Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 25: Hung thủ (3 chương gộp 1)




Edit: Kidoisme
Thân Khương cực kỳ lo lắng cho đơn vị công tác của mình.
Chỉ huy sứ tuy khiêm tốn, lệnh cho mọi người điều tra âm thầm, không được lộ ra tiếng gió, không được cành mẹ đẻ cành con, nhưng toàn bộ Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Tư phái ra gần hết, sao không ai có thể phát hiện?
Nhờ tiếng xấu do các đàn anh ban tặng, danh tiếng bên ngoài của Cẩm Y Vệ không hề tốt, rất hay bị người đời soi mói, hôm nay bọn họ không phát hiện ra thì cũng ngày mai, ngày kia… Muốn âm thầm tìm kiếm cứ điểm buôn bán ô hương? Nói dễ hơn làm!
Thân Khương chả cảm thấy ổn tí nào.
Nhưng hắn không ngờ tới, Chỉ huy sứ thật sự rất khó lường, khó lường hơn cả vị kiều thiếu gia trong nhà lao kia.
Người ta căn bản không giấu giếm đầu đuôi, mồm hôm trước lệnh cho mọi người khiêm tốn hành động, không được lộ liễu, quá giờ ngọ hôm sau đã để đội Cẩm Y Vệ rêu rao, vượt nóc băng tường… bắt trộm.
Nói là sổ sách rất quan trọng biến mất, dùng bất cứ cách nào, đào ba thước đất cũng phải tìm về!
Từ khi chỉ huy sứ giật hai vụ án lớn từ tay bộ Hình, chả hiểu kiểu gì tìm được mớ sổ sách bí mật từ chỗ Lương Duy, xốc mái bộ Hình bắt tả thị lang nhà người ta nhốt vào Chiếu Ngục, mớ sổ sách đó nổi danh trong một đêm, căn bản chính là chứng cứ tóm gáy đám quan viên tham ô nhận hối lộ. Nương theo hành động bắt giữ của Cẩm Y Vệ, bầu không khí trong kinh thành lạnh toát, ai nấy lo lắng run run, đều nhìn nó chằm chằm!
Thứ quan trọng như vậy mà bảo bị mất? Thôi thì mất đi cũng được, đáng đời họ Cừu, rủa nhà ngươi tìm cả đời không ra, rủa nhà ngươi không bắt được người! Nào tới tới, ai rảnh thì nhét một chân vô cản đường, đừng để họ Cừu sống dễ dàng!
Bầu không khí kinh thành căng như dây đàn, vừa chạm đã nổ.
Mới đầu Thân Khương đi theo sốt ruột lắm, chân thành thật thà hỗ trợ làm việc vặt, tối đến gọi vội bát mì, mới ăn được nửa miếng nhìn thấy thằng trộm thì vội vàng ném đó bắt người! Hắn âm thầm niệm nhỡ đâu số mình may, bắt được thằng trộm sổ sách thì cứ phải nói là tuyệt vời!
Sau đó nhờ Diệp Bạch Đinh nhắc nhở hắn mới hiểu ra mọi chuyện.
Tìm đồ quỷ mẹ nhà nó, sổ sách không bị mất, rõ ràng đây là cục xương ngon lành chỉ huy sứ ném ra, trêu cho đường làng ngõ xóm diễn kịch cùng hắn! Chỉ cần đồ đủ quan trọng, kéo trò vui đến, người có mục đích đỏ mắt tranh giành, không phải để chỉ huy sứ dễ dàng làm mấy chuyện âm thầm khác hả?!
Thân Khương cảm thấy bản thân giác ngộ quá thấp.
Nhưng chiêu này không thể kéo dài, một ngày không bắt được trộm, mọi người sẽ cười vào mũi Cẩm Y Vệ, hai ngày ba ngày không bắt trộm, mọi người sẽ nghi ngờ Cẩm Y Vệ là đám ăn hại, sau đó sẽ nghĩ vì sao Cừu Nghi Thanh có thể ăn hại đến thế? Có phải hắn âm mưu gì không?
Vì thế những tin tức vụ án mà Diệp Bạch Đinh sai Thân Khương đi chuyển lời phát huy tác dụng.
Cừu Nghi Thanh bắt đầu tra, đúng, hắn tự mình tra, điều tra từ vợ bé An Hà của Lương Duy đến vợ Lâu thị của Xương Hoằng Văn… một ngày đến cửa nhà người ta năm sáu lần, gây đủ thứ khó chịu, bức ép trên đời.
Người bên ngoài nhìn vào khá là thấu hiểu, ôi chao cái chuyện mất sổ sách nghe rất mất mặt mà nhỉ? Đương nhiên phải tìm từ chỗ khác về, phá án, tích góp công trạng đổi một tấm thiệp vàng cho mình. Cuộc sống mà, nhấp nhô liên tục, cần phải luôn hướng về phía trước.
Mặc kệ là sổ sách liên quan đến tham ô nhận hối lộ hay là điều tra án tử, không ai đề cập đến hai chữ ‘ô hương’, phảng phất từ trên xuống dưới Bắc Trấn Phủ Tư không hề nghĩ theo hướng này… cái người chú ý đến chuyện này nhất, đương nhiên cũng sẽ yên tâm.
Vì thế ngoài mặt Cừu Nghi Thanh dùng tổ hợp chiêu thức phối hợp khác nhau, bên trong lại âm thầm giăng rộng tấm lưới, càng ngày càng vây chặt nhiều cứ điểm ô hương, càng ngày càng liên lụy đến nhiều người.
Cụ thể đã tới bước nào, Thân Khương không biết, lấy cấp bậc của hắn không với tới chuyện cơ mật đến vậy, chỉ huy sứ cũng không chạy đi nói riêng với hắn, đừng bảo là nói riêng, nếu hắn dám lộ ra chút lòng tò mò, uốn éo đến gần một bước cũng sẽ bị ngài răn dạy…
“Nhà mua nhiều nến sáp ong* quá nên vội vàng dùng?”
*Loại nến thường dùng trong linh đường aka mày có thích chết sớm không?
Thân Khương: “…”
Đến áo lạnh tôi còn chưa mặc được! Kể cả tôi có lỡ tay mua nhiều thì cũng không cần nộp mạng lên dùng cho bằng hết đâu!
Lúc ấy hắn đột nhiên có ý tưởng, không biết nếu vị này và kiều thiếu gia trong nhà lao kia đứng chung một chỗ nói chuyện sẽ có bầu không khí gì, đều là người miệng độc thích tổng sỉ vả người khác, múa mồm ai sẽ thắng?
Nhưng cũng may có tin tức tốt, bên chỉ huy sứ đã dừng lại, chuyện kiều thiếu gia nhờ hắn điều tra cũng đã rõ ràng… nói cách khác vụ án sẽ được phá sớm? Hắn kích động vô cùng, dựa theo lời kiều thiếu gia dặn sai Ngưu Đại Dũng lập tức mang manh mối quay về Chiếu Ngục, còn mình trốn việc triệu tập toàn bộ những nghi phạm đến Bắc Trấn phủ tư.
Hôm nay, phá án!
Thân Khương bận rộn xong, khi trở lại Chiếu Ngục, Diệp Bạch Đinh đang ngồi trên đất, tay cầm bút lông viết chữ lên giấy Tuyên Thành.
Nếu không phải quen thuộc với đống bò sát kia, hắn cũng cảm thấy tư thế y dọa người, kiều thiếu gia đẹp tuyệt vời, môi hồng răng trắng mắt hoa đào, dáng ngồi đoan trang tao nhã như sóng xuân, tác phẩm viết ra chắc cũng… rất mê người?
Đúng lúc Diệp Bạch Đinh viết xong, thấy hắn đến, buông bút thổi thổi tờ giấy Tuyên Thành: “Anh mời hết nghi phạm đến rồi à?”
“Sao cậu biết…”
Thôi hỏi làm chó gì, càng hỏi càng nhục mặt, kiều thiếu gia cái gì chả biết.
Diệp Bạch Đinh: “Anh đến tìm tôi, nhất định là không muốn tự mình thẩm vấn phạm nhân?”
Thân Khương chắp tay: “Đúng vậy, mời thiếu gia cùng đi.”
“Chỉ huy sứ nhà mấy anh…”
“Hôm nay ngài tuyệt đối sẽ không đến! Ngài bận chuyện bên ngoài chưa xong, không thể xuất hiện ngoài ý muốn!”
“…Phải không?”
Diệp Bạch Đinh cứ cảm thấy lời này nguy hiểm, nhưng có thể phá án được đương nhiên rất tốt, lập tức đứng dậy: “Mở cửa đi.”
Cây quạt của Tương Tử An xòe rồi khép, khép rồi xòe, phát ra thanh âm có tiết tấu: “Cậu bạn Diệp lại bận à?”
Diệp Bạch Đinh trực tiếp dùng hành động đi ra cửa lao, trả lời câu hỏi của hắn.
Tương Tử An ngáp một cái: “Coi chừng Bố Tùng Lương.”
Diệp Bạch Đinh ngơ ngẩn.
Tần Giao bên trái cũng dùng ngón út đào đào lỗ tai: “Mấy hôm nay họ Bố cứ nhìn cậu chằm chằm, chắc không phải thích cậu đó chứ?”
Đương nhiên là không, Diệp Bạch Đinh biết, hàng xóm hai bên đang nhắc y: “Đa tạ.”
Vẫn là con đường kia, âm trầm sâu kín, quẹo qua nhiều cửa hông, ánh nến chỉ có thể chiếu sáng quanh chân một tấc, phảng phất như không có điểm cuối.
Diệp Bạch Đinh luôn suy nghĩ về vụ án, nhắc nhở bản thân không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, khi xuyên qua một cánh cửa hông, tầm mắt y xẹt qua cách đó không xa, quả nhiên là phòng ngỗ tác, gần như lúc mắt y quét đến, cánh cửa bên đó “bộp” đóng chặt.
Vẫn đang nhìn lén hả…
Được lắm, tao đang sợ mày không đến đấy.
Diệp Bạch Đinh chưa bao giờ là người đàn ông rộng rãi, không quan trọng phép tắc. Y là kẻ lòng dạ siêu hẹp hòi, bị người ta tính kế hết lần này đến lần khác, đương nhiên đã đến lúc y tính kế ngược lại.
Nhưng mà để y ra tay thì chắc chắn sẽ không có chuyện chơi đẹp. Tính xử người ta ai lại dẫm chết luôn mất hết cả thú vị, dẫm dẫm rồi nghiền không phải vui vẻ hơn sao?
Vẫn là gian phòng đó, vẫn là bức bình phong hoa mai với tuyết đó, vẫn là hai án kỷ sắp xếp trên dưới, lần này đừng nói bàn nhỏ, ngay cả giấy và mực cũng chuẩn bị đủ, ngoại trừ hơi tối ra tất cả đều hoàn mỹ.
Thân Khương vặn cổ: “Bên kia bình phong nến sáng hơn, bên này tối hơn, đợi cậu nói chuyện người ta cũng không thấy rõ. Hai hôm nay tôi chạy vặt nhiều, đau họng nên mấy vụ hỏi cung này phiền thiếu gia tốn sức nhé?”
Diệp Bạch Đinh: “…”
Đau họng anh vặn cổ làm rắm chó gì? Muốn lười cứ nói thẳng.
Y suy yếu ho khụ khụ vai tiếng, đỡ bàn chậm rì rì ngồi xuống: “Mấy hôm nay tôi mắc phong hàn chưa khỏi, hơi mệt.”
Cặp mắt chuông đồng của Thân Khương trừng lớn: “Cậu không muốn làm?”
Diệp Bạch Đinh ngạc nhiên: “Ơ kìa? Không phải tổng kỳ Thân Khương đạo đức tốt, tận lực trong công việc, nếu không phải vì vấn đề sức khỏe sao anh có thể giao chuyện quan trọng thế cho tôi làm?”
Thân Khương: “…”
Hắn nhìn đám cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc trên người mình rồi lại nhìn cái dáng như đèn mỹ nhân gió thổi gãy đôi của kiều thiếu gia, đối lập quá rõ ràng, hắn giả ốm sao có thể qua mặt vị này?
“Nhưng tôi có biết hỏi gì đâu?”
“Tôi viết xong hết rồi, Thân tổng kỳ cứ nhìn…”
Một tờ giấy Tuyên Thành viết đủ tên người và vấn đề cần hỏi được đưa lên, ngay cả trình tự hỏi han cũng ghi rõ ràng.
Thân Khương: “…”
“Được rồi.” Thân Khương vuốt mặt: “Thế tôi bắt đầu hỏi nha?”
Diệp Bạch Đinh lắc đầu: “Gọi tất lên đây.”
Thân Khương khựng lại: “Hết luôn? Cậu chắc chắn?”
Diệp Bạch Đinh liếc hắn: “Tốc chiến tốc thắng.”
Nếu thực sự có thể tốc chiến tốc thắng thì đó là chuyện tốt, Thân Khương vỗ tay ra lệnh, rất nhanh toàn bộ người bị tình nghi đều xếp hàng trước sảnh đường.
Cô vợ bé An Hàn vụ Lương Duy, quản gia – bác Lý, vợ kế Trương thị vụ Xương Hoằng Võ, anh cả Xương Hoằng Văn và vợ – Lâu thị, anh họ Xương Diệu Tông, còn về phần Tưởng Tế Nghiệp vì chết ở ngoại thành, mọi người trong nhà đều có chứng cứ không ở hiện trường nên không mời ai đến.
Thân Khương cúi đầu dịch đống chữ chó bò trên giấy Tuyên Thành, chỉ An Hà: “Ngoại trừ nạn nhân Lương Duy, cô có quen Tưởng Tế Nghiệp, Xương Hoằng Võ không?”
Ánh mắt An Hà lóe lên, đầu ngón tay nắm chặt khăn: “Dạ, quen, quen ạ.”
“Quen khi nào, quen ra làm sao?”
“Trước khi thiếp thân được chuộc ra từ chốn mua vui cho thiên hạ, từng phục vụ bọn họ.”
“Thế tại sao lần trước tôi hỏi cung cô không nói?” Thân Khương vỗ bàn, khí thế kinh người: “Cái chết của Tưởng Tế Nghiệp, cô không biết đã đành, nhưng Xương Hoằng Võ chết cùng ngày với người đàn ông của cô, một người rạng sáng một người đêm khuya, cô không thấy lạ? Hay là… cô đang cố tình che giấu chuyện gì đó?”
An Hà vội quỳ rạp xuống: “Thiếp thân… không, nô mệnh khổ, từ nhỏ đã bị bán vào chốn ăn chơi, để được chuộc thân ra ngoài là cả một quá trình gian nan thống khổ. Sao dám so sánh với các phu nhân Xương phủ, càng không dám đề cập đến chuyện cũ khi xưa với người khác.”
Nhất thời Trương thị nổi nóng, xách váy lên tí thì đá chân qua: “Miệng nhà cô đang nhắc đến ai đó! Tiện nhân, cô là cái thá gì mà dám so với chúng tôi?”
Lâu thị vội vàng kéo cô ta: “Em dâu, đừng làm thế… Hà cớ gì chúng ta phải so đo với cô ấy?”
Thân Khương lại quay sang hỏi bác Lý: “Quản gia, Lương Duy có biết kinh nghiệm của ông phong phú, là người hầu từng bị đuổi khỏi nhà họ Xương, từng làm chưởng quầy cho nhà họ Tưởng không?’
Hai tay bác Lý chụm vào nhau trong áo, ánh mắt khẽ động: “Chuyện này… khó nói, gia chủ chưa đề cập, lão nô không biết.”
Thân Khương cười lạnh, vất quyển sổ thật dày lên bàn: “Sổ sách hai nhà Lương Tưởng ông còn có thể gian lận, khó nói, ông chắc chưa?”
Bác Lý vội vàng quỳ xuống: “Oan quá, quan gia trên cao, lão nô chỉ là phận quản gia quèn, gia chủ quản sổ sách nghiêm túc, đều do bản thân ngài ấy viết, không để lão nô tham dự!”
“Ông không biết?” Dù sao kiều thiếu gia không nói, Thân Khương kêu người dỡ luôn tấm bình phong, lật cổ tay quăng phong thư trên người xuống: “Nhìn đi rồi trả lời lại.”
Tròng mắt Lý bá co rụt, cái này… bị người ta tìm thấy rồi?
Ông ta dập đầu: “Cái này đều do gia chủ quyết định, lão nô chỉ phụ trách chuyện liên lạc ghi chép, thực sự không biết gì hết!”
Phòng không lớn, Diệp Bạch Đinh và Thân Khương ngồi trong cùng, cố tình không đốt đèn, rất tối tăm. Đối diện, chỗ đám người bị tình nghi đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, không nhìn rõ người hỏi, nhưng người hỏi lại có thể phân tích kỹ càng nét mặt người bị tình nghi.
Trong quá trình hỏi cung, tầm mắt Diệp Bạch Đinh chậm rãi chuyển động trên những người này, quan sát biểu cảm của bọn họ, người đang bị hỏi, người chưa hỏi đến…Phản ứng rất nhỏ và động tác theo bản năng của mỗi người.
Hung thủ, nhất định là người đặc biệt nhất.
Bên kia Thân Khương đã bắt đầu hỏi đến nhà họ Xương: “Xương đại nhân, tất cả mọi người đều biết tính tình ngài vô cùng tốt, thích giúp đỡ mọi người, bất kể là người nhà hay đồng nghiệp đều được ngài chăm sóc chu đáo. Bình thường ngài là khách quen của hai cửa hàng Lương – Tưởng, hai người họ gặp chuyện ngài có đồng tình không?
Xương Hoằng Văn thở dài: “Tuy bản quan đồng tình nhưng cũng chỉ là người ngoài, có thể làm được gì cơ chứ? Nghèo chỉ lo thân mình, thành đạt lo cho thiên hạ, riêng chuyện gia đình đã tiêu tốn hết tâm tư của bản quan, làm gì có sức cống hiến nhiều hơn? Chỉ mong sao một ngày nào đó bản quan lớn mạnh, chăm sóc giúp đỡ càng nhiều người hơn nữa.”
Xương Diệu Tông đứng một bên âm dương quái khí: “Phải rồi, rảnh quá chi bằng chiếu cố đám em trai trong nhà, đằng nào chuyện rạng danh dòng họ huynh trưởng cũng đâu tự làm nổi, tuy bọn em chưa đậu tiến sĩ nhưng tốt xấu gì cũng là cử nhân, đề bạt lên cao cũng có thể đỡ được phần nào.”
“Cơ mà vị phu nhân này không giống ngài ha?” Tầm mắt Thân Khương sâu kín dừng trên người Lâu thị: “Chẳng những cô quan tâm Lương Duy, Tưởng Tế Nghiệp mà còn tặng đồ qua bên đó?”
Tay Lâu thị nắm chặt: “Thiếp…thiếp không biết… chỉ là thiếp nhìn không được…… Phu quân ——”
Tay áo Xương Hoằng Văn bị vợ nắm, vội vàng duỗi tay đỡ, nhìn Thân Khương: “Nếu có chứng cứ thì mời lấy ra, bản quan tuyệt đối không thiên vị. Nếu không có xin đừng ăn nói bừa bãi bôi nhọ ngô thê*!”
*Cách gọi tôn trọng lịch sự người vợ của mấy anh giai cổ đại
“Nói rất đúng!”
Thân Khương vỗ tay bôm bốp, lấy ra tờ danh sách tra được hai hôm nay, mở miệng đọc to: “Mùng 10 tháng Giêng, tết Thượng Nguyên, giày vớ mũ sam; mùng 1 tháng 5, bánh chưng nhân mặn, ngọt, nút thắt ngũ sắc; mùng 6 tháng 7, chén rượu đèn hoa sen, trầm hương gỗ mun… Từng cọc, từng món, không bằng Xương đại nhân giải thích giúp vợ, vì sao phải tặng cho hai người Lương Tưởng, mọi thứ tinh xảo xinh đẹp, trên đó còn có con ấn của cô ấy?”
Xương Hoằng Văn sợ hãi, không tự chủ lùi ra sau một bước, ánh mắt nhìn vợ vô cùng đau đớn, nhưng ông ta vẫn muốn cãi giúp người nhà mình: “Có lẽ do người hầu trộm gửi đi… Ngô thê lo chuyện nội trợ trong nhà, bình thường muốn tự tay chuẩn bị quà cho khách khứa thường lui đến, nhưng mấy thứ này ai đưa đi, đưa cho ai, ngô thê không hiểu.”
“Mệt ngài vẽ ra lời giảo biện hay ho!”
Thân Khương tự nhủ bản thân đừng hưng phấn, tuy còn nhiều thời gian lại chưa nghe qua phân tích của kiều thiếu gia nhưng hung thủ đã như ván đóng thuyền, hắn tuyệt đối không đoán sai! Hắn chính là Thân Khương, thần thám số một Cẩm Y Vệ, liệu chuyện như thần, sớm đã đoán trúng!
“Hung thủ chính là ——”
“Hung thủ chính là cô, Lâu thị!”
Hai từ quan trọng nhất bị chặn ngang, lại cực kỳ quen tai, Thân Khương giận dữ: “Thằng chó nào…”
Bố Tùng Lương tiến vào, di chuyển ra sau tấm bình phong, nghiêm nghị: “Chỉ huy sứ đến, cậu dám bất kính?”
Lúc này Thân Khương mới nhìn thấy góc áo phi ngư sượt qua người Bố Tùng Lương, sải bước tiến lên, mày kiếm mắt sắc, ánh mắt chứa tinh quang, sườn mặt cong như dãy núi trùng điệp, khí thế ngang tàng, không phải Cừu Nghi Thanh thì còn là ai!
Hắn lập tức nhảy lên, cúi đầu hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến chỉ huy sứ!”
Góc độ che Diệp Bạch Đinh kín mít.
Diệp Bạch Đinh hiểu ra, im lặng tiến về sau bàn nhỏ hành lễ theo hắn. Có “ngọn núi” chống đỡ, y có thể làm qua loa, không bị ai chú ý.
Cừu Nghi Thanh ngồi xuống ghế chủ, xốc áo lên nói: “Dậy đi.”
Bố Tùng Lương thấy Diệp Bạch Đinh, đuôi mắt lộ ra hàm ý sâu xa như đang nói – bắt được mày rồi.
Diệp Bạch Đinh không hề lo lắng, mí mắt cong cong mỉm cười đáp lại.
Kiều thiếu gia cười nào giống người ta cười, khác hoàn toàn với ánh mắt vẩn đục của mấy kẻ nơi Chiếu Ngục, nụ cười y vô cùng sạch sẽ, tươi đẹp, cái cằm đầy đặn mum múp lộ ra tắm dưới bầu không khí, sáng bừng rực rỡ, cực kỳ kinh diễm.
Bố Tùng Lương đờ ra trong chớp mắt.
Vì sao… vì sao nó không sợ hãi? Nó không sợ bị vạch trần?
Nhưng nếu gã đã đến đây, không thể thay đổi kế hoạch. Bố Tùng Lương chắp tay, tràn đầy lòng tin, ngôn từ chuẩn xác: “Sở dĩ thuộc hạ nhận ra và xác định Lâu thị chính là hung thủ vì ba vụ án mạng này, xác nạn nhân đều cho thuộc hạ nghiệm!”
Thân Khương ngẩn ra.
Mẹ kiếp con chó không biết xấu hổ, dám nhận vơ công trạng của hắn?
Mày kiểm nghiệm ra quả rắm ấy mà mày kiểm nghiệm, mày nghiệm sai bét nhè, mồm bảo vụ án Lương Duy và vụ án Xương Hoằng Võ không có hung thủ, chết ngoài ý muốn, rắm mới thả ra không lâu, nuốt nhanh thế? Còn Tưởng Tế Nghiệp là đống xương trắng, thả ở phòng ngỗ tác của mày bao nhiêu ngày, mày có liếc nhìn lần nào không? Nếu không nhờ kiều thiếu gia, tao sợ mày còn chả biết hắn tồn tại!
Hắn vì khiếp sợ mà phản ứng chậm nửa nhịp, bên kia Bố Tùng Lương đã bắt đầu phân tích chứng cứ ——
“…Trước có Lương Duy, sau có Tưởng Tế Nghiệp Xương Hoằng Văn, ba người chết khi còn nhỏ đều cực kỳ bất hạnh, thường bị bắt nạt, không có người thương yêu, không người bảo vệ, thời kỳ thiếu niên gặp được ân nhân, ân nhân chăm sóc, thương yêu đầy đủ, ba người từ đó trầm luân, coi ân nhân là người quan trọng nhất trong sinh mệnh, cam nguyện vì cô ta vượt lửa qua sông, không tiếc trả giá mạng sống…”
“…Từ mười mấy năm trước, cô ta sớm đã săn lùng trong đám người, lựa chọn mầm móng tốt, từng bước bày cách thuần hóa người chết thành chó con trung thành hơn người hầu, Lâu thị độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta giận sôi!”
“…Thuộc hạ âm thầm điều tra, gom đủ toàn bộ chứng cứ để cho hung thủ biết, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, đã làm ra chuyện ác thì nhất định không thể trốn thoát!”
Thân Khương phẫn nộ kinh hồn!
Mả cha mày, dám cướp lời ông! Phi! Cái gì mà âm thầm điều tra, cái gì mà gom đủ toàn bộ chứng cứ, đều là kiều thiếu gia chống đỡ cái thân gió thổi gãy đôi để làm, sau lưng cậu ấy ông mày điên cuồng chạy vặt, mấy ngày nay ông còn gầy từ 170 cân xuống còn 169 cân, mày là thằng chó rách nào thế!
Nhất định nó đã nghe lén bọn họ nói chuyện! Ký giấy rõ ràng, đồ thất đức!
Khí huyết bốc lên đầu, Thân Khương đứng ra muốn vạch trần Bố Tùng Lương, quy củ của Cẩm Y Vệ, mạo công sẽ bị gia hình!
Nhưng cổ tay áo bị ghìm chặt, Diệp Bạch Đinh túm lấy.
Diệp Bạch Đinh chẳng những túm chặt hắn, còn nhanh chóng viết lên lưng hắn một chữ —— tôi.
Nháy mắt Thân Khương héo.
Hắn có thể đứng ra vạch trần Bố Tùng Lương, nhưng kiều thiếu gia ở ngay đây, Bố Tùng Lương xúi quẩy, sao có thể không cắn trở về? Công lao bị người đoạt thì thôi đi, kiều thiếu gia không thể xảy ra chuyện.
Bố Tùng Lương căng thẳng đề phòng, đương nhiên chú ý tới động tác nhỏ của hai người, trong lòng vô cùng đắc ý. Gã dám thừa lúc này nhào tới, còn mời chỉ huy sứ đi theo, chính là biết —— hai người không dám làm bậy!
Diệp Bạch Đinh cũng không phải là ngỗ tác đứng đắn gì, chỉ là một tên tù phạm không thể ra ngoài ánh sáng, có công lớn thì đã làm sao, y có thể nhận à? Y nhận được sao? Một khi đã như vậy, sao không để cho người khác? Tao giành cái công này, sao hả? Mày dám vạch trần tao, tao cũng vạch trần mày! Dưới mông của ai chả có đống cứt, thằng nào cao quý hơn thằng nào?
Gã biết Thân Khương chắc chắn phải nhịn, giống như người câm nốc đầy hoằng liên, dù đắng đến đâu cũng không kêu nổi.
Đúng thật, Thân Khương giống người câm ăn hoàng liên, đắng muốn chết, chịu thiệt như vậy không phải phong cách của hắn, nghẹn con mẹ nó khuất kinh khủng, nhưng thật sự không thể phản công… trái tim giống như đặt trên lửa nước, khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu.
Nghĩ nghĩ, hắn còn trách lây qua cả Diệp Bạch Đinh, lòng nói kiều thiếu gia nghĩ kiểu gì thế? Thông minh như vậy, miệng nhỏ ngầu lòi như vậy, không cần hắn mở miệng cũng có thể đoán ra cả đống chuyện, sao lại không nghĩ đến trường hợp này?
Đương nhiên Diệp Bạch Đinh đã nghĩ tới, trước nghiệm xác sai lè, sau đánh cuộc thảm bại, Bố Tùng Lương đã không còn đường lui, sao có thể không nóng nảy? Gã hành động mới đúng lẽ thường, không hành động mới là lạ đấy!
Nhưng y không quan tâm.
Thứ nhất, chuyện hàng đầu là phải phá án, chỉ cần không chậm trễ cái này, cái khác đều là việc nhỏ; thứ hai, chính y cũng là kẻ cùng đường, đưa Thân Khương vào tròng, chẳng nhẽ y cam tâm trở về cuộc sống trước kia? Đương nhiên là không, y phá án được thì cũng rời khỏi tuyệt cảnh được!
Huống chi y còn muốn thăm dò một người…
Thời điểm Cừu Nghi Thanh xuất hiện quá trùng hợp, biểu cảm…. không nhìn ra khác thường, lạnh lùng nghiêm túc, chỉ là khi đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ chén trà có chút sâu xa?
Bố Tùng Lương thật sự cảm thấy toàn bộ những gì gã làm không để lại dấu vết, không có người biết?
Tiếc quá, trên đời này quả nhiên có loại người vô tâm, không có mắt nhìn.
Diệp Bạch Đinh rũ mi, ánh mắt híp lại.
Căn phòng an tĩnh một lúc lâu, Cừu Nghi Thanh co ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nhìn Thân Khương: “Ngươi cũng cảm thấy hung thủ là Lâu thị?”
Lòng Thân Khương thầm nói đương nhiên, hắn sớm đã đoán được, mấy người chỉ cần chậm vài giây, thời khắc rực rỡ đưa ra chứng cứ sẽ thuộc về ông! Nhưng Bố Tùng Lương đã nói hết, chậm một bước này, hắn không muốn mở miệng cho lắm.
Phía sau lưng lại ngứa, kiều thiếu gia viết chữ…Đọc hiểu xong, hai mắt hắn sáng lên! Đúng đúng, tuy khác đáp án mình đưa ra khá nhiều nhưng chỉ cần có thể xử lý Bố Tùng Lương, hắn đã sung sướng! Hắn sai hay không không quan trọng, Bố Tùng Lương sai là được!
Cừu Nghi Thanh chờ một lúc không nghe được câu trả lời, tức giận liếc qua: “Chạy vặt hai ngày, đầu lưỡi cũng chạy mất?”
Mặt già Thân Khương đỏ lên, kiều thiếu gia đang viết chữ ở sau lưng hắn mà, hắn phải phân biệt nữa, cũng không biết trong tay vị thiếu gia này cầm cái gì, hơi nhọn, hơi cộm, ghét nhau đến thế cơ à? Không muốn dùng ngón tay chạm vào người hắn?
Má tổ cha nhà cậu thường chạm vào thi thể còn ghét bỏ ông? Ông chưa ghét cậu là phạm nhân đâu đấy!
Nhưng người ta giỏi, người ta thông minh, dưới uy áp đó, hắn không thể không chịu thua: “Thuộc hạ…có vài câu muốn hỏi Lâu thị.”
Cừu Nghi Thanh gật đầu: “được.”
Bố Tùng Lương cũng không phản đối, mặt kiểu “xem mày có thể bày trò gì”, ngoài cười nhưng trong không cười thực hiện thủ thế: “Mời Thân tổng kỳ ——”
Thân Khương hỏi luôn: “Dù là quà tặng trong ngày lễ hay là quà không nói được, bên trên có ấn nhỏ của cô, cô thừa nhận?”
Vành mắt Lâu thị đã sớm đỏ: “Thiếp… thiếp thân…”
Xương Hoằng Văn cực kỳ sốt ruột, kéo vợ vào ngực che hở: “Em đừng sợ, chỉ cần em phủ nhận, vi phu sẽ làm chủ cho em, mẹ và đám trẻ đang ở nhà chờ chúng ta, chỉ cần em phủ nhận…”
“Là thiếp thân làm.”
“Không thể!”
“Chính là thiếp thân làm.” Lâu thị đè váy, quỳ trên mặt đất: “Toàn bộ mọi chuyện đều do thiếp thân làm, quà là thiếp thân chuẩn bị, thiếp thân kinh doanh mười mấy năm, người…người cũng là do thiếp thân giết.”
Vẻ mặt Bố Tùng Lương vừa lòng, làm bộ làm tịch thở dài: “Hung thủ nhận tội, án đã rõ ràng, không uổng phí Cẩm Y Vệ từ trên xuống dưới buồn bực lâu nay. Chỉ huy sứ đại nhân, ngài xem?”
Cừu Nghi Thanh chưa tỏ thái độ, bên kia Thân Khương nhận được dòng chữ mới của Diệp Bạch Đinh, lại bắt đầu hỏi: “Người chết Lương Duy yêu thương cô, thường mơ ước được lên giường với cô, cô biết không?”
Thân thể Lâu thị cứng đờ.
Thân Khương lại nói: “Lúc hắn động phòng với vợ bé, khi kích động sẽ dùng yên tùng sa che khuất đôi mắt cô ấy, có phải đang ảo tưởng được thân mật với cô hay không?”
Lượng tin tức này quá lớn, không ai nói gì, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lâu thị, đặc biệt là An Hà – người từng bị Lâu thị nói này nói nọ, cực kỳ phức tạp.
Lâu thị hoảng hốt, nước mắt ồ ạt rơi xuống, nhìn về phía chồng mình Xương Hoằng Văn: “Thiếp… không phải… thiếp không có.”
Xương Hoằng Văn quỳ bên người Lâu thị, ôm chặt vợ, nhẹ nhàng chạm lên cần cổ cô ta giống như đang đáng tiếc, đang khó xử cũng rất yêu thương: “Vi phu biết, chỉ cần em nói không phải, vi phu sẽ tin.”
Âm thanh Lâu thị càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chậm. Cô ta nhắm hai mắt lại, môi dưới cắn trắng bệch: “Đúng vậy, là thiếp, có khả năng trong quá trình ở chung hắn sinh ra tình cảm, nhưng thiếp thân không cùng hắn… cùng hắn…”
“Yên tùng sa thì sao? Là tín vật định tình của hai người?”
“Thiếp thân… không biết. Có thể đó chỉ là tình cảm một phía, thiếp thân không rõ.”
“Yên tùng sa trong kho nhà cô là do Lương Duy tặng?”
“Không, không nhớ rõ. Mỗi lần thiếp thân sai người đến cửa hàng Lương Ký chọn mua, chỉ cần có hóa đơn là có thể mua được, thiếp thân vẫn luôn tưởng mình may mắn…”
“Cô dùng thuốc gì độc chết Xương Hoằng Võ?” Vấn đề Thân Khương hỏi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cay độc: “Tại sao trước khi chết hắn lại cười? Hắn cũng yêu thầm cô?”
Lâu thị nằm liệt xuống sàn như không chịu nổi, liên tục lắc đầu: “Không, không phải. Sao thiếp thân dám cùng em vợ… sao có thể? Sẽ bị nhét vào lồng heo… Không, không phải! Chắc là cũng có, trong quá trình ở chung em vợ nảy sinh tình cảm…”
Trương thị đang đứng yên không chịu nổi, chạy qua tát Lâu thị một cái: “Cô đánh rắm! Tuy nhà tôi ngu ngốc không có tiền đồ, lá gan nhỏ hơn con kiến nhưng hắn yêu tôi! Hắn yêu tôi cô hiểu không, yêu rất nhiều! Đều là đàn bà con gái với nhau, đàn ông yêu thật hay yêu giả sao tôi có thể nhận nhầm? Còn cô, cái loại đầu ngỗ nhìn thì lương thiện hiền hậu nhưng chán ngắt, sao hắn có thể thích cô? Cô nói dối, cô nói dối!”
Trương thị đeo nhiều trang sức, quệt lên mặt Lâu thị, nháy mắt vết máu xuất hiện trông cực kỳ chói mắt.
Đưa ngón tay sờ máu trên mặt mình, suýt chút nữa Lâu thị ngất xỉu, gương mặt tái nhợt, nói năng lộn xộn: “Tôi không có… tôi không phải… không phải như thế…”
Bên ngày giọng Thân Khương như chuông lớn, khí thế lẫm liệt: “Lâu thị, cô quen Lương Duy từ khi nào? Trợ giúp Tưởng Tế Nghiệp từ khi nào? Tại sao chưa xuất giá đã động chạm tâm tư lên người em vợ Xương Hoằng Võ, cô biết mình sẽ gả vào nhà họ Xương? Vì sao cô giết ba người bọn họ, kế hoạch thế nào, chuẩn bị ra làm sao, tiêu hủy chứng cứ kiểu gì? Cô nói từ đầu đến cuối cho tôi biết!”
“Thiếp thân… thiếp thân…”
Khóe môi Lâu thị cắn ra máu, biểu cảm cực kỳ phức tạp, cuối cùng dập đầu xuống đất mang theo cứng cỏi và quyết tuyệt: “Chuyện đã cũ, lòng thiếp thân đau xót nên không muốn nhớ lại. Ba vụ án mạng hôm nay đều do thiếp thân làm, thiếp thân nguyện nhận và đền tội.”
Xương Hoằng Văn ôm vợ, đáy mắt chứa nỗi niềm bi ai: “Không… tôi không tin, Huệ Châu em nói cho tôi biết… đừng như vậy. Vi phu sợ, vi phu rất sợ, nếu thực sự do em làm, em sẽ bị xử tử hình, không thể về nhà được nữa!”
Lâu thị đẩy ông ta ra, không dám tiếp xúc: “Đều do thiếp thân tự mình làm, không liên quan đến nhà họ Xương, đến phu quân… Nếu phu quân thương thiếp, mong phu quân nuôi dạy bọn nhỏ lên người, đừng cho bọn chúng biết mình có một người mẹ xấu xa như vậy.”
Bố Tùng Lương nhìn đôi uyên ương số khổ, càng đắc ý hơn, chắp tay với Cừu Nghi Thanh: “Đại án đã được phá, hung thủ đền tội, mong chỉ huy sứ hạ lệnh giam ả vào Chiếu Ngục, chiếu theo luật Đại Chiêu xử tử hình.”
Cừu Nghi Thanh không đáp, hai ngón tay thong thả mân mê cái ly: “Tâm huyết nhiều năm đột nhiên vứt bỏ, nhất định họ đã làm chuyện gì khiến cô thất vọng. Lâu thị, trong lòng cô có nỗi hận thù, sao không nói thẳng ra ngoài? Không muốn, hay là… không nói được?”
Trán Lâu thị dán trên đất, không muốn ngẩng lên: “Là thiếp thân làm… hết thảy là….”
“Quen nhau thế nào, quen nhau ở đâu, chi tiết lúc ở chung, động cơ gây án…” Đuôi mắt Cừu Nghi Thanh nheo lại đầy nguy hiểm: “Thủ đoạn giết người, quá trình giết người, xử lý hung khí, cô không biết? Quần áo Xương Hoằng Võ bị đổi trước khi chết, tự tay cô thay bị ném vào đâu, chả nhẽ cô cũng không biết?”
“Thiếp thân, thiếp thân…” Trán Lâu thị ứa mồ hôi, không trả lời được bất kỳ vấn đề nào.
Nhìn đến đây, Bố Tùng Lương hơi hoảng hốt, gã lại sai rồi?
Tầm mắt ác độc đảo qua Thân Khương và Diệp Bạch Đinh phía sau, lòng gã lo sợ, chả nhẽ mình đã bị lừa?
Quá tam ba bận, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không thành nữa thì Bắc Trấn phủ tư không còn chỗ dành cho gã!
Không còn cách nào, chỉ có một con đường duy nhất, gã khẽ cắn môi, liều mạng: “Chỉ huy sứ cần gì phải nói nhiều như vậy? Hung thủ đã tự mình nhận tội, vụ án đã kết thúc, bên ngoài có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, sao chỉ huy sứ không đưa mọi chuyện cho cấp dưới xử lý? Hình phòng chắc chắn có thể cạy miệng Lâu thị, khiến chân tướng được sáng tỏ cho toàn bộ thiên hạ nhìn ngắm.”
Tôi không đồng ý!
Theo bản năng Thân Khương định kêu lên, mẹ kiếp con chó Bố Tùng Lương lại chơi bẩn, chỉ cần gã đẩy người vào hình phòng, lời Lâu thị nói sẽ không còn quan trọng. Đám người bên trong có thể bịa luôn giúp cô ta, thậm chí còn bịa ra lý lẽ, cực kỳ giống sự thật! Ai chả muốn nhận công trạng này, con chó kia chắc chắn sẽ nhúng tay ảnh hưởng đến kết quả.
Thế nhưng kiều thiếu gia đã nhanh tay hơn chọc lên cổ hắn, hắn không nói thành lời!
Lúc kiều thiếu gia đánh nhau với thằng mặt sẹo nổi tiếng toàn bộ Chiếu Ngục hắn đang ở bên ngoài, không thấy, chỉ biết có mấy thứ gọi là huyệt ách môn, nháy mắt có thể khiến người ta câm miệng!
Thân Khương vẹo cổ, há miệng thở dốc… may quá, cảm giác chết lặng chỉ trong chớp mắt, kiều thiếu gia nương tay chưa phế hắn.
Tại sao không cho hắn nói chuyện! Chó họ Bố sắp đạt được mục đích rồi kìa! Hỏng, hỏng hết!
Ngay sau đó hắn lập tức biết đáp án.
Bởi lẽ Cừu Nghi Thanh mở miệng: “Một chứng, hai cung, ba áp, một thứ cũng không được thiếu. Quy củ Bắc Trấn phủ tư ra sao, nhà người đã quên rồi à?”
Giọng nói khàn khàn, ánh mắt rét lạnh đông cho người ta cứng đờ.
Cổ họng Bố Tùng Lương run lên: “Nhưng…”
Lông Cừu Nghi Thanh hơi rủ, lạnh lùng: “Ồ, hóa ra đã có người đã dạy ngươi khác.”
Bố Tùng Lương cắn chặt răng, quỳ xuống dập đầu: “Lúc ti chức mới nhậm chức, Vương thiên bên Vệ sở họ có công dạy dỗ, nói Cẩm Y Vệ coi trọng hiệu suất…”
Cừu Nghi Thanh trực tiếp cắt ngang lời gã: “Ngươi gọi ta là gì?”
Bố Tùng Lương: “Chỉ huy sứ.”
“Ngươi cũng biết ta chính là chỉ huy sứ?” Cừu Nghi Thanh cười lạnh: “Vệ sở thiên hộ là thứ gì cũng dám lấy ra đè trước mặt bổn sứ?”
Nháy mắt, Bố Tùng Lương câm miệng.
Cẩm Y Vệ vốn là biên chế quân sự, trải qua cải cách của triều đình, dáng vẻ trước kia đã thay đổi. Hiện tại đã không còn Nam Trấn phủ tư, chỉ có Bắc Trấn phủ tư. Tọa trấn Bắc Trấn phủ tư không còn là Thiên hộ, mà là Cẩm Y Vệ đô chỉ huy sứ. Chỉ huy sứ toàn quyền điều động Cẩm Y Vệ, kinh thành chia thành mười hai vệ, trên bao gồm Kim Ngô vệ, Vũ Lâm vệ, Phủ vệ; dưới thì có Ngũ Quân Đô Đốc Phủ sở hữu Vệ sở; đốc quân trái phải; toàn bộ Vệ sở đều là thuộc hạ của chỉ huy sứ, lấy tên tuổi của một Thiên hộ Vệ sở hù dọa ngài, ngại mạng to quá hay gì?
“Cạch –”
Cừu Nghi Thanh ném chung trà lên bàn, tầm mắt nhìn quanh bốn phía: “Ở Bắc Trấn phủ tư, bổn sứ sớm đã lập nên quy củ — nói chuyện dựa vào thực lực. Tiểu kỳ, ai tự cho mình tài giỏi hơn trưởng quan có thể khiêu chiến vượt cấp. Quan hình phòng, ai tự cho mình hiệu suất làm việc hơn người, đãi ngộ không xứng với công lao có thể chứng minh cho bổn sứ thấy. Phòng ngỗ tác, ai tự nhận kỹ thuật mình xuất sắc, là thành phần không thể thiếu có thể trực tiếp so tài, bao gồm cả bổn sứ, ai có gan khiêu chiến chỉ cần không sợ chết khó coi, đủ dũng cảm…”
“Thời buổi rối ren, ngoại tặc làm hại, Hoàng Thượng trọng nhân tài, không muốn bám vào khuôn mẫu tuyển chọn. Bắc Trấn phủ tư ta cũng thế, không hy vọng mai một nhân tài. Nếu có kẻ mang lòng quấy rối, tham tiền mạo công, ngồi không ăn bám, lá gan lớn hơn bản lĩnh, đừng trách bổn sứ không nể tình!”
Mỗi câu đều khiến Bố Tùng Lương run bần bật, không dám nói nữa.
Lòng Thân Khương lại dâng trào cảm xúc, thiếu chút nữa túm kiều thiếu gia lay lay! Cậu thấy chưa, cơ hội của cậu đó!!!
Cơ mà sau đó Cừu Nghi Thanh đột nhiên nhìn lại, dán vào tờ giấy Tuyên Thành trên tay Thân Khương: “Đồ trong tay ngươi, trình lên.”
Thân Khương cứng đờ.
Cái này… là vấn đề kiều thiếu gia viết khi trước, trình tự hỏi cung. Mẹ ơi mấy con chữ chó bò này, trừ hắn ra thì ai đọc được nữa, sao dám để chỉ huy sứ nhìn?
Nhưng không còn cách nào khác, đầu phải ở lại cổ! Hồn phải ở lại xác!
Thân Khương căng da đầu, đẩy giấy Tuyên Thành lên.
Cừu Nghi Thanh nhận lấy, mày kiếm nhíu chặt: “Ngươi viết?” Đây có lẽ là biểu cảm sống động nhất của chỉ huy sứ hắn từng nhìn thấy, quả nhiên chữ nghĩa kiều thiếu gia đúng như con người y, quá chấn động.
Thân Khương khù khụ hai tiếng, lòng nói không thể để chỉ huy sứ biết kiều thiếu gia tồn tại, vừa định gật đầu lại nghĩ đến… tháng nào bọn họ cũng phải nộp báo cáo công việc, chỉ huy sứ từng đọc qua chữ hắn!
Hắn chỉ đành cắn răng: “Hôm nay… thuộc hạ hơi mệt, lười nên đành để đàn em chấp bút…”
Cừu Nghi Thanh: “Cậu đàn em này của ngươi…”
Da đầu Thân Khương run run, làm sao, làm sao nói nốt đi!
“Lá gan không nhỏ, cả tờ giấy Tuyên Thành cũng chưa đủ cho y viết.”*
*Chữ em Đinh là chữ Thảo, nó dài ngoằng ngoằng cộng thêm siêu xấu nữa nên càng dài hơn -))) đại ý là chê.
“Chuyện này, ha ha…” Tầm mắt Thân Khương xẹt qua Diệp Bạch Đinh, gượng cười: “Dạ, về điểm này cậu ấy không được tốt lắm, thuộc hạ mắng suốt.”
Cừu Nghi Thanh lại nói: “Mấy lời của Lâu thị, ngươi không phục?”
Thân Khương: “Không phục!”
Cừu Nghi Thanh: “Thế ngươi hỏi tiếp đi.”
Thân Khương ngu người, hỏi là hỏi cái gì? Kiều thiếu gia có nói gì đâu, đã thế có tờ giấy Tuyên Thành ngài cũng giật rồi! Hai người bàn nhau chơi tôi đấy à!
Cằm Cừu Nghi Thanh hếch lên, chỉ chỉ Diệp Bạch Đinh: “Cậu ấy chính là đàn em của người? Người viết câu hỏi này? Dường như cậu ấy có lời muốn nói.”
Đầu Thân Khương nhảy số, lập tức bán luôn kiều thiếu gia: “Đúng là cậu ấy!”
Dù sao trước đó bọn họ đã ngụy trang cẩn thận, kiều thiếu gia đang mặc chế phục của tiểu binh, chiến váy. Nhưng Bố Tùng Lương còn đang ở…
Hắn vừa mới liếc, Bố Tùng Lương đã độc ác gằn giọng: “Thân tổng kỳ, tôi khuyên cậu đừng vì trả thù tôi mà bẻ cong sự thật…”
“Ồn ào.” Dường như Cừu Nghi Thanh đã nghe đủ, búng tay chỉ huy phó tướng Trịnh Anh: “Khiến gã im miệng.”
Lập tức Bố Tùng Lương bị ấn xuống đất, trong miệng nhét miếng vải nói không nên lời.
Thân Khương hoàn toàn yên tâm, đẩy Diệp Bạch Đinh ra ngoài: “Bẩm chỉ huy sứ, hôm nay thuộc hạ hơi mệt, đau họng. Nhóc con này vẫn luôn đi theo thuộc hạ học tập, tuy hơi gầy nhưng rất thông minh, toàn bộ vụ án cậu ấy nắm rõ, chỉ huy sứ cứ việc hỏi, bảo đảm không sai được!”
Diệp Bạch Đinh bị đẩy, đành phải hành lễ với Cừu Nghi Thanh.
Hắn nhìn y từ đầu đến chân, ánh mắt y hệt hôm đó, cực kỳ bắt bẻ: “Chứng kén ăn không dễ trị nhỉ?”
Diệp Bạch Đinh: “…”
Vâng tôi biết tôi gầy rồi, có thể đừng lấy chuyện này ra công kích nhau được không, cảm ơn anh rất nhiều!
“Cứ yên tâm to gan hỏi chuyện.” Chiếc ly trong tay Cừu Nghi Thanh di chuyển, ánh mắt sáng lấp lánh, cười như có như không: “Phá được án tử, bổn sứ kêu cấp trên của ngươi đi mua kẹo cho mà ăn.”
Thân Khương lập tức đứng nghiêm vỗ ngực: “Thuộc hạ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Mua kẹo ngon nhất!”
Diệp Bạch Đinh: “…”
Mấy anh có bệnh hả? Ai muốn ăn kẹo? Tôi bé lắm ấy mà sao phải dùng kẹo dỗ mới làm việc?
Với lại thằng lang băm nào sủa ăn kẹo trị chứng kén ăn? Mạch não nhiều sạn như anh mà cũng có thể lên làm lãnh đạo?
Hết chương 25
–Kidoisme: Ư ư, làm xong chuỵn anh kêu cấp trên mua kẹo cho ăn á á. Bé Đinh trông vậy thui chứ ẻm là một embe á, một embe nghĩa đen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.