Edit: Kido
Lúc Diệp Bạch Đinh nhìn thấy bánh gạo trắng trắng mềm mềm, y đờ ra trong chớp mắt.
Xuyên đến nơi này hơn một tháng, thứ bình thường y không thèm để mắt đến nay lại biến thành mỹ vị quý giá khó lòng hưởng thức…
Y cẩn thận nâng niu cắn một miếng nhỏ, vị ngọt bùng nổ nơi đầu lưỡi khiến đáy lòng dâng lên nguyện vọng hoang dã – y muốn đi ra ngoài, y muốn tự do, y muốn ăn nhiều hơn nữa!
Thân Khương nhìn gương mặt phồng lên như chuột hamster nhỏ của kiều thiếu gia, cực kỳ vừa lòng: “Nếu nhà ngươi giúp ông phá vụ án này, thăng quan phát tài, ông sẽ cho ngươi nhiều hơn nữa.”
“Anh vừa đến nhà họ Lương?” Diệp Bạch Đinh hỏi hắn: “Tìm thấy chăn chưa?”
Thân Khương: “Thấy rồi, chăn gấm, thêu hoa mẫu đơn màu vỏ quýt, trên nhụy hoa xuất hiện vết máu. Hơn nữa tấm thảm lông lót dưới góc bàn có dấu giày lúc người chết giãy giụa để lại. Hung thủ thực sự đã dùng chăn bịt chết hắn, vị trí là tòa lầu sát mái.”
Diệp Bạch Đinh: “Người đặc biệt thì sao?”
“Không có.” Nói đến đây Thân Khương lại không hài lòng: “Tính tình Lương Duy không tốt, đa nghi, bên cạnh hắn không có ai thân thiết, cũng không có ai tin tưởng. Đám vợ bé ngủ xong sẽ được đưa đi chỗ khác, không được chung giường. Quản gia lo chuyện lông gà vỏ tỏi trong phủ, cửa hàng trưởng chức vụ y hệt kế toán ghi chép sổ sách, phàm là chuyện quan trọng Lương Duy đều tự mình làm lấy, thái độ đối đãi mọi người y như nhau, căn bản không cần thiết mặc trang phục hoa lệ đón tiếp, càng không có người đặt trên đầu quả tim.”
“Không thể nào…” Nạn nhân giấu người? Hơi thú vị đấy.
Thân Khương: “Nhà hắn bị trộm ghé thăm mấy lần, phòng sách lộn xộn. Quản gia nói gia tài bạc triệu bị người ta mơ ước, cũng may chủ nhà ngầm xây ngân khố mới không bị tổn thất nhiều.”
“Anh xem qua chưa?”
“Rồi, còn tưởng lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ cất mấy bảo vật trong nhà.” Thân Khương phân tích: “Lương Duy là chủ, một người xây dựng nên cơ ngơi rộng lớn. Hắn vừa chết, chả nhẽ không bị ai ngắm đến? Hơn nữa hắn không có họ hàng lại không có con cái, mấy cô vợ bé sau hậu viện thêm đám người hầu hoảng sợ, khéo đã bàn nhau tìm đường sống, chả nhẽ không trộm đi tí tiền?”
Ngoài mặt không có ai thân thiết, trong nhà gặp trộm, tài sản chân chính mất gần hết…
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: “Gần đây cảm xúc của người chết không ổn lắm nhỉ?”
Thân Khương dùng vẻ mặt “thế mà ngươi cũng biết” đáp lại: “Đều nói hắn sợ ma sợ quỷ, tiệc tùng bạn bè mời cũng chả dám đi, ở nhà uống rượu bết bát. Mấy năm nay lương thảo không được mùa, thuế má các nơi nộp không đúng hạn, thân là quan vận chuyển đốc thúc…hắn có phiền não cũng là bình thường.”
Công việc gặp vấn đề, quan trên hỏi trách xuống, khéo bị đem ra làm tấm khiên chắn kiếm, trong nhà lại gặp trộm, phòng sách như cái bãi rác…
Thân Khương nói mãi mà kiều thiếu gia không đáp lại: “Ngươi đang tính toán gì thế, nói chuyện!”
Diệp Bạch Đinh lại hỏi: “Nửa đêm canh ba, tại sao Bố Tùng Lương lại chờ không được, nghiệm xác gấp gáp?”
Thân Khương ngạc nhiên: “Cấp trên giục chứ sao?”
“Nhà xác chật kín chỗ, tất cả mọi người bận tối mặt tối mũi, vì sao có mỗi một thi thể cũng không chờ nổi, phải mượn nhà tù tra xét?”
“Ông biết thế chó nào được?”
“Quan trên giục muốn kết quả nhưng không coi trọng chân tướng, không phái người tài giỏi đến điều tra…” Diệp Bạch Đinh híp mắt: “Hay nói người chết là ai không quan trọng, đồ vật liên hệ với hắn mới là điểm mấu chốt.”
Thân Khương trừng đôi mắt chuông đồng: “Gì cơ?”
Đáy mắt Diệp Bạch Đinh phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Lương Duy đang giấu chứng cứ quan trọng, thủ lĩnh nhà anh muốn nhưng người đã chết, không biết tìm kiểu gì nên mới thúc giục kết quả nghiệm xác. Anh ta muốn biết trên người nạn nhân có manh mối gì.”
“Là, là sao?” Thân Khương chả hiểu sao đề tài đang thẳng đuột lại cong vênh đến nhường này, kiều thiếu gia kết luận người chết giấu đồ quan trọng? Giấu kiểu gì má?
Hắn đang muốn tiến lên hỏi cho rõ ràng, phía sau đột nhiên phát ra tiếng động.
Tiếng bước chân gồm năm người là ít, xiềng xích, tiếng thi thể bị kéo lê trên đất… Rất quen thuộc, cũng khiến da đầu người ta tê dại. Khoảng cách càng ngày càng gần, mùi máu tươi dần khuếch tán, rỉ sắt mang theo hơi ấm, có vẻ là thi thể còn mới, hoặc có lẽ vừa mới tắt thở.
Phía sau Thân Khương run rẩy, to gan thử liếc qua, thiếu chút nữa vỡ mật.
Người vừa đến vai rộng chân dài, mũi cao, đôi mày kiếm vút thẳng trời mây, mắt đen như mực, sườn mặt như dãy núi trùng điệp, trang phục phi ngư, ủng đen rộng lớn, vải dệt hình mây, ống tay áo thùng thình bó khẽ, thắt lưng bằng da. Thân hình hắn ngang tàng tựa như thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ý lạnh thấu thương khiến người khác không dám nhìn thẳng, không phải chỉ huy sứ Cừu Nghi Thanh thì còn ai vào đây?
Sau lưng Cừu Nghi Thanh là hai Cẩm Y Vệ kéo theo thi thể, tóc tai xõa tung không nhìn ra dung mạo, lê trên đất kéo ra vệt máu dài đỏ lòm kích thích.
Lòng Thân Khương căng thẳng, bàn tay to duỗi ra giật luôn chiếc bánh gạo trong tay Diệp Bạch Đinh.
Diệp Bạch Đinh: “…”
Thân Khương “bộp” một tiếng quỳ trước mặt Cừu Nghi Thanh.
Chân Cừu Nghi Thanh dài, đi hai bước đến trước cửa nhà lao, con ngươi đen như mực, giọng nói tựa hàn băng sáng sớm: “Ai đang quỳ?”
“Thuộc hạ Thân Khương, là tổng kỳ hôm nay thay ca làm việc, kính chào chỉ huy sứ!”
Nhà lao ánh sáng mịt mờ, Thân Khương nghĩ nghĩ chắc hành động cướp cơm ban nãy chỉ huy sứ không nhìn thấy. Nhưng hiện tại hắn muốn giấu cũng chả giấu nổi, tay cầm bánh gạo run run: “Thuộc, thuộc hạ đang kiểm soát…nhà, nhà lao ấy thế mà có tai họa ngầm.”
Cừu Nghi Thanh cúi đồng tử đen xuống, đảo qua cái bánh gạo, giọng càng lạnh hơn, như lưỡi đao quát lớn: “Kiểm soát?”
Thân Khương quỳ dưới đất, đầu đầy mồ hôi động cũng dám động, lòng than “ông trời muốn diệt tôi”… hình như tâm trạng chỉ huy sứ không tốt!
Diệp Bạch Đinh là phạm nhân, quỳ thì quỳ không quỳ thì thôi chả ai quản, y chỉ cần ngoan ngoãn đứng im, cơ mà tốt xấu gì Thân Khương cũng là người do y chọn, đã dấn thân vào không tiện đổi, đành phải liên tục làm động tác kéo áo chậm rì rì.
Hành động của y rất mờ mịt, biên độ động tác cũng rất nhỏ, người khác không chú ý đến nhưng Thân Khương đang quỳ nên thấy rõ ràng. Bởi lẽ đôi tay trắng mềm kia vô cùng bắt mắt, hắn bắt được ngay.
Kéo áo…là gì cơ?
Quần áo…bố… Bố Tùng Lương?
Đầu Thân Khương lập tức nhảy số: “Bẩm chỉ huy sứ, sáng hôm nay phòng ngỗ tác đưa đến thi thể mới, ngỗ tác Bố Tùng Lương kiểm tra kết luận nạn nhân uống say rồi nôn ra, bị bãi nôn của mình sặc sắp chết, trong lúc giãy giụa không cẩn thận ngã từ trên lầu cao xuống, xương sườn chọc thủng tim phổi mà chết, vụ án không tồn tại hung thủ. Thế nhưng, sắc mặt nạn nhân tím tái bất thường, mũi miệng xuất huyết, khóe môi rách ra, đầu lưỡi bị thương, niêm mạc tổn hại giống như chết do hít thở không thông. Thuộc hạ cảm thấy không đúng, nghĩ tới nghĩ lui lập tức chạy đi điều tra!”
Cừu Nghi Thanh: “Ồ?”
Thân Khương nào dám để lãnh đạo chờ lâu, lập tức đưa ra kết luận: “Thuộc hạ tới thăm viếng hiện trường tử vong, phát hiện một chiếc chăn gấm thêu hoa mẫu đơn màu quýt, chất liệu giống hệt sợi tơ tìm thấy trên cơ thể nạn nhân. Hơn nữa nhụy hoa vương vệt máu, trên tấm thảm dưới góc bàn cũng xuất hiện nửa dấu chân, rõ ràng nạn nhân bị người khác bịt mặt giết chết!”
“Ba ngày trước, trận sương thu đầu tiên rơi, giờ Dần bắt đầu giờ Mẹo kết thúc, người chết nằm sấp, phần lưng áo có vệt ướt nhưng phần trước lại không có, chứng tỏ chết vào tiết sương giáng giờ Dần. Khoảng thời gian này quần áo nạn nhân mặc vô cùng hoa lệ, chỉnh trang gọn gàng, rõ ràng không phải người uống rượu giải sầu, hắn đang chờ người quan trọng, hơn nữa rất chờ mong người kia sẽ đến. Thế nhưng hôm nay khi thuộc hạ đến hỏi cung lại tìm không ra người này… Lòng thuộc hạ rối như tơ vò, trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nổi, chả biết làm sao đi lạc đến nơi đây, còn, còn, quên ăn bánh gạo…Mong chỉ huy sứ trách phạt!”
Trái tim Thân Khương đập bình bịch, hắn kéo Bố Tùng Lương xuống nước rồi lại đem quá trình Diệp Bạch Đinh phân tích nói ra, ý đồ vừa định lấy công lao này lấp cho hành vi “không chuyên tâm hành động mà đi ăn bánh gạo”, thuận tiện dời đi sự chú ý của chỉ huy sứ, không để chỉ huy sứ chú ý đến Diệp Bạch Đinh.
Cái nháy mắt này vô cùng dài, Thân Khương cảm giác mình đã chết đi sống lại vô số lần mới chờ được câu hỏi của chỉ huy sứ: “Ngươi muốn điều tra vụ án này?”
Giọng nói vẫn lạnh thấu xương, da đầu Thân Khương giãn lỏng, cảm giác bản thân vừa sống lại. Rõ ràng đây là cơ hội, chỉ huy sứ cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội!
Thực ra hắn không muốn phá án, chỉ là cơ hội trước mắt muốn chiếm chút công lao, không chiếm được thì quay về bắt nạt kiều thiếu gia, kết quả nào cũng được. Nhưng giờ phút này, chỉ huy sức đặt câu hỏi tức là muốn hắn bịa chuyện, vậy hắn đành bịa thôi: “Thuộc hạ bất tài, nguyện máu chảy đầu rơi cống hiến cho chỉ huy sứ!”
“Tốt lắm.” Cừu Nghi Thanh đi lướt qua hắn: “Ba ngày sau không có tiến triển, phạt trăm quân trượng.”
Theo bước chân Cừu Nghi Thanh, cấp dưới Cẩm Y Vệ kéo thi thể theo, vết máu trên mặt đất càng dài, bầu không khí Chiếu Ngục u tối, tử khí quấn quanh, rất chi là kinh khủng khiếp.
Bóng dáng đoàn người biến mất, eo Thân Khương đau điếng, cả người lụi xơ dưới đất.
“Trăm quân trượng…”
Mẹ ơi, quân trượng Cẩm Y Vệ, trăm trượng đánh ra mạng người đấy!
“Ai kêu miệng mày thối!” Thân Khương tự tát mình vài nhát, nếu không phải hắn to mồm, một hai a dua nói dối cũng đâu cần ôm củ khoai lang nóng bỏng tay như kia!
Nhưng nghĩ lại tình huống vừa rồi, trừ hướng đi phía trước hắn có thể nghĩ ra cách gì? Hắn hoàn toàn bị cuốn vào, hoàn toàn bị kéo xuống nước mất rồi!
Thân Khương híp mắt, nhìn Diệp Bạch Đinh giống như đang muốn ăn thịt người. Đúng, chính là ranh con khốn nạn này, nếu y không xúi giục thì tại sao mắt mình mù lòa, cảm thấy bản thân có thể lập công, leo lên phía trước!
Diệp Bạch Đinh nhếch môi: “Một thùng nước ấm.”
Thân Khương: “Hở?”
Diệp Bạch Đinh chậm rì rì hất mái tóc dài qua sau vai: “Không tắm rửa đầu óc không hoạt động nổi.”
Thân Khương khó tin gào lên: “Ngươi còn dám thưa điều kiện với ông?” Lúc nào rồi còn tâm trạng tắm rửa?!”
Diệp Bạch Đinh nhoẻn miệng cười, đôi mắt đào hoa, sóng mắt tựa nước ấm mùa xuân, đáy mắt nổi bật vẻ mềm mềm ấm ấm không hề tùy tiện, lại hiện chút hồn nhiên.
“Bị thủ lĩnh ghim, chẳng nhẽ không phải chuyện tốt?” Y vươn một ngón tay: “Cho tôi một thùng nước ấm, tôi giúp anh thăng quan phát tài.”
Hàm răng Thân Khương nghiến nhau ken két, ranh con bụng toàn rắm thối, giờ hắn đang lên chung thuyền với y, không thể không đồng ý!
Diệp Bạch Đinh thu tay: “Thân tổng kỳ, nhớ kỹ, hợp tác cùng tôi thì thăng quan phát tài, không hợp tác thì chôn thây dưới quân trượng. Tôi có thể cho anh cơ hội thì cũng có thể cho người khác cơ hội, anh tính từ bỏ sao?”
Hết chương 6
–Kido: Chính ra anh Thân không ngoo ngok đâu á.