Edit: Kido
Thân Khương vẫn nghi ngờ tờ giấy kia, thật sự không nhìn ra dựa vào kỹ thuật trên giường nạn nhân cũng có thể phá án hoặc tìm đồ vật, nhưng kiều thiếu gia đã chứng minh thực lực của y, tuy đi theo không chắc sẽ được ăn thịt, nhưng đi ngược lại chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Hắn có thể làm gì đây? Đương nhiên là nhanh chân đi tra xét rồi!
Một bên chỉ thích dùng mồm sai khiến hắn làm này làm nọ, không phá được án là do mày lười, chả liên quan đến kiều thiếu gia ngồi xổm nơi Chiếu Ngục; một bên kỷ luật nghiêm minh, không thích nói chuyện, mà nói cũng không giải thích đúng sai, vừa hành động đã ra mạng người, vì sao mày bị giết thì tự mình nghĩ lại, năng lực không đủ cứ thích chui lên trước cho lãnh đạo nhớ mặt, mày không chết thì ai chết vô đây?
Thân Khương có cảm giác người mình hít đầy thuốc nổ, có nỗi khổ mà không nói nên lời, thăng quan phát tài trong tưởng tượng của hắn không phải như vậy!
Cũng may mấy nhân chứng liên quan trong vụ án đã bị hành quen, hắn triệu tập cả đám đàn em đến nhà họ Lương, thuận tiện làm theo yêu cầu của kiều thiếu gia, thăm dò hiện trường lần nữa, cũng vẽ lại đơn giản ghi chú rõ ràng những địa điểm quan trọng.
Xong việc, quay về uống chén trà thông họng thì cấp dưới chạy tới báo cáo nhân chứng đầy đủ, hỏi ai trước?
“Hỏi—”
Thân Khương nhìn mớ giấy trên tay, kiều thiếu gia không dặn dò gì hết! Thôi, bốc thăm đại đi.
Hắn nhắm mắt lại ném cả đống lên bàn rồi tùy tiện bốc lên, mở ra — ồ, kích thích kích thích! Ai kêu nhà ngươi xui xẻo.
“Gọi An Hà.”
An Hà là vợ bé của người chết, hơi cao, gầy yếu nhưng eo thon chân dài, mỗi tội ngực khá phẳng, dáng người cũng chẳng thướt tha. Ngũ quan nàng ta tạm ổn, trung đình* hơi dài, tuổi tác khoảng mười tám mười chín. Khí chất tỏa ra không già đời cũng chả ngọt ngào trong sáng, nếu không phải lúc nàng ta cụp mắt rất dịu dàng thì không tưởng tượng được Lương Duy tại sao lại nạp An Hà, con gái thanh lâu chưa đủ phóng đãng hay là con gái nhà lành không đủ mềm?
*Trung đình là khoảng từ phần giữa 2 đầu lông mày vừa nói ở trên đến phần dưới của 2 cánh mũi.
Thân Khương làm theo yêu cầu Diệp Bạch Đinh, viết đặc điểm nổi bật của An Hà lên giấy, ngẫm ngẫm mấy cô vợ bé đều thuộc loại hình như vậy, thuận tiện bổ sung rằng, tâm người quanh co khúc khỉu, chả hiểu sao khẩu vị Lương đại nhân quá độc đáo, con gái ít thịt bế lên thoải mái lắm sao?
“Tổng kỳ đại nhân…những điều cần nói thiếp thân đã nói hết rồi, không dám giấu giếm…” Nhớ đến thanh danh Cẩm Y Vệ, mặt An Hà hơi trắng.
“Mấy thứ hôm nay ta hỏi không giống hôm trước.” Thân Khương đeo đại mã kim đao ngồi bên án*, cực kỳ dọa người: “Ngươi nói đêm hôm đó không bình thường, gia chủ nhắc không cần phân người từ hậu viện đến tức là không muốn đàn bà hầu hạ. Hậu viện cứ đến giờ sẽ đóng cửa, không ai dám đi lại, cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào, sang ngày thứ hai Quản gia báo có chuyện không được ra ngoài, tòa nhà này quy củ nghiêm minh, không cho hành động cũng chả cho đi lại, một người cũng không dám trái?”
*Án: bàn dài dùng để viết lách.
“Dạ…chả nhẽ ngài hoài nghi? Thiếp thân không dám chắc chắn nhưng trước đó người phạm lệnh cấm bị đánh chết, đếm mười ngón tay cũng không hết.” An Hà run run: “Muốn sống tốt trong cái nhà này, lão gia là quy củ, không thể cãi lời.”
Thân Khương bỏ qua luôn, hỏi thẳng vấn đề trên giấy: “Bao lâu Lương Duy kêu các ngươi hầu hạ một lần? Ai hầu hạ nhiều nhất?”
An Hà cúi đầu: “Gia chủ không coi nặng chuyện giường chiếu, thích hậu viện mới mẻ, không, không nhiều lần, mười ngày nửa tháng một hai lần, nửa năm nay…thiếp thân, thiếp thân được cho gọi thường xuyên nhất.”
“Ta thấy hậu viện rất nhiều cô nương, vì sao ngươi được sủng ái nhiều hơn cả?”
“Chuyện này…Đại khái thiếp thân thuận theo, cũng rất nghe lời…”
“Hắn thích ngươi hầu hạ ra sao? Thích loại tư thế nào, lực tay nặng hay yếu, sức lực nhanh hay chậm?”
“Dạ…” An Hà đỏ mặt trong nháy mắt, không biết hắn đang hỏi đùa hay thật, càng không biết có nên nói hay không, nói thế nào, nói ra sao.
Thân Khương vỗ bàn: “Khai mau!”
An Hà run lên: “Lão gia thích…thích tư thế đằng sau lưng, không thương tiếc người, lực tay rất lớn, rất đau. Trong quá trình làm thiếp thân tốt nhất không nên nói chuyện, không nên cử động, bằng không sẽ bị ngài ấy ghét bỏ đuổi ra ngoài hoặc bị trừng phạt. Còn nếu…dùng công cụ thì khoảng dăm bữa không xuống nổi giường.”
Tay Thân Khương cầm bút ghi chép, liên tục vạch vạch trên giấy, tiếp tục hỏi: “Hắn thích dùng cách gì để thân thiết, ôm hay hôn môi?”
“Lão gia…chưa bao giờ ôm tôi, cũng không hôn, suốt cả quá trình cũng không hôn.”
“Không hôn chút gì?”
“Cũng không phải…lúc hưng phấn không thể tự chủ lão gia cũng sẽ hôn lên đôi mắt, nhưng đôi mắt đó phải được bịt kín.”
“Làm xong hắn không giữ ngươi lại ở qua đêm à?”
“Không ạ.”
“Thế hắn có thích cô nương nào không?”
“Đại nhân cứ đùa, nếu lão gia có người mình thích, cưới vào cửa chả hơn sao? Bản lĩnh lão gia hơn người, trừ phi ngài thích công chúa tiểu thư quyền quý, bằng không muốn cưới nhất định có thể cưới, đàn bà bên ngoài càng được.”
“Chắc chắn quá nhỉ?”
“Vâng, lão gia thích uống rượu ngon, nhưng công việc ngài bận rộn, cơ hội say mèm cả đêm không nhiều. Mỗi lần ngài uống say, cách ngày mới triệu chúng tôi đến hầu hạ. Suốt quá trình ngài dùng rượu trợ hứng, không có rượu thì không vui, đám thiếp thân ai ai cũng đoán được…”
Thân Khương viết lại vấn đề lên giấy, từng bước từng bước hỏi han, viết rồi viết, hỏi cẩn thận, tờ lời khai dần hoàn chỉnh, ngữ khí bình tĩnh.
Hỏi xong, hắn gọi Quản gia – bác Lý đến: “Đêm qua gia chủ nhà ngươi không ai hầu hạ, mấy người cũng gian dối quá rồi đó.”
Mày bác Lý nhíu chặt theo thói quen, khổ sở nói: “Đại nhân ngài đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi không muốn hầu hạ mà là từ khi xây dựng tiểu lâu xong, gia chủ nhà chúng tôi một thân một mình không cho ai thân cận, chủ viện từ nhỏ đến lớn đều khóa chặt, càng gần tiểu lâu mới xây càng không cho thả người.”
Thân Khương dừng bút: “Nói cách khác tiểu lâu thông với phố hẻm bên ngoài, giữa đó có người vào các ngươi cũng không biết?”
Bác Lý: “Tuy đúng thế nhưng đêm đã khuya, ai rảnh đâu vào cửa? Cửa lách không người gác cổng nhưng đến giờ sẽ đóng kín cài then, tường cao viện sâu, người bình thường không thể vào nổi.”
“Gần đây nhà gia chủ các ngươi bị trộm?”
“Vâng… sau khi lão gia gặp chuyện, mọi người sợ hãi không thôi. Người gác cổng Điền Đại Tráng tâm không sạch, chạy nhanh nhất, cũng thuận tiện lấy cắp nhiều bạc nhất, đến nay chúng tôi còn chưa bắt được người.”
“Ngươi nghĩ cho kỹ lại, khi nào bị trộm? Là chuyện sau khi Lương Duy chết hay lúc hắn còn sống trong nhà đã không yên?
“À…người nghèo giàu lên thì vô vàn tộc nhân giúp đỡ, gia tộc khốn khó không tránh khỏi bị kẻ cắp nhớ thương.”
“Hồi còn sống Lương Duy chơi thân với ai nhất? Bạn bè có ai hay đến nhà? Nhiều bạn cùng lứa hay nhiều bạn trẻ tuổi hơn hắn?”
“Tính tình lão gia đơn độc không thích kết bạn, nhưng bình thường ngài ấy xã giao bên ngoài rất nhiều, tuổi gì cũng có, về nhà thì…có người bạn tên Lỗ Bằng Trì, quan hệ tạm được, nhưng họ Lỗ hơn ngài ấy sáu tuổi, gia đình cha mẹ con cái đủ cả, không rảnh nhiều, mấy tháng nay cũng không đến, hẳn là đã mâu thuẫn…”
“Vậy nhà ngươi không giúp gia chủ tìm tình nhân, đưa đến viện rồi ném về à?”
“Cái này…đại nhân chê cười, tuy tiểu nhân là quản gia nhưng chuyện trong phủ tôi không thể quản hết được, ví dụ như chìa khóa nhà kho, sổ sách đều do lão gia tự mình cất giữ.”
Thân Khương cẩn thận viết từng điều từng điều xuống, viết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi người hỏi xong phát hiện toàn thân cứng đờ, ôi cái chuyện phá án đúng là không phải cho người làm! Lăn lộn kiểu gì sắp qua giờ Tý!
Hắn chỉ có ba ngày thôi đấy!
Không có tâm trạng ăn uống, Thân Khương chạy thẳng về Bắc Trấn Phủ tư, gặp ngay Chỉ huy sứ chuẩn bị ra ngoài. Cừu Nghi Thanh mặc áo phi ngư, eo dắt Tú Xuân đao, khí thế sắc bén, bóng dáng ngang tàng. Chao ôi cái sát khí dưới đáy mắt kia, ngài ấy định đi giết người!
Hắn bị dọa nhảy cả lên, dựa chặt lưng vào tường, không dám liếc mắt lấy một cái.
Chờ xe ngựa chạy xa, không thấy tiếng động nào nữa Thân Khương mới dám ló đầu ra thăm dò lại phát hiện phó tướng bên người Cừu Nghi Thanh đang cầm đao đứng nhìn mình chằm chằm.
Thân Khương: “…”
Phó tướng Trịnh Anh không đẹp như thủ lĩnh, cơ mà cái khí chất lạnh lùng lại sao y bản chính: “Thân tổng kỳ, cậu chỉ còn hai ngày.”
Thân Khương hành lễ nhanh gọn: “Đa tạ phó tướng nhắc nhở, vì chỉ huy sứ, thuộc hạ luôn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không dám quên.”
Hắn lo lắng chạy như bay đến Chiếu Ngục, đưa đống giấy trả lời cho Diệp Bạch Đinh: “Nhanh, nhanh xem luôn đi!”
Bình thường Diệp Bạch Đinh nói chuyện chậm rì rì, ăn cơm cũng chậm rì rì, đi đứng hai bước phải dựa tường thở cực kỳ không đáng tin cơ mà trong công việc thái độ của y rất nghiêm túc, lập tức nhận lấy, không nói thêm một câu vô nghĩa.
Mới đầu y lật rất nhanh, sau càng ngày càng chậm, sắc mặt cứng rắn.
Thân Khương cảm giác mình bị hạ mê dược, lúc kiều thiếu gia nói chuyện thì hắn dỗi, giờ kiều thiếu gia im lặng hắn cứ thấy hoảng hốt, ơ kìa sao im lặng quá vậy? Nhắc nhở đâu? Cái khí thế khẳng định nạn nhân chết lúc sương giáng nữa? Tới đây, ông mỏi mắt mong chờ!
Diệp Bạch Đinh: “Anh đi đi.”
Thân Khương: “…”
Mẹ nhà ngươi nói năng như cục kít vậy đó! Tự dưng kêu ta đi, ta đi rồi thì án tử làm sao bây giờ? Hai ngày, thời gian chỉ còn lại hai ngày thôi!
Diệp Bạch Đinh nhìu mày nhìn hắn: “Thân tổng kỳ không đói à? Không đi ăn cơm sao?”
Chạy việc cả ngày, bụng òng ọc nước trà, đói thì đói thật nhưng đói so với mạng thì cái nào quan trọng hơn má?
“Công việc luôn đứng đầu ưu tiên.” Thân Khương không ngờ có ngày mồm mình thở ra câu đó: “Đói đói gì cơ, ông không muốn ăn!”
Diệp Bạch Đinh “à” một tiếng: “Nhưng tôi đói.”
Thân Khương: “…”
Giọng điệu này đừng nói là nhà ngươi định tăng giá, muốn này muốn nọ đấy nhé!
“Thân tổng kỳ đang nghĩ gì vậy?” Diệp Bạch Đinh chia giấy thành mấy phần, trải xuống trước mặt mình: “Nhiều thông tin quá, cũng phải cho tôi chút thời gian sửa sang chứ.”
“Thế nhà ngươi muốn bao lâu?”
“Giữa trưa mai anh quay lại ha.”
Thân Khương nóng nảy: “Thiếu gia! Tổ tông! Ngài nhanh lên được không, nãy ta bị ngoài kia giục rồi đó! Chúng ta chỉ còn hai ngày thôi!!!”
Diệp Bạch Đinh nhàn nhạt quét mắt đến: “Anh đã nói mấy thứ hôm qua tôi bảo chưa?”
Thân Khương ngạc nhiên, lắc đầu: “Chưa.” Người nhắc hắn là phó tướng Trịnh Anh chứ đâu phải đích thân chỉ huy sứ, hắn quên là phải.
“Đó là đáp án rồi còn gì.” Diệp Bạch Đinh ung dung thong thả sửa sang trang giấy: “Chậm một chút nhưng có thể giữ vững cái mạng anh.”
Nước mắt cá sấu của Thân Khương suýt rơi: “Nhưng ta muốn thăng quan phát tài chứ có phải còn sống đâu?”
Ngẫm lại tác phong chỉ huy sứ nghĩ bằng đầu gối cũng biết là tên cuồng công việc, mọi chuyện lấy tốt làm gương, thậm chí có thể dùng bản thân lên làm tiêu chí đánh giá, trước mặt ngài làm gì có hai từ “châm trước”, qua hai ngày nữa hắn không chết cũng mất nửa cái mạng!
Diệp Bạch Đinh: “Anh còn nói nhảm nữa thì chắc tôi phải tự hỏi đến tối mai đấy.”
Thân Khương: “…”
Hết chương 8
—Kido: Đụng tới tỉu thiếu gia chi rồi khổ -))))