Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 7: Giữa ngục tắm rửa sạch sẽ




Edit: Kido
Thân Khương nghẹn đến đau răng, trừng ranh con xấu xa như trừng kẻ thù, nhưng sau thời gian cân nhắc, hắn hoàn toàn không thể từ bỏ cơ hội lần này.
Chỉ huy sứ đã nói, không có khả năng ngài sẽ sửa đổi. Hắn chỉ là tổng kỳ be bé, ở nơi Chiếu Ngục la lên hét xuống uy phong thế thôi chứ bên ngoài chẳng có bản lĩnh gì, giả sử mà có bản lĩnh thật cũng không đến mức bao nhiêu năm vẫn là tổng kỳ. Hắn không muốn tra án, tại đàn em dưới trướng đầu óc ngu si, kỳ hạn ba ngày phải có kết quả, ngoài ranh con thối tha này ra gì ai làm nổi nữa!
Trăm quân trượng đấy! Chết người đấy!
Lại nói hắn vì án này hao tâm tổn trí, lúc thì đi thăm hiện trường, lúc thì đi tra hỏi khẩu cung, giờ từ bỏ cũng hơi mệt chứ bộ!
Nhưng ranh con thối tha này phải trị, người đâu mà lòng dạ ác độc!
Thân Khương không muốn nhận thua trước mặt ranh con, quá mất mặt, cơ mà không thể kiên cường xoay người hét lớn “ông không cần nhà ngươi gánh”, tròng mắt quay tròn, nâng tay giật luôn chiếc bánh gạo mềm dẻo vừa đưa cho đối phương, ném thật mạnh xuống đất.
Ngũ mã phanh thây, tan xương nát thịt.
Chưa đủ, hắn còn ốp bàn chân to lên, hung dữ nghiền vài cái — gương mặt dữ tợn, biểu cảm tàn nhẫn!
Thấy chưa? Ông thà ném hỏng còn hơn cho nhà ngươi ăn!
Diệp Bạch Đinh: “…”
Hàng xóm trái phải: “…”
Đồ lãng phí lương thực đáng xấu hổ! Cô chú nông dân sẽ khóc đấy! Mày không cần có thể cho ông ăn mà! Nước mắt bi phẫn không biết cố gắng chảy ra từ khóe miệng.
Thân Khương sướng lắm, khoanh tay, đao vàng to lớn phát sáng, khóe mắt liếc xéo Diệp Bạch Đinh: “Ngươi muốn nước ấm, được thôi, thậm chí ông còn có thể cho ngươi bộ quần áo vải thô, cháo nóng đã giao kèo không thiếu nhưng nếu ngươi muốn cái gì khác nữa, không có cửa đâu!”
Hắn hơi khom người, hàm răng trắng nghiến ken két vào nhau: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chăm ông thăng quan phát tài ông sẽ cho ngươi mấy ngày tươi đẹp. Còn dám dùng bộ lòng xấu xa hại ông ăn mệt — dù ông chết cũng phải bóp ngạt ngươi chôn cùng!”
Tầm mắt Diệp Bạch Đinh liếc nhanh qua cái bánh gạo không rõ hình dạng trên đất, nói chuyện vẫn chậm rì rì: “Nếu chúng ta đã đạt được nhận thức chung thì không cần nói mấy câu vô nghĩa. Tôi có vài nhắc nhớ, Thân tổng kỳ muốn nghe không?”
Có manh mối mới? Đương nhiên phải nghe rồi!
Thân Khương đứng thẳng, nhanh chóng liếc xung quanh bốn phía. Hiện tại là thời điểm phạm nhân bị lôi đi hành hình hoặc tra khảo, vị trí nhà tù ranh con thối tha không tồi, rất yên tĩnh, trừ hàng xóm trái phải không ai nghe thấy họ đang nói gì.
Diệp Bạch Đinh liếm môi: “Chỉ huy sứ nói ba ngày sau không có tiến triển, phạt trăm quân trượng.”
Thân Khương trừng mắt: “Tai ông không điếc!” Lặp lại ăn rắm à, hù hắn sao!
Diệp Bạch Đinh: “Có tiến triển và phá được án là hai phạm trù khác nhau, phá án là sự thật khách quan, có tiến triển là phán đoán chủ quan. Nói cách khác, trong vòng ba ngày anh chỉ cần lấy ra được món đồ khiến chỉ huy sứ vừa lòng thì sẽ không bị ăn trượng.”
Thân Khương ngạc nhiên, ừ đúng ha, thủ lĩnh chỉ nói cho hắn thời gian ba ngày kêu hắn tra án chứ đâu có nói trong ba ngày phải phá tan án tử? Đúng rồi, đúng rồi, chỉ huy sứ đại nhân yêu dân như con, sao có thể khiến thuộc hạ thức khuya dậy sớm nơm nớp lo sợ? Nhất định ngài đang hù dọa hắn… có cứt!
Vết máu trên đất còn đó kia kìa! Cừu Nghi Thanh vừa nhậm chức đã huyết tẩy Chiếu Ngục, toàn bộ Bắc Trấn phủ tư quy phục ngài, quy củ nghiêm ngặt, ai mà không sợ? Ngài thích giết ai thì giết, hắn chỉ là một tổng kỳ nho nhỏ, không xinh như mấy cô nàng quyến rũ, không ân cần như mấy ông thái giám biết hầu hạ, Cừu Nghi Thanh việc chó gì phải luyến tiếc?
“Khiến chỉ huy sứ vừa lòng” nói thì dễ đấy nhưng thực chất là vấn đề lớn! Ai biết khiến ngài vừa lòng kiểu gì? Giả sử làm ngài phật ý, lôi ranh con thối tha này lột sạch từ trên xuống dưới rồi dâng lên có cứu vớt được không?
Diệp Bạch Đinh thương hại cho bộ não hạt dưa cho Thân Khương: “Tôi nói rồi, vụ án của Lương Duy đối với thủ lĩnh nhà anh, hung thủ là ai không quan trọng, quan trọng là thứ mà nạn nhân nắm giữ.”
Lúc này Thân Khương mới nhớ ra: “Đúng vậy, trước khi thủ lĩnh xuất hiện, ngươi có nói… Người chết đang giấu một món đồ quan trọng?”
Diệp Bạch Đinh gật đầu.
Thân Khương vẫn còn nóng nảy: “Nhưng người chết bố nó rồi, giờ ông tìm kiểu gì?” Hắn chộp cửa lan can, trừng Diệp Bạch Đinh: “Nhắc nhở thứ hai, có phải ngươi biết gì rồi không?”
Diệp Bạch Đinh vẫn chậm rì rì: “Một cô nhi, chỉ dựa vào bản thân xây dựng nên cơ ngơi đồ sộ, đầu óc chắc chắn phải linh hoạt. Vận chuyển đốc thúc lương thực là công việc béo bở, trong đó có những mạch nước ngầm không tiện công bố ra bên ngoài. Nạn nhân ngồi vững trên ghế quan nhiều năm, chứng tỏ hắn xử lý thành thạo đủ loại phiền toái. Con người thông minh như thế, cẩn thận như thế, anh nghĩ nếu nắm giữ thứ đồ quan trọng hơn cả mạng sống, hắn có thể dễ dàng nói cho người khác sao?”
Thân Khương lắc đầu: “Đương nhiên là không…Nhưng nhà ngươi cũng từng nói, tối hôm đó người hắn mời uống rượu rất quan trọng, hắn tin tưởng chờ mong, tình cảm mãnh liệt.”
“Đây là nhắc nhở thứ ba.” Đôi mắt Diệp Bạch Đinh rất sáng: “Hẹn người tới, mục đích là để giao đồ vật như vậy sao? Anh nghĩ kỹ lại biểu hiện trước lúc nạn nhân chết, quần áo, trạng thái, cảm xúc. Người hắn mới uống rượu sẽ vì gửi gắm tình cảm hay là vì hắn đang gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, không thể không đưa ra hạ sách này?”
Thân Khương nhớ đến quần áo hoa lệ, nhớ đến mái nhà tao nhã, thảm lông dài, rượu ngon mỹ vị,… Kiểu gì cũng không thấy giống nguy hiểm liên quan đến tính mạng. Biết mình sắp chết ai rảnh đâu bày biện mấy thứ nhàn hạ thoải mái như vậy?
Diệp Bạch Đinh: “Móng tay ngón trỏ bàn tay phải nạn nhân rất ngắn, hắn có thói quen xấu, cắn móng tay. Hành vi này phần lớn phát ra do áp lực lo âu, hắn thông minh cẩn thận, có thể đã tính được mình như nỏ mạnh hết đà, biết đạo lý thường đi giữa sông sâu không có khả năng không ướt giày. Đồ vật có liên quan đến tính mạng hắn, tôi đoán hắn biết, sớm đã có kế hoạch thông minh tạo ra đường lui cho mình. Tuy nhiên kế hoạch đối với hắn mà nói liên lụy đến ai không quan trọng, hắn chỉ không muốn lôi kẻ kia vào.”
Thân Khương hiểu ra: “Ý ngươi là… hung thủ giết người liên quan đến thứ đồ kia?”
Diệp Bạch Đinh gật đầu: “Khả năng cao là vậy.”
Nếu người chết không biết hung thủ sớm đã muốn giết mình, chắc chắn sẽ không đề phòng, nhất quyết đối xử tốt với đối phương, còn nếu người chết biết hung thủ muốn giết mình, cách chết như vậy cực kỳ không đúng, không phải chuyện người thông minh sẽ làm.
“Nếu chỉ huy sứ hỏi anh, anh có thể nói cho anh ta biết, đồ vật chưa biến mất.”
“Ngươi…sao ngươi dám nói thế?” Răng Thân Khương không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, đau phát sầu cả lên, kiều thiếu gia thỉnh thoảng lại nhả chiêu lớn, chả nhẽ đây chính là yêu quái đa mưu túc trí trong truyền thuyết?
Diệp Bạch Đinh cong môi: “Thân tổng kỳ, anh cảm thấy tài năng của ngỗ tác dựa vào đâu?”
Thân Khương: “Năng lực…quan sát?”
Ngón tay Diệp Bạch Đinh chỉ đầu mình: “Là đầu óc.”
Thân Khương: “…”
Diệp Bạch Đinh: “Không đủ tin tức, phân tích của tôi chưa chắc đúng hoàn toàn, nhưng suy đoán đồ vật chưa mất thì tôi khẳng định. Sau này anh có thể vịn vào đó lách chiêu hiểm trốn thoát.”
Thân Khương hận không thể đào ra quyển sách ghi ghi chép chép: “Ngươi nói đi, nói kỹ chút.”
Diệp Bạch Đinh giấu tay trong áo, thở dài sâu xa: “Than ôi đầu óc gỗ mộc… muốn dừng nghĩ quá.”
Thân Khương: “…Mẹ kiếp!”
“Giờ ông đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi, được chưa?!”
“Miệng nhạt ghê, thiếu ngọt…” Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua bánh gạo trên đất: “Lương thực nào có lỗi lầm gì chứ?”
Thân Khương: “…”
“Giờ ông đi mua luôn!”
“Cầm đèn đến đây đi, chuẩn bị thêm cả tứ bảo văn phòng*.” Diệp Bạch Đinh rất biết khống chết cảm xúc của Thân Khương: “Phương hướng kế tiếp, hỏi ai, hỏi cái gì, tôi sẽ viết rõ ràng cho đại nhân.”
* bút, mực, giấy, nghiên
“Coi như ranh con còn chút lương tâm, chờ đó.”
Thân tổng kỳ vội vàng nhảy nhót rời đi, vừa chạy vừa kêu nhanh nhanh, cảm xúc vô cùng tích cực.
Bánh gạo phải mua bên ngoài, nước ấm không cần, lấy lúc nào cũng được. Rất nhanh Diệp Bạch Đinh đã được hưởng thụ thùng tắm ấm áp. Nhà tù tăm tối, chỉ cần chui vào góc tường thì chả sao cả, không cần kéo rèm, tắm vừa thoải mái vừa yên tâm.
“Hàng xóm láng giềng” bị đưa ra rồi được đưa về, không ai thấy Diệp Bạch Đinh nhưng mùi vị sạch sẽ, tiếng nước mê muội nghĩ thế nào cũng thấy rạo rực. Hơn nữa kiều thiếu gia cũng đẹp cơ, tắm táp xong xuôi khuôn mặt nhỏ mềm mềm trắng phát sáng, không thèm nhỏ dãi mới có vấn đề lớn đó!
Gã đàn ông to lớn mặt sẹo bắt đầu chọc ghẹo: “Nhóc, buông thả như vậy, sợ ông đây không thấy cơ thể mày đúng không?”
“Ông nhìn thấy rồi, trắng lắm.”
“Ông không thấy nhưng nghe ra, thơm tuyệt.”
“Mặt sẹo mày hèn chết thôi, đừng chỉ dám nói chứ không dám làm, ông chờ mày hành động đấy!”
“Nào đến đi, đánh cược xem con thỏ mềm mềm mấy ngày sẽ bị mặt sẹo ăn mất?”
Khắp nơi bắt đầu ồn ào đánh giá.
Hàng xóm bên phải xoay quạt, kỹ năng trào phúng đạt trình độ thượng thừa: “Toàn là mấy đứa mất khả năng làm việc thế mà còn nhọc lòng bày kế cho kẻ khác, nhục không, buồn cười không?”
Hàng xóm bên trái sắp gầy như cây gậy trúc bắt đầu xoa xoa bi đất: “Ồn chết mẹ chúng mày! Im mồm hết cho ông.”
Hai người chửi xong, đồng thời nhìn Diệp Bạch Đinh —
“Không cần nước ấm.”
“Bánh gạo ông đây muốn một phần.”
Diệp Bạch Đinh: “…”
Thôi được rồi, dù sao thánh nhân cũng dùng đạo đức cứu vớt thiên hạ mà.
Khi Thân Khương trở về, Chiếu Ngục cực kỳ yên tĩnh, kiều thiếu gia đã tắm rửa xong xuôi, thay đổi bộ quần áo vải thô sạch sẽ, giấy Tuyên Thành trải ra đầu gối, tay trái y nâng nghiên mực tay phải cầm bút lông, dưới ánh đèn vàng nghiêm túc viết chữ… Gương mặt kia chao ôi đẹp quá thể! Áo bông vải hoàn toàn không xứng!
Mà quên đi, đẹp thế nào cũng là ranh con xấu xa quỷ kế đa đoan.
Hắn vô cảm đá cửa lao, lắc lắc bánh gạo trên tay: “Làm xong việc chưa?”
Diệp Bạch Đinh phe phẩy tờ giấy vừa viết xong, đưa theo khe hở cửa lao ra ngoài: “Mấy câu hỏi này sẽ áp dụng cho các đối tượng khác nhau, anh hỏi theo thứ tự rồi viết câu trả lời xuống, cấm bỏ sót.”
Thân Khương nhận rồi tiện tay mở ra, dưới chân cứng đờ, tí thì vướng víu suýt ngã.
Đù! Chữ nghĩa này quả thật kinh động thiên địa, xúc phạm quỷ thần, không hình không cốt, ngoằn ngoèo ngang dọc, hệt như chó bò dưới đất, như lúc hắn sắp chết cố gắng nặn ra!
Lại nhìn đến nội dung—
Càng con mẹ nó đáng sợ!
Loại vấn đề này hắn có thể hỏi sao? Không ngờ nhà ngươi là dạng kiều thiếu gia này, hướng hứng thú nằm ngoài dự đoán của nhân loại, lý trí tình cảm bên trong – ngài muốn hỗ trợ tôi phá án hay ngài định tranh thủ học luôn kỹ thuật phòng the?
Thân Khương nhìn kiều thiếu gia như nhìn thằng biến thái.
Thằng biến thái… à không, kiều thiếu gia ung dung thong thả, nghiêm túc khoa tay múa chân chia bánh gạo thành ba phần, lớn nhau như nhau…ừm thì, vẫn có miếng to hơn chút xíu giữ lại cho mình.
Hai miếng nhỏ hơn, một đưa cho hàng xóm bên trái, một đưa cho hàng xóm bên phải.
Từ đầu đến cuối mặt mày y vẫn nghiêm túc phảng phất cái thứ trên giấy kia không phải do mình viết.
Hết chương 7
Tác giả có điều muốn nói:
Thân Khương: Ranh con bụng dạ xấu xa thích hố người khác! Giả sử làm ngài phật ý, lột sạch nó từ trên xuống dưới rồi dâng lên có cứu vớt được không?
Cừu Nghi Thanh: (Ánh mắt khẳng định) Ngươi từ bỏ đi, mai ta thăng ngươi lên làm bách hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.