Edit: Kidoisme
Cửa hông Bắc Trấn phủ tư hé mở, bên trong nâng ra tấm ván gỗ, trên đó Bố Tùng Lương nằm bò, có vẻ vừa mới chịu phạt xong.
Cánh cửa gỗ màu nâu mở ra rồi lại khép vào, bên ngoài bầu trời cao rộng, không khác nào cảnh vật khi nhìn từ bên trong Bắc Trấn phủ tư, không khiến mọi người có cảm giác muốn hướng về.
Khi đến khí phách kiêu căng, lúc đi đìu hiu thê thảm, đến người tiễn cũng chả có. Bố Tùng Lương mê mang, gã đang nóng vội vì điều gì? Đã đạt được điều gì?
Hình như chưa đạt được gì cả, thứ gã mất đi… Mất đi mọi thứ, không dư một phần.
Cáng đặt bên cạnh thạch đài, ông lão làm thêm nhận tiền của tiểu binh, vội vàng di chuyển lên phố, đưa xe ngựa nhà mình tới.
Ánh mặt trời chói mắt quá, Bố Tùng Lương không thích.
Hiện tại gã không thể nói mình oán hận hay hối hận, không phải gã không coi ai ra gì, không biết nơi này ai là chủ nhân, cũng muốn nịnh bợ Cừu Nghi Thanh, nhưng thời gian Cừu Nghi Thanh nhậm chức quá ngắn, gã không dựa vào nổi, không có cơ hội càng không biết tình tình vị tân chỉ huy sứ này thế nào, hơn nữa bị ảnh hưởng bởi lối tư duy xưa cũ, không biết khiêm tốn, vội vã bò lên trên nên lúc này mới…
Ánh mặt trời tối sầm, trước mắt gã xuất hiện một bóng người, gian nan ngẩng đầu lên — thì ra là phó tướng bên người chỉ huy sứ, Trịnh Anh.
Trịnh Anh đến cảnh cáo gã: “Bố tiên sinh là người thông minh, chắc hẳn biết nên nói điều gì, không nên nói điều gì.”
Mắt Bố Tùng Lương chấn động, lời này… có ý gì? Chức trách công việc nằm trong phạm vi bảo mật, không cần người khác nhắc nhở gã cũng tự động biết đường cầm mồm. Phó tướng đích thân chạy đến nhắc nhở, chả nhẽ là vì chuyện của Diệp Bạch Đinh?
“Không, không biết lời này của phó tướng Trịnh có ý gì? Tại hạ chỉ là ngỗ tác nho nhỏ, nào biết tin gì to tát?”
Trịnh Anh khom người, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, giọng nói trầm khàn: “Anh không ngu, vì sao tôi nói lời này, vì sao lại nói lúc này, anh hiểu.”
Bố Tùng Lương: “…”
Trịnh Anh đứng thẳng người: “Lời đã đưa đến, nếu anh không muốn sống tốt – thủ đoạn chỉ huy sứ thế nào, anh hiểu mà.”
Bố Tùng Lương nhắm mắt, cười khổ thành tiếng.
Gã nào dám? Gã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Cừu Nghi Thanh, tận mắt chứng kiến hắn giết bao nhiêu người, loại đó gã không nên trêu vào, cũng không dám trêu vào.
Mất mặt thế nào, bị đuổi ra sao, bên ngoài không ai biết. Gã còn đường lui, ít nhất từng là người từ Bắc Trấn phủ tư, ai dám khinh thường? Chỉ cần khiêm tốn chút chút, sau này vẫn có thể tìm được việc làm ăn…
Đáng tiếc mấy thằng ngu trong Chiếu Ngục, chuyện lớn như vậy mà chúng mày không biết! Để ông chờ xem chúng mày ngã như thế nào!
Nghĩ nghĩ, Bố Tùng Lương lại sung sướng, tầm mắt lướt ra xa, thấy được hoàng thành.
Ở nơi đó cũng có rất nhiều vị Phật lớn, Cừu Nghi Thanh ơi Cừu Nghi Thanh, ít nhất mày phải lợi hại lên, giữ gìn vị trí hiện tại của mình! Bằng không, lúc bị mấy người đó gặm đến xương cốt không còn, đừng trách người khác bắt nạt kiều thiếu gia mày nuôi nấng!
Mặt trời mọc lên từ đằng đông, khuất bóng sau dãy núi phía tây, ánh bình minh sáng ngời, ánh hoàng hôn nhẹ dịu. Giữa trưa phảng phất như vảy vàng trải rộng, mãnh liệt chuyển động, mỗi khắc sau đó độ sáng hoàng thành nhận được khác nhau, bày ra vẻ đẹp khác nhau, lúc thì tráng lệ, lúc thì uy hiếp.
Hôm nay lâm triều, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ trình sổ con lên nói về án tử vừa phá gần đây, một quyển sổ ghi chép tham ô, một đường dây buôn bán ô hương dùng để khống chế người khác trồi lên mặt nước. Tra liên tục mấy ngày, quan đốc sứ vận chuyển lương thực, Tả thị lang bộ Hình, Thượng thư bộ Công sa lưới, tương lai rất nhiều người có khả năng bị cuốn vào, chức quan từ quan trọng đến rất quan trọng.
Quyển sổ con mỏng dính như tảng đá rơi xuống hồ nước gây nên sóng to gió lớn trong triều, tại sao lại xảy ra, muốn tra tiếp thế nào, xử lý người liên quan ra sao… Bách quan thảo luận sôi nổi, ý kiến đưa ra khác nhau, đánh trận bằng nước miếng cực kỳ ồn ào.
Triều còn chưa tan, tin tức đã như mọc chân chạy đến hậu cung.
Cung Trường Nhạc, lụa vàng phất phơ, rèm châu lay động, lư hương mạ vàng bốc khói lượn lờ, đồ vật trong điện tỏa ra mùi phú quý, lấy vàng làm chủ, điểm thêm tí đỏ kiêu sa, giàu có nhưng lại không mất đi vẻ tinh xảo khiến đôi mắt người ta không biết nên nhìn đi đâu.
Vưu Thái Quý Phi ngồi trên chiếc giường trải lông trắng, móng tay được tỉ mỉ cắt gọn quét một chung trà ném xuống đất: “Một lũ vô dụng!”
Thái giám Phú Lực Hành vội vã quỳ xuống lau tay cho bà ta: “Chủ tử của tôi ơi, ngài cẩn thận tay mình chứ, vì chút chuyện nhỏ này khiến mình bị thương, Đông Xưởng bọn tôi sao đảm đương nổi?”
Vưu Thái Quý Phi đá hắn, chân cũng không rút về giẫm thẳng lên vai: “Các ông vô dụng, chả nhẽ bổn cung không thể trách?”
Phú Lực Hành thuận tay ấn chân cho bà ta, sức lực vừa nhẹ vừa mềm: “Chủ tử sao có thể nói như vậy? Đừng nói một hai câu, ngài muốn lấy mạng nô tài, nô tài cũng chỉ biết mang ơn đội nghĩa! Nhưng mai sau không thể hầu hạ chủ tử nữa, lòng nô tài…”
Vừa nói hắn vừa gạt dòng nước mắt ứa ra, trông cực kỳ đau khổ.
Vưu Thái Quý Phi hừ một tiếng, thu chân về.
Phú Lực Hành dùng mắt ra hiệu, lệnh cho đám thái giám nhỏ dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, thay chén trà mới, thật cẩn thận đưa cho Vưu Thái Quý Phi: “Vụ án lần này người bên chúng ta bị kéo vào không ít… nô tài đến để xin ý kiến chủ tử, nên cứu… hay không?”
Vưu Thái Quý Phi trừng lớn cặp mắt phượng: “Đều là lũ phế vật, không cứu được thì thôi. Dù sao tai ương lần này đâu phải chỉ đập xuống đầu bổn cung?”
Tròng mắt Phú Lực Hành đảo liên tục, nhìn ra cửa sổ phía Tây, tươi cười nịnh nọt: “Nhờ tuệ nhãn của chủ tử, bên kia chắc hẳn cũng đang lo sốt vó.”
Vưu Thái Quý Phi nhận chung trà, nhấp một ngụm: “Tên Cừu Nghi Thanh nhỏ nhoi sao đáng để bổn cung sợ? Ông sai người nhắc nhở xuống dưới, kêu đám thuộc hạ hành động cẩn thận, tránh đầu sóng ngọn gió, nếu họ Cừu có lá gan tìm đến bổn cung, bổn cung sẽ cho nó biết cái gì được gọi là quy củ!”
Không giống đám chủ tớ Vưu Thái Quý Phi trẻ người non dạ bên cung Trường Nhạc, bên cung Thọ Ninh, bầu không khí giữa Thái Hoàng Thái Hậu và công công Tây Hán im lặng hơn nhiều.
Đồ trang trí nơi đây thiên về chất ngọc, nhã nhặt quý phái. Bày biện không nhiều, không đi theo hướng nặng nề phú quý, ngay cả đám hương châm cũng chỉ là hương Phật, đơn giản mộc mạc, toát lên vẻ đoan trang cao quý của hoàng gia.
Thái Hoàng Thái Hậu đang cầm cái kéo nhỏ bằng bạc, tu bổ một chậu cây xanh. Bà đã qua tuổi hoa giáp, tóc bạc đầy đầu nhưng thoạt nhìn tinh thần không tệ, đặc biệt là ánh mắt, vừa an tĩnh vừa thanh thản: “Phía đông rụng nhiều thế kia mà cũng chưa nóng nảy, ai gia sợ cái gì?”
Tây Hán công công Ban Hòa An đứng cạnh bà: “Chủ tử nói phải, so với ngồi lo lắng chuyện này không bằng nghĩ đến bữa cơm trưa. Mấy hôm nay gió thổi khô khan, chủ tử ăn uống không ngon miệng, chi bằng để nô tài đến Ngự Thiện Phòng lấy rổ đào phấn về cho chủ tử thấm miệng?”
Ngự Thiện Phòng, theo lý nhiệm vụ số một là phụ trách bữa ăn của Hoàng Thượng, mà đúng thật nó đang làm chuyện đó. Một ngày ba bữa, ăn nhẹ, ăn khuya, nhưng kẻ hầu người hạ bên trong hơn phân nửa được giữ lại từ thời Tiên Đế, Tiên Đế độc sủng Vưu Quý Phi, phàm là thứ bà ta muốn, không gì không cho, đến thời nay kẻ ảnh hưởng sâu xa đến nó vẫn là Vưu Quý Phi, hay Vưu Thái Quý Phi.
Đương kim Thánh Thượng là đàn ông, không đặt nặng chuyện ăn uống. Thái Hoàng Thái Hậu lớn tuổi, đầu lưỡi nhạt nhẽo cũng chả yêu cầu cao. Tuy nhiên, không yêu cầu là vấn đề khác, tìm chuyện để nói lại là vấn đề khác.
Đào phấn là quả mọng giữa hè, lại là chủng loại dễ bảo tồn, tuy nhiên Ngự Thiện Phòng còn lại không hiểu lắm. Người trong cung đều biết Vưu Thái Quý Phi thích ăn đào phấn, ngài một hai muốn ăn, còn muốn ăn một rổ, chả phải bắt bà ta xui xẻo?
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thái giám thân thiết của mình, sâu xa nhắc nhở: “Nếu ông có thể lấy đến, đó là bản lĩnh của ông.”
Ban Hòa An quỳ xuống, hốc mắt ướt đẫm: “Chỉ cần thân thể chủ tử khỏe mạnh, tính mạng lão nô cũng có thể cho đi!”
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ, nơi đó có con chim nhỏ đang bay lên trời cao, cánh chim chứa gió, vừa nhanh nhẹn vừa ổn định.
Bà dừng một chút: “Chỉ huy sứ mới của Cẩm Y Vệ… Nếu kết giao được thì lung lay hắn mang về đây, còn nếu… Mà thôi, những người có bản lĩnh thường kiêu ngạo, không phải chỉ bằng một hai câu đơn giản mà ngả nghiêng, ông truyền lệnh xuống dưới, nhìn trước đã.”
Ban Hòa An: “Ý chủ tử…”
Thái Hậu đặt kéo bạc xuống, nhìn quanh cây xanh, không vừa lòng: “Cắt chưa sâu, hình dạng mầm rễ thế nào không ai hiểu. Giờ mà cho nó vào hàng lối, sợ rằng sẽ lung lay.”
Lòng Ban Hòa An hiểu rõ, chủ tử không nói về cây non mà nói về thế cục của triều đình. Hiện nay mấy bên còn đang đánh cờ không ngừng, người thắng chưa nói được, lên đúng thuyền thì thêu hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu; đi sai thì không chỉ tiền đồ của bản thân mà còn người khác. Bây giờ quyết định luôn, bị ngốc à?
“Hôm nay đến đây thôi, ai gia mệt mỏi.”
Thái Hoàng Thái Hậu sai người mang cây xuống, để ma ma lau tay cho bà: “Người chưa chắc đã trung thành với long ỷ, nếu chúng ta truy ép hắn quá, người đó rất có thể sẽ không thân cận với chúng ta.”
Ban Hòa An: “Dạ.”
Điện Thái Cực.
Vũ An Đế ngồi sau long án, uống một hơi hết ba chén trà.
Đại triều hội kết thúc, bách quan tan tầm, để lại một bàn sổ nhỏ. Cuối cùng hai tai cũng được yên ổn, ngài nhìn đại điện trống rỗng, nhớ đến gì đó, gõ bàn: “Cừu Nghi Thanh đâu, đi rồi à?”
Thái giám già Cao Thương đặt đĩa điểm tâm lên bàn bên cạnh: “Dạ bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy, lão nô chính mắt nhìn Cừu chỉ huy sứ rời đi, nghĩ chắc là Hoàng Thượng không muốn hạ chiếu, Cừu chỉ huy sứ cũng không đòi ban thưởng.”
“Hiểu chuyện nhỉ?” Vũ An Đế cười cười: “Phải thưởng chứ.”
Cao Thương: “Cừu chỉ huy sứ phá án, tuyệt vời thì tuyệt vời thật đó nhưng liên lụy không ít người, lão nô lo có kẻ kêu oan, chọc Hoàng Thượng phiền lòng.”
“Nhưng lần này nào có người tìm trẫm khóc lóc?” Vũ An Đế tiện tay cầm một quyển sổ con: “Dù sao cũng đâu phải người của trẫm, giết quá đúng lúc còn gì?”
Trùng hợp tay, cuốn sổ ngài cầm chính là sổ con thuộc về Cừu Nghi Thanh, bên trên sửa sang tỉ mỉ vụ án từ đầu đến cuối, đường dây mắt xích buôn bán Ô Hương, kiến nghị xử lý, nên phạt người nào, phạt ra sao, thuận tiện luận công đề nghị ban thưởng cho người Bắc Trấn phủ tư, ai có công lao nên thưởng, ai có tội phải phạt, ý kiến cải cách chỉnh đốn Chiếu Ngục, giải thích rằng nơi đó không chỉ chứa tội phạm mà còn rất nhiều người vô tội bị cuốn vào, tội trạng không rõ, cho dù quốc khố sung túc cũng không thể tiêu pha phung phí, nuôi người không công. Bắc Trấn phủ tư không chứa kẻ rảnh rỗi, không bằng cân nhắc biện pháp phân cấp đánh giá, bên dưới thêm kiến nghị…
Cao Thương trơ mắt nhìn Hoàng thượng không thèm đọc hết sổ con đã cầm ấn, trực tiếp thông qua!
Ban thưởng như nước chảy bay vào Bắc Trấn phủ tư, thân thể nhóm Cẩm Y Vệ càng ngày càng thẳng, cái này gọi là một đường nghênh mặt với đời, thằng nào còn dám nói Cẩm Y Vệ bọn họ chỉ biết xét nhà, phá án không đứng đắn?
Tóm lại kinh thành vô cùng náo nhiệt, triều đình náo nhiệt, dân chúng náo nhiệt, bầu không khí Chiếu Ngục vui vẻ, riêng chỉ có Thân Khương đau khổ như đứa cháu trai ngoan ngoãn, hôm nào cũng phải qua nhà lao Diệp Bạch Đinh tám lần, giành việc của mấy anh cai ngục đến thay ca, chỉ kém điều muốn lớn lên bên cạnh y!
Đưa cơm đưa thịt đưa nước nóng, chăn dày đệm êm lò sưởi tay xinh xắn, thậm chí còn mua cả kẹo ngon cho Diệp Bạch Đinh! Bánh chưng đường từ Tô Châu, vừa ngọt vừa thơm, không ngon không mua, là thứ đến cả tiểu thư quan sai muốn ăn còn phải xếp hàng!
“Tổ tông! Xin ngài đó, ngài cứ coi như mình đang giúp đỡ kẻ đáng thương, giúp tôi…”
Diệp Bạch Đinh ăn gì lấy đó, xong xuôi lập tức quay người đưa lưng đối mặt hắn, không thèm để ý.
Thân Khương thấy y đang nghiên cứu hoa cỏ thực vật, mà đống sách đó cũng là do hắn mang đến: “Ngài muốn nữa không? Tôi đưa qua thêm nhé?”
“Muốn sách thảo dược, nhất là độc thảo.”
Thân Khương: “Chiều tôi đi chọn ngay, mai đưa đến liền! Ngài xem bài kiểm tra…”
Diệp Bạch Đinh dứt khoát quay đầu, lưu loát: “Không đi.”
Thân Khương khóc cạn nước mắt, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì mà ông trời phái vị tổ tông này xuống cho hắn hầu hạ!
“Đúng, chuyện này phải trách tôi bắt cậu mặc quần áo tiểu binh ra ngoài hỏi cung, vốn dĩ cũng chả có gì, nhưng ai bảo chỉ huy sứ ở đó? Đã thế ngài ấy còn nhớ rõ mặt cậu, chính miệng điểm danh cậu đòi cậu qua bài kiểm tra. Nếu cậu không ra ngoài trình diện thì tôi phải làm sao đây? Chức bách hộ…”
Diệp Bạch Đinh cực kỳ vô tình: “Kệ anh.”
Bộ móng vuốt của Thân Khương di chuyển ra trước ngực, lông mày xếp thành hình “bát”, giả bộ đáng thương: “Ngài ban phát lòng tốt đi mà? Trời ơi tháng này tôi bị trừ một tháng tiền tiêu vặt, vợ tôi còn chưa biết đâu! Để em ấy biết là tôi khóc cạn nước mắt, mất hết tương lai luôn đấy, còn bị nhà bên vợ đánh cho không ngóc đầu lên được nữa… Cậu không biết chứ bố vợ tôi trước làm nghề giết lợn, từ già đến trẻ đều được hưởng gen di truyền, khỏe lắm, tôi yếu ớt không địch lại nổi…”
Ai ngờ đâu Diệp Bạch Đinh còn đáng thương hơn hắn, che miệng ho ầm ĩ, kinh thiên động địa, đứt gan nổ phổi như có thể rời khỏi nhân thế ngay lập tức: “Thân, Thân tổng kỳ cảm thấy, tôi ra làm bài kiểm tra xong chết khiến anh mất mặt hơn hay chết trong ngục khiến anh mất mặt hơn?”
Thân Khương: “…”
Trông cứ y như thật.
Diệp Bạch Đinh uống ngụm nước ấm, nhớ tới chuyện kia, lại hỏi: “Dụng cụ giải phẫu của tôi đâu?”
Mồ hôi Thân Khương chảy ròng ròng: “Thiếu gia của tôi ơi, giờ mới mấy ngày? Chưa đến nửa tháng kìa! Mấy bức họa của cậu tuy trông không lớn nhưng rất tinh tế, chưa ai từng thấy qua nói chi đến khuôn mẫu chế tạo? Không dễ đâu, tôi nhìn chằm chằm thợ thủ công cho, lúc nào có tin tức sẽ lập tức đến báo nhé, được không?”
Diệp Bạch Đinh: “Ờm.”
“Cậu đừng vì chuyện này mà cố ý không chịu hỗ trợ tôi chứ!” Thân Khương thực sự hơi giận, hợp tác với nhau lâu như thế mà chả tin tưởng nhau gì cả!
“Công lao tôi tích đến bây giờ đã có thể khiến tôi thăng chức bách hộ, cậu lại hại tôi không chiếm được hời, đấy chả phải chắn con đường làm quan của tôi còn gì!”
Giọng hắn hung tợn, ý đồ uy hiếp trắng trợn, chắn con đường làm quan – thù như giết cha giết mẹ!
Diệp Bạch Đinh rũ mi đọc sách, không chút sứt mẻ, biểu cảm không thèm biến đổi: “Thân tổng kỳ nghĩ kỹ chưa?”
Thân Khương: “Đương nhiên!”
“Vậy anh phải hành động sao cho cẩn thận vào, đừng đến tìm tôi, nếu không…” Diệp Bạch Đinh lật sách, khóe môi câu lên độ cung nhợt nhạt: “Sẽ là một cái giá khác.”
Mềm không được, cứng chả xong, Thân Khương quỳ xuống lần nữa: “Tổ tông, tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?! Phải làm sao cậu mới đồng ý giúp hả?”
Hắn nhìn trái nhìn phải, mặt dán lên thanh gỗ, giọng nói trầm trầm thấp thấp ra vẻ thần bí: “Tôi bảo cậu nghe, tuy nói bài kiểm tra cuối tháng là chuyện lớn, nhưng giáo trường nào chứa được nhiều người như vậy? Lại nói mọi người còn đổi lượt để được phê chuẩn, tôi, tôi đã bày bố xong xuôi mọi chuyện, lúc cậu lên sân đấu xung quanh toàn là người của tôi. Chỉ huy sứ trăm công nghìn việc, đâu thể nào nhìn mãi? Thứ ngài muốn chính là thành tích, cậu không cần tài giỏi lắm đâu, đến lúc đó khoa chân múa tay, ném áo ném quần chưởng gió linh tinh, người khác sẽ biết mà phối hợp… Đảm bảo qua, hiểu chưa?”
Diệp Bạch Đinh khép sách, ánh mắt hơi lóe: “Anh định giả mạo… chỉ huy sứ nhà anh biết không?”
“Thì ngài không biết nên mới…” Mặt già Thân Khương hơi đỏ: “Thực ra đây là lần đầu tiên tôi làm, Cẩm Y Vệ đều biết đánh nhau, ai giỏi thì giỏi, ai phế thì phế. Tuy Thân Khương tôi không xuất sắc gì nhưng lòng hiếu thắng cũng cao phết… nếu không phải cậu. Thôi, bỏ đi, bị định tội thì tôi gánh cho, tôi đã nhận việc khó nhất rồi, cậu không hỗ trợ nữa thì xấu bụng lắm!”
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: “Dựa trên sự thật anh sắp bị ăn trượng, tôi đành giúp anh lần này vậy.”
Thân Khương không hiểu lắm: “Trượng? Trượng gì?” Ủa sao tự nhiên đánh tôi?
Diệp Bạch Đinh nở nụ cười thần bí: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Lưng Thân Khương phát lạnh, cho rằng kiều thiếu gia lại hù dọa hắn, nội tâm cũng hơi từ chối bàn tán đề tài này, bèn hỏi đến cùng: “Hai ngày nay chỉ huy sứ chả thấy mặt, hẳn là không biết thân phận của cậu đâu ha?”
Diệp Bạch Đinh khẽ mỉm cười, “tốt bụng” vạch trần: “Không phải, nếu anh ta không đến tìm, không hỏi đến tôi mới là đã biết.”
Thân Khương ngạc nhiên, lập tức hiểu ra “ăn trượng” trong miệng y nghĩa là gì? Tại sao kiều thiếu gia lại nói cây trượng nhớ thương hắn, vì hắn lừa cấp trên, che giấu tin tức quan trọng!
“Không, không phải đâu… cậu đừng đoán mò!”
“Hừm…” Anh vĩnh viễn không thể gọi một người giả vờ ngủ tỉnh dậy, Diệp Bạch Đinh rũ mi tự hỏi, thái độ của Cừu Nghi Thanh… là ngầm đồng ý? Hay là chưa bằng lòng y, đang đợi quan sát thêm.
Muốn quan sát thì tôi đây sẽ cho anh quan sát đủ.
“Mấy hôm nay Bắc Trấn phủ tư bận rộn, Thân tổng kỳ nhớ hưởng ứng tích cực, lập chút công lao, khéo có thể ăn ít trượng hơn đấy.”
“Hở?”
Diệp Bạch Đinh nhịn xuống ham muốn bóp chết thằng ngu này, nhắm mắt: “Tuy án tử đã được phá nhưng chuyện sổ sách còn chưa xong. Mắt xích ô hương chưa lộ, cá lọt lưới không biết nói đạo lý. Đường đi của chúng không thông, sao có thể đứng yên mà không chọn con đường khác? Cứ cảnh giác đi, không thừa.”
Muốn hắn chú ý hậu kết thúc vụ án?
Thân Khương gật đầu: “Được, nghe cậu! Từ nay về sau tôi chính là người của cậu, cậu chỉ đâu thì tôi đánh đó.”
“Thôi khỏi.” Diệp Bạch Đinh nhíu mày: “Tôi phê bình kín anh.”
Thân Khương: “…”
Diệp Bạch Đinh lại nói: “Việc quan trọng nhất Bắc Trấn phủ tư phải làm bây giờ trừ hai chuyện trên còn có chuyện Xương Hoằng Văn “chọn người dạy dỗ”, tìm xem vụ án còn người bị hại nào không, có phải họ đang bị bắt làm chuyện trái pháp luật như anh từng nhắc đến. Lâu thị giúp ông ta chăm sóc giúp đỡ từ ấu đường… chỗ đó toàn là con nít, cần phải xác định cẩn thận.”
Thân Khương cũng nhíu mày: “Cái này tôi đã hỏi qua, bên trong phần lớn là trẻ không cha không mẹ, độ tuổi khoảng mười một, mười hai, giờ tra cũng chẳng tra được gì.”
Diệp Bạch Đinh hơi dừng lại: “Lâu thị bắt đầu giúp đỡ từ ấu đường khi nào?”
Thân Khương: “Năm thứ mười một sau khi được gả đến nhà họ Xương. Hai ba năm đầu cô ta nơm nớp lo sợ không muốn hành động, sau lại tiếp tục sinh hai đứa con, không có thời gian. Tiếp đó mới nổi lên kế sách, nhưng vẫn không dám khua chiêng múa trống để người ta biết, toàn lặng lẽ tự mình qua đó, hai năm gần đây mới có chút tin tức… Xương Hoằng Văn kia, thực sự giấu giếm sâu đến như vậy?”
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm, mặt mày giãn ra như không có chuyện gì: “Hoặc có thể thực sự ông ta đã ngã gục.”
Thân Khương: “Hở? Tại sao? Ông ta điên cuồng như vậy, sao lại buông tha mấy con thỏ đã dâng đến tận mồm?”
Diệp Bạch Đinh: “Anh đoán xem.”
Thân Khương vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Hay là… thỏ không ăn cỏ gần hang? Quá rõ ràng, ông ta sợ người khác nhìn ra!”
Diệp Bạch Đinh kiểu “đầu óc này không ai cứu nổi”, thở dài: “Ông ta là Thượng thư bộ Công, rất bận.”
“Cho nên?”
“Cho nên không rảnh! Mấy lần trước là do ông ta còn trẻ, sức khỏe ngập tràn lại lắm mưu nhiều kế, gần đây công việc bận rộn không thể phân tâm đi làm chuyện khác. Hơn nữa riêng chuyện nắm ba người kia trong lòng bàn tay cũng đủ mệt não, đã thế còn thêm đường dây mua bán ô hương, dù ông ta muốn làm cũng chả còn đủ sức hành động.”
Diệp Bạch Đinh nhìn Thân Khương: Nếu lần này để ông ta thành công giết ba nạn nhân kia mà không bị bắt, ông ta sẽ tìm con mồi mới! Lâu thị bị ông ta điều khiển, là người nhận tội hoàn mỹ, ông ta có lý do gì để dừng lại?”
“Ý cậu là rất may chúng ta đã phá được án?” Thân Khương suy ngẫm: “Bằng không để chức quan ông ta lên cao, chuyện về sau sẽ càng khó tìm!”
Diệp Bạch Đinh gật đầu.
“Quên đi, đằng nào án tử cũng đã phá, cậu nhớ hộ tôi hôm hai mươi chín sẽ bắt đầu kiểm tra cuối tháng, nhóm đầu tiên lên sàn là lực lượng Vũ Lâm vệ trong cung, nhanh đến mình lắm đấy, cậu luyện tập cho tốt nhá!” Thân Khương nói xong chuẩn bị đi: “Nhỡ xui xẻo gặp chỉ huy sứ, chúng ta cũng phải tận lực diễn cho xong màn xiếc này!”
Diệp Bạch Đinh không sợ Cừu Nghi Thanh như Thân Khương, không biết là vì thời đại khác nhau hay vì lượng tin tức khi tứ chi chạm nhau mang đến, y cứ cảm thấy người đàn ông đó thực sự không đáng sợ đến thế.
Hiện tại, y chỉ hi vọng… hôm đó sẽ là ngày có thời tiết tốt đẹp.
Thực sự rất lâu rất lâu rồi, y chưa được phơi nắng.
Hết chương 29
—Kidosime: Một chương nữa kết thúc vụ án một nè, chuẩn bị một lô một lốc nhân vật xuất hiện luôn -))))