Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 5: Một kiều thiếu gia thì nhìn qua được bao nhiêu cái xác?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kido
Ồn ào trong phòng giam diễn ra không lâu, muốn cãi nhau cũng không nổi. Mỗi ngày trải qua tăm tối, cơm thiu bữa bỏ bữa không, có thể sống là tốt rồi, làm gì còn sức đâu sinh sự.
Thứ duy nhất có tinh thần chắc là hàng xóm hai bên Diệp Bạch Đinh.
Bởi vì khát khao ao ước phần cháo nóng, hàng xóm bên trái bấm tay gõ gõ song gỗ, chỉ lên đỉnh đầu cực kỳ hữu hảo nhắc nhở Diệp Bạch Đinh: “Bên này mới thay thủ lĩnh, quậy tung trời như vậy, cậu không sợ à?”
Diệp Bạch Đinh biết hắn nhắc đến ai, có thể làm trong ngoài Chiếu Ngục như gặp kẻ thù lớn, trừ chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mới nhậm chức – Cừu Nghi Thanh thì chả còn người nào khác.
Trong nguyên tác, Cừu Nghi Thanh là phản diện quan trọng ngăn cản Diễn Vương lên ngôi, võ công cao cường, chiêu thức quỷ quyệt, máu lạnh vô tình, giết người vô số. Hắn không có sở thích, không dính đến tiền tài gái trai,thậm chí không có lấy một thiếp thất thông phòng. Không ai biết hắn từ đâu xuất hiện, phảng phất như con rối vô dục vô cầu, dùng mạng người làm thú vui. Hắn không thích giết dân thường vì không đủ thỏa mãn, hắn thích giết quan lớn, nói có sách mách có chứng khiến người ta không tra ra tật xấu… Người càng tài giỏi hắn càng theo dõi cẩn thận như sói rình mồi, nếu không phải nửa đường chết yểu thì đến hoàng cung hắn cũng dám làm loạn.
Quyển truyện rất dài nhưng không hợp gu nên Diệp Bạch Đinh chỉ đọc qua. Y không biết nhiều chi tiết lắm, cơ mà lại khắc rất sâu vị thủ lĩnh cai quản Bắc Trấn phủ tư. Khuôn mặt Cừu Nghi Thanh xuất sắc hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, lòng dạ sâu không lường đến, người khác đi bước đầu tiên hắn đã tính xong ba bước. Phàm là chuyện hắn muốn làm, không tồn tại hai chữ “thất bại”, phàm là người hắn muốn tính kế, không tồn tại hai chữ “chạy thoát”. Thế nên lúc hắn chết, khu bình luận sôi trào, ai ai cũng cảm thấy vô lý, một nhân vật địa vị cao, tài giỏi, võ công cao cường mà lại có cái chết lãng xẹt?
Đương nhiên Diệp Bạch Đinh biết thủ đoạn nhỏ của mình chạy được đến đâu, Thân Khương chỉ là đầu lĩnh be bé, không dỗ được quan chỉ huy sứ, Chiếu Ngục lại là địa phận quan trọng thuộc Bắc Trấn phủ tư, Cừu Nghi Thanh muốn, không gì có thể giấu được hắn.
Y đành thờ dài sâu xa: “Thôi thì… trước khi hắn biết, tôi cần quậy to hơn nữa.”
Hàng xóm bên trái: “…”
“Chả nhẽ cậu bị bệnh thất tâm phong*, muốn chết à?”
*Ngoại tâm thu thất là chứng bệnh gây rối loạn nhịp co bóp của tim, có thể gặp ở người mắc bệnh tim mạch hoặc người chưa từng có tiền sử bệnh.
“Não anh bé như quả óc chó, biết gì mà nói?” Đáy mắt hàng xóm bên phải hiện lên tia sáng mỏng manh, cây quạt “phật” một tiếng thu về, gõ gõ vào lòng bàn tay, giọng nói ngân nga dai dẳng: “Ngẫm lại thật kỹ, tại nơi Chiếu Ngục âm u, loại phạm nhân nào có thể quậy thật lớn?”
Đương nhiên là loại phạm nhân tài giỏi, võ công cao cường không dùng được. Quản ngục, Cẩm Y Vệ canh gác khắp nơi, dù biết bay cũng khó lòng bay nổi. Người có đầu óc, đầu óc càng to thì sự việc quậy ra càng lớn, mà những người như thế đều là những người đáng giá để dựa vào.
Nhìn là biết kiều thiếu gia không bình thường, y biết nghiệm xác, kỹ thuật của ngỗ tác không ngóc đầu lên được mặt bàn, y lại có thể biến nó thành tinh hoa nghề nghiệp, quậy ra bọt nước to đùng, không vì chạy trốn mà vì phá án. Lại nói Bắc Trấn phủ tư làm gì? Không phải là mấy chuyện nhốt người tra hỏi, tìm kiếm manh mối về hung thủ giết người hay sao?
Nghề nghiệp càng tinh thông càng có thể hỗ trợ nghiệm xác tra án, không ai có thể thay thế bản thân mình. Lọt vào mắt xanh của Cừu Nghi Thanh, tốt hơn vị Thân tổng kỷ rất nhiều.
Đây không phải là ngu ngốc, đây được gọi là tính toán sâu xa.
Cây quạt trong tay hàng xóm bên phải đóng đóng mở mở, ánh mắt hơi trầm xuống: “Anh bạn tuổi không lớn nhưng lá gan không nhỏ hen.”
Im lặng một lúc, âm thanh khàn khàn của Diệp Bạch Đinh mới truyền về: “Chẳng những lá gan tôi lớn mà bản lĩnh của tôi cũng vậy.”
Hàng xóm bên phải hơi khựng, cười một tiếng, ánh mắt càng sâu: “Vậy tôi đây xin rửa mắt mong chờ.”
Diệp Bạch Đinh: “Nhớ đánh sạch đôi mắt nhìn cho rõ vào.”
Thân Khương vừa ra khỏi Chiếu Ngục đã đến nhà Lương Duy.
Trả giá mấy bát cháo nóng với hắn mà nói không đáng kể, phí mất đi quá nhỏ, quá dễ dàng, hắn cũng chả cảm thấy Diệp Bạch Đinh dám lừa mình, một thằng oắt con không cha không mẹ, không chống lưng không ai thèm nuôi, thậm chí với cái thân thể bé xíu kia chả nhẽ có thể lật được bầu trời?
Cho y cơ hội, nếu không được, xem ông chỉnh đốn y thế nào!
Đúng, trong lòng Thân Khương, hắn không vội vàng lập công. Phá án cần người hỗ trợ, Diệp Bạch Đinh nên chứng minh bản thân có ích, có ích mới tồn tại được nơi Chiếu Ngục!
Chủ nhà đã chết, tòa nhà họ Lương hơi lộn xộn. Cửa viện trước đóng chặt, đám hạ nhân rất cảnh giác không cho ai vào. Thân Khương đành móc ra thẻ bài Cẩm Y Vệ chói lóa, mọi người mới câm mồm tránh né, mở đường thông thuận.
Đầu tiên Thân Khương nhìn tầng dưới, nơi phát hiện thi thể Lương Duy chưa dọn sạch vết máu, đã biến thành màu đen sậm…Cẩn thận nhìn một vòng quanh sân, hắn đẩy cửa vào, men theo cầu thang từng bước tiến lên gác mái.
Từ trên xuống dưới căn lầu nhỏ đều cực kỳ tinh xảo, cột đình trạm trổ, lụa mỏng phất phơ, rèm châu lấp lánh, bàn con kê sí mộc, đệm thêu hoa mẫu đơn, chính giữa là thảm lông dài nhìn đã biết phung phí nhiều da thú, trường kỷ*, gối mềm kết hợp với lò sưởi ấm nhỏ mạ vàng, dùng hay không dùng không quan trọng, chưa cần xét đến.
*Kê sí mộc là cách gọi dân gian đối với những món đồ gỗ có hoa văn hình cánh gà, không phải tên một loại gỗ.
Tổng kỳ đại nhân vội đi tìm chăn, chăn lụa màu đỏ cam…Thật sự không có! Không có một cái nào hết!
Thân Khương: “…”
Bất cẩn rồi, chỗ sa hoa phú quý nhường này mà thứ nên có thì không có, sương thu đã rơi, nơi chủ nhân dùng nghỉ lại buổi tối đương nhiên sẽ có chăn, cũng có rất nhiều cái.
Cơ mà kiều thiếu gia đã từng khẳng định trên cái chăn giết người nhất định sẽ vương vệt máu!
Hắn lập tức lục mấy cái chăn được xếp ngăn nắp bên giường ra, cẩn thận kiểm tra từng cái từng cái một.
Đù má, con mẹ nó có thật!
Trong đám chăn gấm, một cái chăn vải bông màu tuyết trắng, ở giữa thêu đóa mẫu đơn đỏ cam. Nền chăn sạch sẽ không chút bụi bẩn, nhưng dù mẫu đơn đẹp đẽ nhường nào, cao quý ra sao, chỉ cần mắt không bị mù đều có thể nhìn thấy giữa nhụy hoa là vết máu đông đặc!
Quả nhiên, loại hung khí như chăn đệm hung thủ sẽ không mang bên người, cũng không tiện ném đi…
Lại tìm dưới mặt đất, lần này Thân Khương rất cẩn thận, ngay sau đó phát hiện ra dấu vết mới. Trên thảm lông dài gần góc bàn xuất hiện nửa dấu giày trùng khớp với cỡ của nạn nhân, không dùng sức giãy giụa nhiều thì không có khả năng ăn sâu đến thế!
Cho nên khẳng định nạn nhân bị ấn xuống đất rồi bịt chết!
May thời tiết ngoài trời lạnh lẽo, bằng không kiểu dấu vết này cũng không dễ lưu lại…
Kiều thiếu gia nói trúng phong phóc liên tục, chắc chắn mấy điều khác cũng đúng! Thân Khương không hề nghi ngờ y, theo hướng Diệp Bạch Đinh nhắc nhở bắt đầu hỏi thăm bình thường nạn nhân hay trò chuyện tiếp xúc thân mật với ai, ai đặc biệt với hắn…
Quản gia, thầy giáo, vợ nhỏ, người hầu, cửa hàng trưởng, hỏi han tỉ mỉ lại không có gợi ý rõ ràng, kết luận lại chính là – tính tình người chết không tốt.
Hơn nữa hôm đó nhà họ Lương đã gặp phải phường cướp bóc, nhiều chỗ bị lục lọi, đặc biệt là phòng sách, có vẻ đã bị ghé thăm nhiều lần…
Đi này đi kia rồi quay về nhà họ Lương, cả ngày bận rộn rất nhanh trời đã xế chiều. Thân Khương có phát hiện mới cũng có nghi vấn mới, mỗi tội nghĩ không ra, chuẩn bị về hỏi kiều thiếu gia.
Cơ mà mới ra khỏi cửa nhà họ Lương đã thấy một người, còn là người quen.
Mắt nhỏ dài, quan bào cổ tròn màu xanh lá, tay áo rộng thùng thình, đai lưng ô giác, khăn đen quấn quanh đầu, không phải là Thị lang bộ Hình – người anh nuôi trên danh nghĩa của kiều thiếu gia trong ngục thì còn ai vào đây?
Án tử của Lương Duy, hình như là đoạt từ tay gã.
Hiển nhiên Hạ Nhất Minh không ngờ mình sẽ chạm mặt Cẩm Y Vệ, gã ngẩn ra, đuôi mắt dần cụp xuống: “Nửa đêm hành động, quả nhiên là phong cách của Cẩm Y Vệ các người.”
Ngữ khí nhìn như bình tĩnh cơ mà lại mang theo hàm nghĩa trào phúng không ai không nhìn ra, thứ gì “nửa đêm hành động”? Không phải ám chỉ bọn họ như lũ chuột nhắt hay sao?
“Ồ, bộ Hình chưa bỏ qua vụ án này hả?” Thân Khương “xùy” một tiếng, âm dương quái khí* đáp lại: “Không phục thì đi mà khiếu nại lên quan trên, không dám viết công văn, không dám chọi tay đôi với chỉ huy sứ, thậm chí đến quả rắm cũng chả dám đánh, thế mà nửa đêm lấm lét đến đây xem –Hạ đại nhân, hành động của ngài khác gì đám vợ bé không chiếm được lòng chồng nhưng lại không dám bỏ người ta vì tiền đồ rộng mở? Không dũng cảm không nỗ lực, cẩn thận không dám chọc đến chính thất.”
* Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà lần.
“Mày — nhục mạ văn nhân!”
Hạ Nhất Minh phất tay áo, thanh cao kiêu ngạo bỏ đi.
“Phì!” Thân Khương nhổ cục đờm lớn sau lưng gã, hắn ghét nhất là mấy thằng chuyên gia vẻ như này, mẹ kiếp mông mình còn ngồi trên đống cứt mà dám chê người khác bẩn, mấy tháng nay kẻ làm nhục văn nhân không phải Hạ Nhất Minh gã thì ai vào đây? Tự tay đưa cha nuôi mình vào tử lao, hại người ta nhà tan cửa nát, gã tưởng được khen “đại nghĩa diệt thân” là “điệt thân” thật đấy hả?
So với gã, kiều thiếu gia trong lao ngục đáng yêu gấp trăm lần.
Đáng tiếc kẻ đáng yêu mạng chưa chắc đã tốt, năm vừa qua đôi anh em này cũng là giai thoại tươi đẹp chốn kinh thành, đáng tiếc hoàn cảnh hiện nay… không thể so bì.
Đúng lúc đi ngang qua hàng điểm tâm, hiếm khi lương tâm Thân Khương nổi lên, hắn chọn mua hai miếng bánh gạo rẻ nhất nhét vào ngực, trở về Bắc Trấn phủ tư.
Sắc mặt Bố Tùng Lương cực kỳ xấu, khoanh tay áo, nâng cằm nói chuyện vừa ngạo mạn vừa uy hiếp: “Cậu đang tra án Lương Duy?”
Thân Khương đảo mắt, hiểu rồi, đây là tới đàm phán hả? Nhưng hắn đếch sợ, tuy hắn vi phạm quy định nhưng nào làm ra chuyện gì sai trái, dựa theo quyển sách nhỏ kia cùng lắm chỉ bị phạt một hai roi, còn thằng cháu Bố Tùng Lương nghiệm xác sai lầm, dám đi cáo trạng không?
“Thế nào, ngài Bố đây sốt ruột?”
“Tôi nói người chết tự làm tự chịu, không có hung thủ, tại sao cậu lại muốn nhúng tay vào?” Bố Tùng Lương dùng biểu cảm khẳng định suy đoán của đối phương, quả thực gã rất sốt ruột.
Thân Khương móc móc lỗ tai, nói gần nói xa: “Tôi không quen nhìn thôi.”
Bố Tùng Lương trầm giọng: “Cậu không sợ —”
“À là người bà con hộ khẩu tốt kia của anh phải không? Tôi sợ chết mất.” Thân Khương Thân Khương sầm mặt: “Ỷ vào cái này anh chơi tôi bao nhiêu lần rồi? Họ Bố kia tôi nói cho anh biết, lần này tôi nhất định phải nhúng tay, lập công, làm chết anh! Không không, tôi không cần lập công, làm chết anh tôi cũng đủ vui vẻ!”
Bố Tùng Lương bước lên trước, ánh mắt âm u: “Cậu thực sự cho rằng thằng oắt con không biết từ đâu chui ra có thể giúp mình? Nghề ngỗ tác quan trọng kinh nghiệm, nó mấy tuổi? Một kiều thiếu gia nhìn thấy bao nhiêu cái xác? Cậu chắc chắn nó đang giúp cậu chứ không phải đang hại cậu sao?”
Lòng Thân Khương nhảy dựng.
Sao hắn lại không hoài nghi? Để Diệp Bạch Đinh nghiệm xác là do hắn xúc động nhất thời, lúc đấy họ Bố còn ở đó, hắn không chịu được. Nhưng người đã thả ra, hối hận đến đâu cũng phải căng da đầu làm đến cùng, cộng thêm phương hướng sau khi nghiệm xác, kết quả một ngày đã tra ra manh mối mới…
Những người đi đường thẳng, lợi hại hơn mấy kẻ luồn cúi rất nhiều!
“Anh tin tưởng mình sẽ không thua, tại sao cứ phải sốt ruột?” Thân Khương cười cười: “Anh thích cáo trạng thì cáo đi, còn muốn ngăn cản tôi hành động hả, không làm được, không ngăn được đâu. Cố gắng ngồi xổm nơi góc tường, ngoan ngoãn cầu nguyện, nếu tâm trạng ông đây tốt biết đâu sẽ cho anh chết toàn thây!”
Dứt lời, hắn đẩy Bố Tùng Lương ra đi thẳng, vào cửa Chiếu Ngục, sờ ngực đi đến cửa nhà lao của Diệp Bạch Đinh.
Cũng không biết…bánh gạo hợp khẩu vị kiều thiếu gia không nhỉ?
Hết chương 5
Trường kỷ:
phan loai truong ky 1jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.