Edit: Kidoisme
Diệp Bạch Đinh rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nói gì.
Canh gác thay ca, đám cai ngục bắt đầu sủa mấy câu thô tục, hôm nay rất yên tĩnh, nhóm chuột nhắt chưa bắt đầu hoạt động.
Thời gian mới qua bữa cơm tối, chưa đến đêm, là lúc nhóm cai ngục rảnh rỗi nhất. Mấy con cú cuồng công việc chưa hoạt động, cùng lắm mới bảy tám giờ tối, thậm chí chưa đến chín giờ đêm.
Cái giờ này đừng nói đến thẩm vấn hỏi cung, cơm còn chả có ai thèm đưa vậy mà dám bắt y đi làm việc?
Hơn nữa Diệp Bạch Đinh không quen biết hắn, rõ ràng trước mặt y là cái hố sâu thăm thẳm.
Ai… ai muốn tính kế y?
Thân Khương không ở đây, chỉ cần y không muốn đi thì sẽ có cách, mỗi tội hơi phiền. Lòng Diệp Bạch Đinh xoay chuyển, tính toán đâu ra đấy. Bình thường y ở Chiếu Ngục không nhiều kẻ thù, thằng mặt sẹo bị đập giờ còn chưa tỉnh, anh nuôi Hạ Nhất Minh phát tài bên ngoài, lúc này người ra tay khéo chỉ có Bố Tùng Lương.
Nhưng Bố Tùng Lương chắc chắn sẽ không giết y, cá chết lưới rách là kế hoạch không cần thiết, gã ta cũng chả chiếm được chỗ tốt. Thứ nhất, Thân Khương nào phải kẻ không biết giận, không dễ dàng nhận thua. Thứ hai, gã cảm thấy một đứa phạm nhân nho nhỏ như y không xứng đáng để đánh đổi.
Bố Tùng Lương là ai, trên đầu gã có bảo kê, tự nhận tài năng mình số một thiên hạ không ai theo kịp, gã nào điên lại đi so đo với tên phạm nhân nay đây mai đó, thậm chí ngay cả nói chuyện với y gã cũng lười.
Người ta là quan, y là phạm nhân ở thế yếu. Nếu người ta đã quyết tâm phải đào hố cho y nhảy, kể cả y có giả vờ bất tỉnh, bệnh tật, người ta cũng phải véo y tỉnh lại rồi khiêng ra ngoài. Vậy chi bằng y đường đường chính chính nhìn thử xem rốt cuộc hồ lô người ta bản thuốc gì không hơn sao.
Diệp Bạch Đinh đứng lên, vì dùng lực quá mạnh nên không chống đỡ nổi cơ thể, “lạch cạch” tay y đập lên cửa lao, khóa sắt rung rầm rầm, cực kỳ ồn ào.
“Xin lỗi.” Y mở miệng nói với hàng xóm láng giềng, đứng thẳng nhìn người kia: “Đi thôi.”
Người kia thấy y nghe lời, cũng chả làm khó, đưa y ra ngoài. Đường đi hơi dài, cong queo qua chỗ nào đó nhưng không ra khỏi địa phận Chiếu Ngục, rẽ vào cửa hông nho nhỏ, bước vào không gian khác.
Phòng ngỗ tác.
Diệp Bạch Đinh mới chỉ tới phòng pháp y chứ chưa từng đến phòng ngỗ tác. Mùi thương truật* tỏa ra những làn khói rộng tạo cảm giác rất nồng, mấy món đồ đặt trên bàn, dụng cụ quần áo treo ở vách tường đều liên quan trực tiếp đến công việc nghiệm thi.
* cây Thương truật (vị thuốc Đông y. Cây lâu năm, hoa trắng hoặc hồng nhạt, rễ làm thuốc)
Bốn phía yên tĩnh vắng lặng, chỉ có âm thanh phát ra từ cánh cửa trong cùng, hình như có ai đó đang làm việc.
“Bên trong có người đang bận, mày chờ ở đây một lát.”
Người nọ đẩy Diệp Bạch Đinh thật mạnh vào căn phòng trống rồi đóng sầm cửa.
“Lạch cạch… cách.”
Là tiếng xiềng xích vòng qua khóa đồng mà Diệp Bạch Đinh quen thuộc, mẹ kiếp, khóa ngoài nhốt y lại đấy à?
Không nhìn mặt, không ngược đãi, chỉ khóa y lại?
Diệp Bạch Đinh dựa lưng vào cạnh cửa, dán lỗ tai lên tường. Lúc đầu bên ngoài rất yên lặng, từ từ có người quay lại, tiếng nói nho nhỏ cũng dần truyền đến.
“Chỉ huy sứ… đưa phạm nhân mới đến…”
“Bên kia đã nhường chỗ… nói là tự mình thẩm vấn…”
“Ai mà biết còn sống hay đã chết… đâu phải việc của chúng ta…”
“Muốn qua đó lộ mặt không…”
Cừu Nghi Thanh đến? Thẩm vấn phạm nhân?
Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh hơi run, thở ra hai hơi, khuôn mặt nhỏ giãn ra, khóe môi nhếch lên. Thế à, chả sao cả…
Thả lỏng xong, y bắt đầu quan sát vị trí căn phòng mình đang đứng. Đây là phòng xác, không gian khá lớn, có tổng cộng tám đài đựng thi trống rỗng, chả có gì hết… Bố Tùng Lương cái tên lòng dạ hẹp hòi, sợ y tùy tiện nghiệm xác nên đã ném hết xác đi?
Phòng rất lạnh, lạnh đến mức chân tay cứng đờ. Không phải Diệp Bạch Đinh không sợ lạnh mà là mấy ngày nay chịu nhiều quá, thích lạnh thì cứ lạnh đi, đằng nào y cũng chả chết nổi.
Nhưng chán, không phải không có chuyện gì làm sẽ cảm thấy lạnh à? Vậy là y bắt đầu lục đồ, đài đựng xác không có thi thể nhưng trên mấy cái quầy bên cạnh có xương cốt, một đống xương cốt nhỏ. Diệp Bạch Đinh nhìn là biết mấy thứ này mới được đưa đến, chưa sắp xếp hợp lý.
Chỉ huy sứ mới nhậm chức của Cẩm Y Vệ là tay cuồng công tác, từ trên xuống dưới Bắc Trấn phủ tư nhận việc nhiều, án tử nhiều, thành ra thi thể phòng ngỗ tác xếp thành đống, thi thể còn vứt bừa được nói chi xương cốt.
Diệp Bạch Đinh nhìn nó, lại nhìn đài đựng thi trống không, trái phải không có chuyện làm, thôi y đành nhặt xương sắp xếp cho đỡ chán vậy.
Đây là người, ném lên đài đựng thi, đây là gà, cút sang bên cạnh… Cái này, không nhìn ra, dù sao cũng chả phải người, cút sang bên.
Bận bận rộn rộn, chả biết qua bao lâu, bộ hài cốt không hoàn chỉnh chỉ thiếu đúng một khối xương nhỏ bị y xếp thành hình.
“Nào nào, để tao nhìn xem mày là ai…”
Diệp Bạch Đinh đứng trước đài đựng thi, cẩn thận quan sát hài cốt.
“Xương chậu cao nhưng hẹp, chiều dọc lớn hơn chiều ngang, hình trái tim, khung xương chậu hợp với ngón giữa và ngón trỏ thành góc 70 độ, mày là đàn ông.”
“Hàm răng hoàn chỉnh, xương quai xanh, xương bả vai, khe mỏm nền xương sọ bắt đầu khép lại…… Mày đã cập quan*, chưa đến 24 tuổi.”
*Lễ cập quan: Lễ trưởng thành của đàn ông cổ đại.
“Xương ống chân gãy, chỗ bị gãy……có máu chảy ra?” Diệp Bạch Đinh nhíu mày: “Trên xương có dấu răng, bị dã thú gặm cắn, nhưng máu chảy nhiều quá. Lúc còn sống mày đã đau đớn lắm nhỉ?”
“Màu xương tối đen…trong tóc có rất nhiều vệt vải, sợi tơ này…”
Hình như không đúng.
Người được Ngưu Đại Dũng phái đi truyền tin mãi mới gặp được Thân Khương, Thân Khương ngẩng đầu từ đống khẩu cung, tròng mắt tức giận sắp nổ: “Mẹ cha cái thằng cháu rách họ Bố! Dám động vào người của ông, ông chơi chết nó! Đéo hỏi han gì nữa, đi!”
Hắn cầm mớ khẩu cung, lo lắng chạy thẳng về Bắc Trấn phủ tư.
Đầu bên kia Chiếu Ngục, Cừu Nghi Thanh đang thẩm vấn phạm nhân mới bắt được, Tả thị lang bộ Hình Thẩm Hữu Đức.
Đại hình đã dùng, khi lấy hình cụ xuống máu chảy thành vũng cực kỳ dọa người. Mới đầu Thẩm Hữu Đức kiên cường thấy rõ, nghẹn họng không khai, nhưng lúc này đã quỳ rạp dưới đất, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều, không thể động đậy.
Cừu Nghi Thanh xoay cái roi, lông mi rủ xuống: “Thẩm đại nhân đây khí khái hơn người, chút món khai vị này bày ra há chả phải đang xem thường ngài ấy? Người đâu, đến.”
“Dạ!” Đám Cẩm Y Vệ đồng thanh, mười phần khí thế. Thẩm Hữu Đức suýt chết ngất, khai vị thế này thì món chính… Hắn run rẩy, nhận thua: “Tôi khai, tôi khai mà…”
Cừu Nghi Thanh xua tay, đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Hữu Đức. Mặt hắn còn dán trên đất, cắn răng nói ra một cái tên: “Cao Lương Bình…”
Cừu Nghi Thanh nghe thấy cái tên này, khơi khựng người rồi quay lại hỏi: “Người nọ…đang bị giam trong Chiếu Ngục?”
Người khác không có trí nhớ siêu quần ấy, nhanh chóng đi lật danh sách, phát hiện quả nhiên Chiếu Ngục có người này!
“Xách đến.”
“Dạ!”
Một chén trà nhỏ trôi qua, Cẩm Y Vệ không mang người tới, biểu cảm cũng rất cẩn thận, một lời khó nói hết.
Cừu Nghi Thanh bước khỏi hình phòng: “Chuyện gì?”
Cẩm Y Vệ quỳ một gối: “Bẩm Chỉ huy sứ, người đã chết!”
“Chết?” Cừu Nghi Thanh híp mắt: “Trùng hợp quá.”
“Đã đưa tin cho phòng ngỗ tác đến nghiệm, Bố Tùng Lương đang chờ bên ngoài, có đi luôn không ạ?”
“Đi.” Cừu Nghi Thanh xốc áo, bước nhanh: “Gọi người đến đi cùng bổn sứ.”
Bố Tùng Lương đi trước dẫn đường, rũ mi, thân hình đoan chính nhưng trong lòng lại cẩn thận, trời cao đang giúp gã, thuận lợi như vậy, không cần tốn công bố trí… Cao Lương Bình là quan lại bị bắt giam, nhốt tít bên trong cùng nhà lao ẩm ướt, muốn đi đến đó đương nhiên phải lướt qua chỗ Diệp Bạch Đinh.
Càng ngày càng gần, tròng mắt Bố Tùng Lương hơi đảo, lòng bàn tay chậm rãi chảy mồ hôi. Nhà lao âm u, không chú ý sợ không nhìn ra, gã phải nhắc nhở chút chút —
“Chỉ huy sứ đại nhân…”
“Tôi bảo này kiều thiếu gia, hôm nay cậu lại chia cháo thiếu!”
“Thiếu chỗ nào cơ? Anh là con lợn đấy hả, không sợ sặc chết à?”
Đồng tử Bố Tùng Lương co rụt!
Chuyện này, giọng nói trả lời chắc chắn là của Diệp Bạch Đinh! Không phải nó bị nhốt trong nhà xác rồi sao? Trở về lúc nào? Dùng cách gì trở về?
Nhà lao bóng tối âm u lờ mờ, Bố Tùng Lương không nhìn thấy mặt Diệp Bạch Đinh, chỉ thấy y dựa lưng vào tường…Không, không được, gã bị hố, không thể để người ta vả mặt! Sinh sự không đâu, chỉ huy sứ mà biết sẽ hỏi tội!
Dưới ánh nến mịt mờ, giọng Cừu Nghi Thanh sắc bén: “Hửm?”
Thái dương Bố Tùng Lương vã đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng cứu vãn tình hình: “Tối, chỉ huy sứ đi cẩn thận ạ.”
Nói xong gã lập tức hối hận, không nên nói thế! Võ công chỉ huy sứ hơn người, khinh công trác tuyệt, để gã nhắc đi đường cẩn thận chả khác nào cười ngài vô dụng! Đi đường thẳng mà cũng ngã được, khinh công ném cho chó nhai sao?
Tiếp theo đó, lòng bàn chân Bố Tùng Lương dẫm phải vật thể lạ, gã ngã nhào ra như chó ăn cứt.
Cừu Nghi Thanh đi lướt qua: “Đi đường bằng cũng ngã, Bắc Trấn phủ tư nuôi ngươi không bằng nuôi một con chó.”
Bố Tùng Lương xây xẩm mặt mày, mắt mũi đỏ bừng, cú ngã này chắc chắn không phải do gã cố tình, có kẻ hại gã! Mẹ kiếp, đừng để gã biết được, gã tuyệt đối không tha cho kẻ đó!
Thân Khương dựa vào thanh gỗ nhà lao đằng xa, ban đầu bị dọa toát mồ hôi hột, sau đó hắn che miệng khống chế bản thân không cười thành tiếng. Hắn nhất thời nóng vội, tí tì bị quay phát điên. Chờ hai người kia đi xa, Thân Khương vội vàng chạy đến trước cửa nhà lao của Diệp Bạch Đinh.
Người đâu? Không có người? Vậy cuộc đối thoại ban nãy…
Tầm mắt Thân Khương lướt qua hàng xóm bên phải kiều thiếu gia. Tương Tử An rũ mắt, cây quạt trong tay phe phẩy lên xuống như không nhìn thấy hắn, rồi lại lướt qua Tần Giao bên trái, người này dựa hẳn lên cây cột ngủ, mắt cũng chả thèm mở ra.
Gặp ma rồi… kiều thiếu gia rõ ràng không ở đây, sao lại có giọng y được cơ chứ?
Hắn nào dám chọc chỉ huy sứ bực mình, vội vàng xách đàn em tra xét, rất nhanh đã đuổi đến nhà xác, cái khóa to đùng không cản nổi bước Thân Khương, không có chìa khóa chả nhẽ hắn không biết dùng vũ khí hả? Hai búa nện xuống, khóa nát trăm mảnh.
“Kiều thiếu gia, Diệp Bạch Đinh, cậu có ở đây không?”
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt Thân Khương là cái đài đựng xác, bên trên bày bộ xương người. Cái đầu lâu vừa đẹp đối diện với hắn, hai hốc mắt trống rỗng, cái miệng mở to như đang cười ầm ĩ.
“Đù má!!!”
Nín thở sâu, chân trái Thân Khương vấp vào chân phải, học theo Bố Tùng Lương ngã tư thế chó ăn cứt: “Cụ tổ nhà tôi ơi, cậu chơi gì đấy!”
“Ừm, không muộn, anh không phế như tôi tưởng tượng.”
Diệp Bạch Đinh quay đầu, mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ, phong thái bình tĩnh điềm đạm: “Anh đến đúng lúc lắm, tôi có phát hiện lớn.”
Hết chương 15