Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 12: Kiều thiếu gia có một trăm cách trị hắn




Edit: Kidoisme
Thân Khương đi bộ bên ngoài một chút, uống tách trà nhỏ, về thì đã thấy kiều thiếu gia vẽ bùa trừ tà xong.
Lúc này hắn đã có thể nhìn ra hình dạng, có cán, có lưỡi, bẹp đầu., lớn lớn bé bé đa dạng đủ loại, đại đa số có thể cầm vừa trên tay, cảm giác giống loại dụng cụ nào đó chứ không phải thứ dùng để chơi đùa.
“Cái gì đây?”
“Dụng cụ giải phẫu.” Diệp Bạch Đinh đưa bức tranh qua.
Thân Khương sợ nhảy dựng lên, bàn tay cầm giấy cứng đờ: “Mổ xác?”
Diệp Bạch Đinh liếc hắn: “Tôi nói rồi, thứ tôi am hiểu nhất chính là mổ xác khám nghiệm, cực kỳ vững tay, anh ra ngoài kia làm một bộ về đây.”
Thân Khương nuốt nước bọt ừng ực: “Không phải tôi không cho…nhưng cái chuyện này tôi không dám tưởng tượng, kể cả chúng ta đang ở Chiếu Ngục thì nó cũng…hơi quá, xem ra thứ cậu “am hiểu nhất” có khả năng không dùng được rồi.”
Diệp Bạch Đinh: “Anh cứ làm đi, sẽ có cơ hội.”
Thân Khương im lặng.
Khóe mắt Diệp Bạch Đinh liếc hắn: “Thân tổng kỳ đừng cố gắng lừa tôi, anh không làm, tôi động đến không có, chậm trễ việc thủ lĩnh giao cho, đến lúc đó không chỉ phạt trượng đâu.”
Lòng Thân Khương run sợ, mỗi lần hắn làm trái kiều thiếu gia quả thực không có kết quả tốt: “Được được được, tôi làm, làm được chưa? Nhưng mấy thứ này tôi không đưa cậu giữ được, nếu thật sự dùng đến lúc đó tôi mang tới sau ha.”
Đang nói chuyện, cấp dưới Ngưu Đại Dũng qua báo tin: “Đại ca, họ Bố xong việc rồi ạ!”
Thân Khương gật đầu, móc chìa khóa mở cửa ngục: “Thiếu gia, đi chứ?”
Đài đựng thi đã chuẩn bị tốt, người nên đuổi đã đuổi xong, rất yên lặng, cả con đường đi chỉ nghe ra tiếng bước chân người nhà mình.
Diệp Bạch Đinh đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra: “Anh nói…lúc đến nhà họ Lương tìm đồ, gặp nguy hiểm rồi được chỉ huy sứ Cừu Nghi Thanh cũng đang đến đó giải cứu?”
Thân Khương gật đầu: “Đừng nhìn bọn tôi bình thường uy phong hung dữ, khi gặp nguy hiểm thì nguy hiểm dã man, lúc nào cũng trong tình trạng buộc đầu trên thắt lưng quần. Chỉ huy sứ tuy mặt lạnh nhưng tâm ngài nóng, rất tận tình, cực kỳ bênh vực người nhà. Chậc chậc, võ công của ngài ấy hả, mềm mại như rồng…”
“Tôi không hỏi anh chuyện đó.”
“Thế cậu hỏi cái gì?”
Diệp Bạch Đinh dừng lại, quay đầu: “Sao anh ta biết nước cỏ có vấn đề?”
Thân Khương bị y hỏi, ngạc nhiên: “Ủa tôi biết thế nào được? Có lẽ ngài học nhiều hiểu rộng chăng? Lúc bước vào ngài thấy sách rơi đầy đất nên kết luận tôi đang tìm sách, hỏi mấy câu rồi biết ngay điều mấu chốt. Sau đó ngài nhặt mấy quyển lên, tùy tiện lật vài trang rồi nắn nắn vuốt vuốt sờ sờ, không hiểu sao lập tức kêu cấp dưới mang chỉ phương thảo đến, bảo cần thân chứ không cần lá, lá để lại cặn, tiếp đến ngài nghiền nó thành nước bôi lên giấy, chữ viết hiện ra luôn! Cậu nói xem thủ lĩnh tài giỏi nhỉ, cứ như thần vậy!”
Mày Diệp Bạch Đinh nhăn lại: “Chỉ phương thảo…là cái gì?” Chưa từng nghe qua.
“Là có dại nhưng không sinh trưởng vừa bãi, na ná mấy loại khương thảo.” Thân Khương động đến sở trường là lại khoa tay múa chân, ý đồ giúp kiều thiếu gia hình dung rõ ràng.
Mày Diệp Bạch Đinh càng nhăn: “Khương thảo…lại là cái gì nữa?”
Thân Khương: “…”
Quả đúng là thiếu gia sống trong nhung lụa, biết phân biệt rau cỏ thế chó nào được?
Diệp Bạch Đinh trầm mặc: “Anh kiếm cho tôi chút sách về mấy loại cỏ đi.”
Thân Khương: “Ôi cái lòng hiếu thắng này… không cần thiết lắm đâu nhỉ?” Cứ phải chọn thủ lĩnh để so đo làm gì, trong mắt những đàn em khác vị đó đâu được tính là người…
Diệp Bạch Đinh nhàn nhạt quét mắt: “Người khác bình thường ăn ba bữa, có phải Thân Khương cũng cảm thấy không cần thiết?”
“Được! Tôi mua! Đêm nay tôi mang đến cho ngài luôn được không, đi đi mà.”
Theo bản năng Thân Khương đập tay lên cằm, thầm oán phỉ phui cái mồm thối, kiều thiếu gia dịu dàng được mấy khắc mà mày đã tưởng nó đổi tính không mắng người! Còn dám chống lại kiều thiếu gia, chọc người ta dỗi bỏ gánh giữa chừng thì lấy ai thi thố, khế ước vừa ký phải làm sao bây giờ?
Tuy Thân Khương không muốn thừa nhận nhưng thực sự kiều thiếu gia có một trăm phương pháp trị hắn.
Diệp Bạch Đinh cực kỳ vừa lòng, đi đến chỗ chậu nước rửa tay.
Y ý thức được đây không phải thế giới quen thuộc của mình, có rất nhiều thứ y không biết, ví dụ như thực vật, mà khó khăn không nhỏ đối với pháp y chính là độc, hiện đại có vô vàn các kiểu thuốc độc hóa học được điều chế với tỉ lệ khác nhau, ở cổ đại hầu hết độc được làm bằng trùng và thảo mộc, tùy tiện một phân, sai lầm ngàn dặm.
Y phải học tập nhiều hơn nữa.
Quay người, sự chú ý của Diệp Bạch Đinh tập trung lên đài đựng thi.
“Trạng thái bảo tồn thi thể cực tốt, có thể đã bị cố ý đặt ở nơi râm mát, hủ bại không nghiêm trọng, không đại diện cho đây là cái chết mới xảy ra.”
Diệp Bạch Đinh mở mắt người chết, lại nắm lấy tay thi thể hoạt động linh tinh.
“Giác mạc có độ vẩn đục cao, không có thi cương, người chết đã tử vong được năm ngày trở lên.”
Thân Khương: “Thời gian tử vong lần này không cần xác định. Nạn nhân tên Xương Hoằng Võ, ngày mười bảy tháng chín tham dự tiệc mừng thọ Xương lão thái thái, nạn nhân xử lý rất nhiều việc vặt, bận cả ngày. Vị khách say rượu cuối cùng hắn tiễn vào giờ Tuất sau được người hầu đưa về thư phòng. Xương Hoằng Võ lúc đó rất mệt mỏi muốn tắm gội bằng nước ấm, kêu người hầu đi chuẩn bị còn mình ngồi đọc sách. Người hầu làm xong chờ hơn nửa canh giờ không thấy chủ nhân gọi, to gan đẩy cửa ra mới phát hiện hắn đã chết, thiếu chút nữa bị dọa sợ ngã lăn vào bồn than… Cũng không biết nạn nhân chết thế nào, hung thủ là ai.”
Ngưu Đại Dũng lặng lẽ thò đến, nhỏ giọng nói: “Bên họ Bố hình như nghiệm ra là ngoài ý muốn, không có hung thủ ạ.”
Thân Khương cười ầm ĩ: “Lại ngoài ý muốn? Chả nhẽ nó chỉ biết có kết quả này thôi à!”
Ngưu Đại Dũng gãi đầu: “Nó còn lẩm bẩm nói cái gì đó, người chúng ta bên ngoài thay ca, cách khá xa nên không nghe rõ, không biết nghiệm chi tiết thế nào… Đại ca, anh muốn đi hỏi thăm thêm không?”
“Không cần đâu.” Khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch cao: “Tôi đã biết kết quả gã nghiệm rồi.”
Thân Khương: “Hở? Kết quả nào cơ?” Nhanh thế!
Diệp Bạch Đinh: “Anh vừa nói lúc người hầu phát hiện nạn nhân chết sợ đến mức suýt ngã vào bồn than…Lúc đó trong phòng đang đốt than sưởi ấm?”
Thân Khương nhanh chóng mở khẩu cung ở hiện trường ra, thực sự có một câu như vậy, trên giấy… có vết mực lưu lại, nhìn không ra nội dung chính, các địa phương khác khẩu cung không đề cập đến, không biết bồn than đặt ở chỗ nào.
Đây là văn bản được lưu lại, ai lại không cẩn thận đến thế?
Y nhíu mày: “Khẩu cung không sai.”
“Thi đốm trên cơ thể nạn nhân đỏ tươi, đặc biệt ở hai má và môi, phù hợp với biểu hiện chết do than độc…” cũng chính là trúng độc cacbon monoxit: “Than độc giết người vô hình, là dạng án tử vong ngoài ý muốn dễ xảy ra nhất vào mùa đông.”
Thân Khương khá quen thuộc với chuyện khí than hại đời người khác, mỗi năm thường xuất hiện vài vụ, nhưng kiều thiếu gia nói như vậy, nhất định là có — “Tuy nhiên?”
“Ngu xuẩn.” Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng bẻ miệng người chết ra: “Mùi hạnh nhân đắng nồng đến thế, mũi gã vứt cho chó hoang nhai rồi hay sao mà không ngửi thấy.”
Thôi được rồi, trong mắt vị thiếu gia này không được việc chả phải heo thì cũng là chó. Thân Khương cực kỳ thức thời: “Không phải than độc.”
Diệp Bạch Đinh: “Đương nhiên, đây là đọc hạnh nhân*.”
*Vẫn là hai chiếc ô trống huyền thoại của jj, tui đoán nha
Độc hạnh nhân phát tác nhanh, hiệu suất cực cao, ở thời đại y sống được rất nhiều tội phạm ưu tiên sử dụng, phần lớn được pha chế thành từ các loại thuốc hóa học, nhưng ở cổ đại không phải không có. Ví dụ như nhân một số loại quả: hạnh nhân, đào, sơn tra… đều chưa hạnh nhân đắng, dưới xúc tác lên men hoặc dung môi đặc thù sẽ tạo thành kịch độc hydro xyanua. Các chủng loại thực vật không giống nhau thì dấu hiệu trên cơ thể nạn nhân cũng không giống, hiệu quả độc tính tùy theo đó tăng hoặc giảm.”
Thân Khương chỗ hiểu chỗ không, mấy cái này chẳng khác “ngạt thở cơ học” trước đó… “Cyanogen hóa…?”
Diệp Bạch Đinh: “Một loại thực vật có chứa chất độc trong hạt, phát tác nhanh, chết càng nhanh hơn, sử dụng cực kỳ đơn giản — trên đời này thực sự tồn tại các khả năng ngoài ý muốn, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, Xương Hoằng Võ, tuyệt đối không phải chết do than độc.”
Thân Khương giờ mới theo kịp, mở tờ khẩu cung ra, đuôi mắt nheo lại: “Họ Bố cảm thấy mình đã tìm được chân tướng, không muốn chúng ta cũng phát hiện nên mới cố tình bôi đen manh mối về bồn than?”
Thế đúng là thông minh bị thông minh hại, kẻ ngu vĩnh viễn không biết người có năng lực đứng ở độ cao nào.
“Người chết dường như đang cười, cái thể loại độc dược này sẽ làm người ta cảm thấy vui sướng à?”
“Anh nhìn kỹ xem, nạn nhân thực sự đang cười?” Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng chuyển động đầu người chết để Thân Khương nhìn rõ.
Ôi cái nụ cười… quá dữ tợn! Theo bản năng Thân Khương lùi về sau một bước.
Diệp Bạch Đinh: “Không phải bất kỳ cử động nào của khóe miệng đều là cười, có những người trong cơn đau khổ cơ mặt sẽ mất quy luật. Người khác nhau các biểu hiện cũng khác nhau, anh không thể căn cứ vào chuyện trước khi chết khóe môi nạn nhân nhếch lên mà khẳng định hắn đang cười, đang hạnh phúc.”
Y không biết lúc đó tâm trạng nạn nhân ra sao, có nỗ lực muốn kéo ra nụ cười hay không, thế nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn thực sự rất đau khổ.
Diệp Bạch Đinh vừa bận bịu vừa hỏi: “Người chết ăn gì?”
Thân Khương: “Ăn gì cơ?”
“Độc hạnh nhân phát tác cực kỳ nhanh, nhất định trong thời gian chén trà nhỏ trước khi chết nạn nhân đã ăn thứ gì đó.” Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm tờ khẩu cung trên tay Thân Khương, nếu không phải tay đang làm việc y đã chạy qua giật lấy: “Hắn ăn cái gì?”
Thân Khương lật xem: “Không có…không ai nói trước khi chết hắn đã ăn gì, hiện trường cũng rất sạch sẽ, không xuất hiện bát đũa linh tinh.”
Tay Diệp Bạch Đinh khựng lại: “Sạch sẽ?”
“Ừ, rất sạch, không có gì hết.”
“Rượu thì sao? Mấy thứ liên quan đến rượu cũng không có? Nước trà? Canh giải rượu? Thậm chí là cả bãi nôn? Mùi rượu trên người nạn nhân rất nồng.”
“Hôm đó là tiệc mừng thọ của cụ bà, Xương Hoằng Võ xã giao từ sáng đến tối, trên người có mùi rượu rất bình thường, trong phòng không có dấu vết, hay là hắn nôn bên ngoài?”
“Cơ thể nạn nhân không có vết thương hở, độc vào từ miệng —” Diệp Bạch Đinh cẩn thận nghiệm từng chỗ một trên thi thể, ánh mắt sáng như sao: “Không tìm thấy, hung thủ đã mang nó đi rồi.”
Tức thì Thân Khương thấy đau đầu: “Ôi giấu đi thì tìm thế quái nào đây???”
Diệp Bạch Đinh lật thi thể lại, đụng vào miếng ngọc hoàn treo trên vạt áo, hình dáng không lớn, có màu gốm xanh sẫm bóng loáng. Mặt trái miếng ngọc có khe hở nhỏ, bên trong tím đậm.
Y khẽ chạm vào, vết tích đã khô cạn, cọ mạnh thì bay đi. Cúi đầu ngửi thử, có mùi chua chua ngọt ngọt.
“Anh nói hôm đó là lễ mừng thọ của cụ bà nhà hắn…” Đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh khẽ mân mê: “Trên thực đơn có món ăn nào dùng nguyên liệu màu sẫm hay không?”
Thân Khương tìm tìm, có thật: “Nhà hắn có cô gia* ở phương nam, nhà buôn tơ tằm trăm mẫu ruộng dâu, tháng chín dâu tằm tươi tốt nên làm thành mứt đưa đến góp chung tiệc mừng tặng cụ bà. Đống mứt đó được nấu thành nước đường tiếp đãi quan khách.”
*chồng của tiêu thư trong nhà.
Dâu tằm tím sẫm, dễ nhuộm, khi chín ăn một miếng lưỡi rất dễ lây màu, người chết là chủ nhà tiếp khách, bị dính lên cũng khá bình thường mà nhỉ?
Diệp Bạch Đinh: “Dính hẳn lên cả ngọc bội, anh đoán hành động nào tạo nên chuyện này?”
Thân Khương vuốt cằm nhìn ngó: “Đẩy? Hay hắn không cẩn thận đụng trúng?”
Diệp Bạch Đinh: “Hành động gì cũng không quan trọng.”
Thân Khương: “…”
Không quan trọng mày còn bắt ông đoán!
“Quan trọng đây này.” Diệp Bạch Đinh chỉ vào đai lưng người chết: “Quần áo trên người hắn đã bị đổi.”
Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.