởng mày ngon á, ông đây cũng uy hiếp chết mày!
Đáy mắt Bố Tùng Lương lóe lên chút ác độc: “Đằng nào chả thiệt, tôi đây sợ cái gì? Cùng lắm cá chết lưới rách, cậu cũng đừng hòng thăng quan phát tài!”
“Anh điên rồi!”
“Nhưng chỉ là chuyện kiếm ăn, cần gì phải làm khó nhau quá.” Bố Tùng Lương hơi cúi người, đè giọng: “Chỉ cần Thân tổng kỳ bằng lòng lùi lại bán cho tôi phần tình cảm đồng nghiệp, cho tôi xem thi thể, chúng ta cùng nhau lật lên lật xuống, không nói chuyện ân oán, nước sông không phạm nước giếng.”
Thân Khương: “Anh muốn nghiệm xác lập công? Bằng bản lĩnh thật?”
Bố Tùng Lương cười lạnh: “Cậu cho rằng một kiều thiếu gia không biết nhảy từ đâu đến có thể thắng được tôi?”
Thiếu chút nữa Thân Khương bật cười thành tiếng, lòng nói đồ ngu thì biết cái rắm? Nhà mày mấy cân tưởng ông không biết hả? Kiều thiếu gia bịt mắt còn giỏi hơn mày!
Trải qua chuyện lần trước, hắn vô cùng tự tin vào tài năng của Diệp Bạch Đinh, càng không sợ mấy chuyện so tài. Thứ Thân Khương muốn chính là thăng quan, cùng con chó này giằng co không phải chuyện tốt, nếu thực sự đánh nhau đến tai thủ lĩnh, thủ lĩnh phiền hà lại phái thêm việc cho hắn xử lý, bắt hắn chứng minh tài năng, thế thì sau này làm sao thăng quan nổi nữa.
“Được rồi, chúng ta dùng bản lĩnh của mình lần lượt nghiệm xác, cùng nhau phá án, không động chạm, không quấy rầy. Tôi đi đường tôi anh rẽ đường anh! Ai đổi ý, chơi bẩn sau lưng chính là con chó! Họ bố kia, anh dám ký khế ước với tôi không?”
“Có gì mà không dám?”
Cảm xúc hai người vô cùng kích động, anh một câu tôi một câu, lập tức rút bút ra lập khế ước!
Bố Tùng Lương nhìn về phía thi thể phủ vải trắng, ánh mắt hơi lóe: “Vậy cảm ơn Thân tổng kỳ vất vả bôn ba, tại hạ xin nhận từ đây.”
Thân Khương sâu xa cười cười: “Khiếp nói như ông cho không anh vậy, một canh giờ sau tôi dẫn người đến nghiệm xác!”
Bố Tùng Lương: “Ván đã hạ cờ tuyệt không rút lại, Thân tổng kỳ yên tâm, tại hạ chưa bỉ ổi đến mức đó.”
Xác chết được đưa đến phòng ngỗ tác cực nhanh, Bố Tùng Lương không chờ nổi bắt đầu tiến hành nghiệm.
Gã thực sự rất tự tin, dân trong nghề mười mấy năm nội tâm thường có sự kiêu ngạo của riêng mình, sao có thể để một kiều thiếu gia trèo lên đầu ngồi? Lúc trước thằng ranh kia gặp may chứ cái dáng yếu xìu trẻ con đó thì nhìn thấy được bao nhiêu thi thể? Chỉ cần gã nghiêm túc, chỉ cần gã nghiêm túc…
Vải trắng được xốc lên, thi thể kinh khủng đập ngay vào mặt.
Bố Tùng Lương lùi về sau mấy bước, nhắm mắt lại, tuy chán ghét nhưng cũng không để người khác hỗ trợ, xắn tay áo tự động vào người chết.
Nạn nhân được phát hiện kịp thời, không cần xác định thời gian tử vong, tìm ra nguyên nhân cái chết là điểm mấu chốt. Thi đốm đỏ tươi, hai má, mũi, miệng xuất hiện rõ nhất, thần thái yên bình, nụ cười mỉm trên môi…Trước khi chết hắn không hề đau đớn?
Bố Tùng Lương đơn giản nhìn bề ngoài thi thể, đôi mắt càng ngày càng sáng, gã không thể kết luận sai được nữa, đây là ngoài ý muốn, chắc chắn là ngoài ý muốn!
Loại kết quả này ai báo cáo trước thì người đó có công, người đi sau chỉ được tính là phụ họa, để xem kiều thiếu gia kia thế nào, có bản lĩnh thì ngươi chứng minh nạn nhân bị hại đi!
Bên kia, Thân Khương bước vào Chiếu Ngục tìm được nhà tù của kiều thiếu gia, thở dài không muốn nói chuyện.
Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, chậm rì rì khẳng định: “Anh mới nhận nhiệm vụ mới.”
Thân Khương nhướn mày: “Sao cậu biết?”
Diệp Bạch Đinh: “Chuyện này hơi phiền, nhưng đó cũng là một cơ hội tốt anh cần giật lấy — chỉ huy sứ giao hả?”
Thân Khương: “?”
Cậu biết thế quái nào được vậy?
“Việc này liên quan đến tôi.” Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm hắn, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Hôm nay anh tìm thấy đồ Lương Duy giấu kỹ rồi?”
Thân Khương: “…”
Cậu là yêu tinh hả, sao cái đíu gì cũng biết thế!
Lúc tâm trạng Diệp Bạch Đinh tốt y cực kỳ lương thiện, không hề độc miệng: “Biểu cảm u oán của anh rất đặc trưng, chỉ cần là người quen hoàn toàn có thể đoán được, chứng tỏ anh có chuyện phiền toái. Vấn đề trước mắt nhưng không lớn, dường như anh đã quen, đã từng ứng phó thử, ngoài người gần đây anh thường xuyên chống lại, đối địch có thể là ai? Gặp phiền không đi tìm người khác mà lại tìm tôi, rất có thể liên quan đến Bố Tùng Lương —gã là ngỗ tác, công việc giao nhau giữa anh và gã chỉ có thể là nghiệm xác, chứng tỏ Bắc Trấn phủ tư mới nhận thi thể mới, có vụ án mạng mới.”
“Anh chỉ là tổng kỳ be bé, có án tử mới sẽ không nhận được tin tức, thi thể được chuyển trực tiếp đến phòng ngỗ tác, chả liên quan. Nếu anh bị dính vào nhất định đã bị lãnh đạo chỉ mặt – không phải chuyện của anh mà lãnh đạo lại nhớ thương anh, chứng tỏ hành vi của anh lọt vào mắt ngài, anh lập công, lãnh đạo coi trọng nên giao thêm nhiệm vụ quan trọng.”
Khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch lên, pha thêm chút hài hước: “Thân tổng kỳ, chuyện anh “khéo nghiệm xác” bị phát hiện rồi hả?”
“Khéo gì chứ, rõ ràng là cậu…” Thân Khương hơi chột dạ, giận mà không dám chửi kiều thiếu gia!
“Như cậu nói đó… chuyện là vậy.” Hắn sờ mũi, thuật lại nguyên văn câu chuyện đêm qua, không dám phóng đại lên, đỡ cho mình bị vạch trần. Thằng ôn con này trí tuệ như yêu tinh, về sau tốt nhất đừng tính kế nó, chỉ mong nó đừng tính kế mình đã may mắn lắm rồi…
Mà chỉ huy sứ cũng chả đúng tẹo nào, hắn nói cái gì cũng tin, trực tiếp giao luôn cả án mới? Sao cứ cảm thấy ngài cố tình, chứ Cừu Nghi Thanh mà ngốc bạch ngọt như vậy làm thế quái nào leo lên tận đến vị trí kia?
Ngài cảm thấy hắn làm được…đừng nói là đã biết sau lưng hắn có người đấy?
Đâu, không thể nào! Chỉ huy sứ chưa nhậm chức được bao lâu, trừ mấy ngày đầu thì gần đây mười ngày nửa tháng cũng chưa ghé Chiếu Ngục bao giờ, lần duy nhất đụng trúng lúc hắn và kiều thiếu gia đang nói chuyện. Trường hợp đó hắn nhớ rất rõ, đừng nói gặp kiều thiếu gia, ánh mắt kia của chỉ huy sứ còn chả để ai vào, căn bản ngài không thấy kiều thiếu gia, không thấy, không thấy!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chả ra, Thân Khương rất muốn đến trước mặt các nhân vật lớn kia dập đầu tế bái, gào to mấy người não to các ngài có gì muốn nói thì nói luôn đi, đừng hành một tổng kỳ nho nhỏ vô tội nữa! Đơn giản lên, phong cách làm việc đơn giản thì nó mới hiệu quả!
Một chỉ huy sứ, một kiều thiếu gia, hai bên không bên nào dễ chọc…Thôi hắn đành ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc làm chân chạy việc, nỗ lực như vậy chắc chắn có thể thăng quan phát tài!
Diệp Bạch Đinh không biết tròng mắt đối phương xoay tới xoay lui nghĩ cái gì, y cũng chả muốn biết, không quan trọng: “Đi nào, nghiệm xác.”
“Cậu cho rằng tôi không muốn đi à? Đang trong thời gian chờ!” Thân Khương trợn mắt, kể lại chuyện ban nãy lần nữa: “Giấy sinh tử đã viết, đánh cược được thì chịu thua được, họ Bố dám kéo chân ông, ông phải làm chết nó!”
“Thế cơ à…”
Diệp Bạch Đinh không ngại, sớm hay muộn hắn không quan tâm, không làm chậm tiến trình phá án là được. Thôi thì trong thời gian nhàn rỗi –
“Lấy tứ bảo văn phòng* đến cho tôi.”
*Đã chú thích ở chương nào đó, từ này không chú thích lại hen.
“Hở?” Đôi mắt Thân Khương trợn tròn, thôi mà tổ tông, thời điểm nước sôi lửa bỏng ngài định vẽ bùa à? Muốn dùng chữ nghĩa như chó liếm kia dọa ông mắc tiểu?
“Có lấy không?”
“…Lấy ạ.”
Thân Khương không muốn bị dỗi, rất nhanh cầm đồ chạy về đưa cho Diệp Bạch Đinh, phát hiện ra y quả thực đang vẽ bùa…
Không phải chữ, một nét rồi lại một nét, giống dao nhỏ, giống ám khí, giống mấy thứ đồ dùng để chơi đồ hàng, không nhìn ra gì hết.
Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.