Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 22: Hung thủ là cùng một người




Edit: Kidoisme
Lần này Thân Khương chạy việc chăm chỉ vô cùng, vụ án cứ cồn cào trong ruột, hắn thực sự rất muốn biết sự thật! Rõ ràng mấy vụ án liên quan đến nhau, cơ mà hắn nhìn không ra!
Trong lòng mê man, lại không dám cầm mấy thứ này đi tìm chỉ huy sứ báo cáo, giờ mà bị ngài hỏi cái chắc chắn sẽ lòi đuôi, nhưng đi tìm kiều thiếu gia lại bị hai thằng hàng xóm ngăn cản.
Thằng bên phải phe phẩy cây quạt, dùng đủ loại lời vừa khó lường vừa mạnh bạo hù dọa hắn, đằng nào cũng từng là sư gia, cái khác biết hay không hắn chịu nhưng các kiểu mồm mép thì đúng là ở đẳng cấp khác. Thằng bên trái vừa ló mặt ra đã cà khịa, không sợ bị hắn trả thù, tùy tiện xoa bi lập tức có thể biến nó thành ám khí, vượt ngục không thành vấn đề, chơi hắn tàn phế càng không thành vấn đề, Thân Khương nào dám chọc?
Đừng nhìn Chiếu Ngục này là địa bàn của Cẩm Y Vệ mà tưởng nhầm, tuy đám phạm nhân không có tương lai nhưng cũng phân thành dăm ba loại, loại có thể chọc và loại không thể chọc. Đám cáo già bụng toàn mưu kế tốt nhất nên ít lời, bằng không cẩn thận bị tính kế đến chết, mà toàn là cái kiểu không biết mình chết kiểu gì – kiều thiếu gia được xếp vào loại này. Còn có những phạm nhân thể chất tốt, tra tấn nhiều năm nhưng không sứt mẻ nhiều, không cần cứng chọi cứng, nhỡ đâu kích động người ta đâm chết mình há chả phải dâng mạng lên một cách lãng xẹt?
Bọn họ thay phiên nhau canh giữ Chiếu Ngục là vì không muốn đám phạm nhân nổi loạn từ đó sinh ra lợi ích, thăng quan phát tài, chỉ cần đám đó ngoan ngoãn, nước sông không phạm nước giếng, cai ngục cũng chả hơi đâu đi tìm phiền toái.
Tần Giao đúng không, ông nhớ kỹ mày! Cứ chờ đó, hôm qua bị mày hành không ngóc đầu lên được, đợi có cơ hội, ông nhất định chơi chết mày!
Thỉnh thoảng Thân Khương chạy qua xem kiều thiếu gia, y vẫn nhắm mắt ngủ, cũng chả hiểu sao ngủ khỏe dữ thần, đã thế hai thằng hàng xóm một tên cười nhếch mép một tên giận đùng đùng nhìn hắn, vậy là hắn chả làm được gì!
Nửa ngày trôi qua, kiều thiếu gia tỉnh giấc húp bát cháo nóng, Thân Khương vội buông việc xuống, lật đật chạy đến…
“Tìm được rồi! Thân phận bộ xương kia tìm được rồi, tên Tưởng Tế Nghiệp, năm nay hai mươi hai tuổi, mất tích gần một tháng!”
Thân Khương đưa toàn bộ tin tức về Tưởng Tế Nghiệp mà hắn tra được cho Diệp Bạch Đinh, ví dụ như hắn là con riêng dòng chính, từ nhỏ đã bị đám anh em họ hàng bóc lột. Bọn nhãi ranh đó cực kỳ độc ác, nạn nhân vận hạn chông gai, rất nhiều lần bị đánh gãy xương, cái lần bị gãy xương quai xanh là do đám nhãi ranh dùng ngựa húc, tí thì đi tong mạng nhỏ…Hoặc ví dụ như quan hệ trong nhà nạn nhân thế nào, con đường đi đến ngày hôm nay khó khăn ra sao, tại sao lúc mất tích không báo quan, vì bình thường nạn nhân ra ngoài thu tiền bàn chuyện làm ăn mất khoảng hai, ba tháng mới về, trong khoảng thời gian đó không có tin tức không có hành tung nên người nhà cũng chả quan tâm…
Diệp Bạch Đinh ngồi dưới đất, ôm lò sưởi: “Anh nói hắn tên Tưởng Tế Nghiệp, là thương nhân, mở cửa hàng lương thực?” Có lẽ đã ngủ đủ cũng không còn lạnh nữa nên tinh thần y rất tốt, giọng nói trong trẻo.
Thân Khương không chú ý lắm, cũng không cảm thấy cần nhấn mạnh, một lòng dồn trọng điểm lên vụ án: “Đúng, hắn là người nhà họ Tưởng, gia tộc nhiều đời buôn bán nọ kia, phạm vi rất rộng, trong nhà cạnh tranh cực kỳ mạnh mẽ. Mẹ đẻ hắn là kẻ yếu, không chăm nổi hắn, khi còn bé sống rất khổ, thường xuyên bị đám anh chị em họ bắt nạt, có thể đi đến ngày nay, lên chức chủ nhân thực sự không dễ dàng.”
Diệp Bạch Đinh nghiêng đầu: “Chủ nhân?”
Thân Khương: “Đúng vậy, gần một nửa sản nghiệp nhà họ Tưởng đều do hắn quản, nếu hắn không xảy ra chuyện, chỉ cần thêm vài năm nữa là có thể nhậm chức gia chủ.”
“Gia chủ…” Đầu ngón tay trắng nõn của Diệp Bạch Đinh vuốt ve lò sưởi: “Anh nói tôi nghe, hắn là người thế nào? Tính nết ra sao?”
Thân Khương nhớ đến khẩu cung mình vừa hỏi được: “Làm ăn buôn bán mà, khẳng định rất lắm mưu nhiều kế, tâm cơ sâu xa, bồi dưỡng được cả đống trưởng quầy thân thiết, vừa âm hiểm vừa ác độc, còn phải mạnh mẽ khống chế cục diện…”
“Có vợ không?”
“Không.”
“Mẹ đẻ nạn nhân yếu đuối, không bảo vệ nổi hắn?”
“Đâu chỉ dừng ở không bảo vệ nổi? Để đi đến ngày hôm nay Tưởng Tế Nghiệp đã phải trả cái giá cực kỳ đắt. Giờ trong nhà họ Tưởng đến mẹ hắn cũng không dám ho he, ngược lại thường xuyên giúp đỡ người phòng khác kéo chân hắn, chậc, thuộc dạng lỗ tai mềm ưa nịnh, không biết nhìn người. Đáng tiếc.”
“Nạn nhân bắt đầu buôn bán khi nào? Mấy tuổi?”
“Chuyện này…” Thân Khương nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi không hỏi, quan trọng lắm à?”
Diệp Bạch Đinh gật đầu: “Đương nhiên. Anh cần phải biết toàn bộ thời thơ ấu của hắn bị người khác bắt nạt, lặp đi lặp lại nhiều lần, đó không được coi là bắt nạt nữa, đó là làm nhục. Hoàn cảnh sống ảnh hưởng rất nhiều tới cách đứa trẻ lớn lên, trẻ con bị làm nhục thường xuyên, không ai bênh, không ai thương, lúc trưởng thành rất khó không co rúm ở nơi đông người. Cho dù hắn có nhân cách phản xã hội thì vẻ bề ngoài cũng sẽ tỏ ra khiêm tốn, không nổi bật để không khiến người khác chú ý. Nạn nhân dậy thì thành kẻ mạnh, bước ngoặt ở đây là gì? Ai trợ giúp hắn? Ai an ủi hắn? Ai sưởi ấm hắn?”
“Vảy xương của người chết từ sáu, bảy năm trước đã không còn tăng thêm, nói cách khác, khi chúng ta ngược dòng thời gian về sáu, bảy năm trước, hắn đã không còn bị đánh, bị thương nữa. Bạo lực ác ý lặp đi lặp lại ngừng vô duyên vô cớ, nhất định đã có một người âm thầm trợ giúp hắn… mà theo lời anh nói, toàn bộ nhà họ Tưởng đi ngược nạn nhân, nạn nhân phản nghịch không thân với gia đình, ngay cả mẹ ruột cũng đứng về phía người khác, không ai quan tâm?”
Thân Khương nghĩ thử, hình như đúng vậy thật.
Hắn hỏi thăm rất nhiều, ai ai cũng bảo người chết rất thảm, rất đáng thương. Bị người ta bắt nạt không ai quản, bị thương tự để nó lành, dù sao cũng là một mạng người nên nhà họ Tưởng không muốn làm lớn chuyện, thỉnh thoảng mời đại phu đến, bốc thuốc gì thì bốc nhưng đừng quan tâm, đừng quản rộng. Người chết đột nhiên vùng dậy, như kẻ trưởng thành trong một đêm, không xác định được đã ngủ đông bao nhiêu lâu, nhưng tự mình mở cửa hàng buôn bán, càng làm càng lớn, rực rỡ hơn người, mãi cho đến khi nhà họ Tưởng không thể làm bộ mù lòa mời hắn về nhà, giao nửa sản nghiệp gia tộc cho hắn quản.
Tưởng Tế Nghiệp nghịch tập hoàn toàn dựa vào chính bản thân hắn, không có thế lực đứng sau, người trong nhà đề phòng hắn lại không thể không nhờ cậy hắn, bưng chén cơm lên đặt chén cơm xuống đều muốn chửi bậy, không ai nhiệt tình, không ai thân cận…
Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh híp lại: “Thần bí, ẩn nấp giỏi… Khá giống vụ Lương Duy.”
Thân Khương trừng mắt: “Lương…Lương Duy?”
Diệp Bạch Đinh: “Thân tổng kỳ, anh nhớ lại lỗ hổng giữa hai vụ án mà xem. Tưởng Tế Nghiệp mở cửa hàng lương thực, Lương Duy lại là đốc sứ vận chuyển lương thực, đừng nói đến mấy giao dịch ngầm được hoàn thành trong tối, cho dù không có thì với thân phận như vậy, hai người bọn họ không có khả năng là hai đường thẳng song song.”
Thân Khương: “Nhưng Tưởng Tế Nghiệp có quan hệ với nhà họ Xương!”
“Nhà họ Xương?” Ánh mắt Diệp Bạch Đinh lập tức sắc bén, sống lưng thẳng lên: “Là sao?”
Thân Khương bị hù lui một bước, liếm liếm môi: “Mẹ đẻ Tưởng Tế Nghiệp họ Xương, là thứ nữ Xương gia, cái người trước cậu nghiệm Xương Hoằng Võ phải gọi bà ta là chị.”
Diệp Bạch Đinh: “Nạn nhân hai vụ án có quan hệ cậu cháu?”
“Đúng…đúng vậy…” Thân Khương nhớ đến là cả người kích động: “Lúc cậu chỉ vào mảnh vải xuất hiện trong óc xương sọ rồi nói liên quan đến phụ án chúng ta đang phá, tôi còn tưởng cậu thuận miệng đùa giỡn, không ngờ thực sự có liên quan! Trời má nếu không phải cậu kiên trì thì sao tôi lại đi tra, không đi tra sẽ không tìm ra giao điểm, vụ án không thể phá!”
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Bạch Đinh nóng bỏng, kiều thiếu gia như thần!
Diệp Bạch Đinh: “…”
Rằng thì là lúc đó y thuận miệng thật, phát hiện ra sợi tơ lạ chứ không có bằng chứng khác nên chưa chắc chắn trăm phần trăm. Giờ thì sao, không đúng!
Yên tùng sa của vụ Lương Duy và Tưởng Tế Nghiệp, quần áo bị hung thủ thay đi của Xương Hoằng Võ…
Y có thể to gan suy đoán hung thủ là một không? Nếu là một thì động cơ gì mà phải giết ba người này? Ba thi thể y đều đã nghiệm qua, có cái gì mà y không chú ý đến không thích hợp hay không?
Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại, đại não nhanh chóng chuyển động, thi thể nghiệm qua, khẩu cung phân tích từng phần trôi qua trước mắt.
Ba nạn nhân rất gầy, gầy khủng khiếp, Tưởng Tế Nghiệp từng thay hai cái răng giả, Lương Duy, Xương Hoằng Võ không có răng giả nhưng hàm răng đã bị tổn thương ở một mức độ nhất định… Lúc đó y chỉ mải mê nghĩ về vụ án, không nghĩ nhiều hơn đến nguyên nhân cái chết, giả sử Tưởng Tế Nghiệp lắp răng giả không phải do bị rụng, giả sử hàm răng cả ba người đều có vấn đề là do cùng làm một việc gì đó thì sao?
Lúc được phát hiện ra, Tưởng Tế Nghiệp đã hóa thành bộ xương trắng, không nhìn rõ diện mạo trước lúc chết. Tròng mắt Lương Duy co rút, bụng dưới có những đốm trắng, rất hưng phấn. Xương Hoằng Võ trúng độc, mặt mày dữ tợn, tuy nhiên đau khổ là thế, cuối cùng lại nở nụ cười nhẹ nhàng… Y không cho rằng đây là nụ cười phát ra từ nội tâm, người chết không thể cười vui vẻ, nhưng nếu đây là biểu cảm người chết muốn bày ra thì sao? Tại sao lại cười? Tại sao lại cười với hung thủ…?
Điểm giống nhau, điểm giống nhau, mấy cái này chưa đủ… y phải nghĩ nhiều hơn!
Đột nhiên, Diệp Bạch Đinh nghĩ tới một khả năng, tròng mắt lập tức co rút lại!
Y lập tức quay sang Thân Khương, tốc độ nói cực kỳ nhanh: “Giờ có chuyện quan trọng anh phải đi làm, tốt nhất là cho tôi biết luôn kết quả trong mấy canh giờ nữa.”
Thân Khương không muốn hành động lắm: “Hôm nay có người mời tôi uống rượu.”
Diệp Bạch Đinh lạnh lùng: “Cực, kỳ, quan, trọng!”
Thân Khương chưa từng thấy biểu cảm này trên mặt kiều thiếu gia, lạnh lẽo, trang nghiêm, mạnh mẽ như muốn đặt mạng mình lên canh bạc… thậm chí lúc y sắp chết vì bệnh trong lao ngục cũng không có!
Trái tim đập mạnh, Thân Khương dần nghiêm túc: “Cậu nói đi!”
Diệp Bạch Đinh: “Thứ nhất, nạn nhân Lương Duy và Xương Hoằng Võ trước khi chết đều uống rượu. Lương Duy mê rượu không nói, nhưng Xương Hoằng Võ là vì đãi khách hay bản thân hắn cũng thích rượu? Tưởng Tế Nghiệp nữa, hắn làm ăn buôn bán, nhất định phải uống rượu giao tiếp khách hàng, điều tra xem hắn có thích rượu hay không?”
“Thứ hai, ba người sau khi uống rượu có hành vi quái dị, hưng phấn, biểu hiện đặc biệt gì? Ví dụ như Lương Duy, vợ bé của hắn nói sau khi uống rượu hôm sau sẽ hành phòng, đồng thời cần rượu trợ hứng, trong lúc hưng phấn sẽ dùng yên tùng sa che mắt rồi hôn lên, hai người kia thế nào, có giống hắn không?”
“Thứ ba, hỏi thăm các đại phu quen biết ba nạn nhân, trước lúc chết bọn họ có thường xuyên mắc bệnh hay không, mắc bệnh theo quy luật gì, bệnh nào xuất hiện nhiều nhất?”
“Thứ tư, điều tra kỹ quan hệ giữa Lương Duy và Tưởng Tế Nghiệp, xem bọn họ có quen nhau hay biết bí mật nào về nhau?”
Diệp Bạch Đinh vừa nói vừa không tự chủ được cắn môi dưới, đừng mà, đừng như y nghĩ…
Đừng bao giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.