Edit: Nhật Hy
Beta: UFO
***
Chương 45. Bảng xếp hạng điểm đầy ác ý.
Bảng xếp hạng điểm:
1 - Lục Thiệu Vũ, thuộc: đội S, điểm: 1 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng 3.
Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm lời nhắc nhở vị trí hiện tại kia, thử dị chuyển một chút.
1 - Lục Thiệu Vũ, thuộc: đội S, điểm: 1 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng 3.
Vị trí vẫn như cũ, xem ra vị trí trên bảng xếp hạng không cập nhật liên tục.
Như vậy, chỉ cần y không đứng quá lâu tại một chỗ, người khác muốn tìm y cũng chẳng dễ dàng gì.
Có điều, cái bảng xếp hạng này xuất hiện cũng nhắc nhở y rằng –
Đạo cụ không bị ràng buộc, y có thể cướp từ bài poker, người chơi khác cũng có thể cướp từ tay y.
Lục Thiệu Vũ đứng yên tại chỗ năm phút, xác nhận vị trí trên bảng xếp hạng cập nhật khoảng năm phút một lần.
Cùng lúc đó, người chơi mới cũng xuất hiện trên bảng xếp hạng.
Bảng xếp hạng điểm:
1 – Lục Thiệu Vũ, thuộc: đội S, điểm: 1 điểm, vị trí hiện tại: Đại sảnh tầng ba.
2 – Minh Hương, thuộc: đội L, điểm: 1 điểm, vị trí hiện tại: Hành lang tầng một.
3 – Ngô Nguyên, thuộc: đội Q, điểm: 1 điểm. vị trí hiện tại: Phòng công chúa tầng năm.
Trong hai đội này, đội Q từng chiến đấu với y hai lần, lần đầu tiên là vì tranh giành đạo cụ hồi sinh, lần thứ hai là đoạt cờ khi đối phương chủ động khiêu khích.
Đội trưởng đội Q - Ngô Nguyên am hiểu điều khiển rối, Hứa Nam am hiểu công kích cận chiến, hai người đó có hợp tác cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với y, nhưng mà...
Một đồng đội khác của bọn họ, Hứa Linh, lại am hiểu dùng độc. Nếu không có Ân Duyệt, Hứa Linh sẽ là kẻ địch khó đối phó nhất.
Lục Thiệu Vũ nhíu mày, không suy nghĩ nữa, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Trên hành lang, những lá bài poker được phóng đại đầy tinh xảo bị lồng vào khung kính treo lên, y càng tiến lên phía trước, những khung kính tương tự càng xuất hiện nhiều.
Lục Thiệu Vũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong thoáng chốc, y thấy tròng mắt của bức tranh hơi động đậy, nhưng rất nhanh đã đứng yên như cũ.
Y rũ mi mắt, trông như đang suy nghĩ điều gì, bước chân không tiếng động nhưng nhanh hơn rất nhiều.
Cuối hành lang là một cầu thang rất dài, Lục Thiệu Vũ không chút do dự bước lên, đi theo hướng đến lầu bốn.
Đúng lúc này, y nghe vài tiếng vỡ vụn từ phía sau truyền đến –
"Leng keng!"
Tiếng bước chân chồng chất lên nhau nhanh chóng hướng đến chỗ của y, nghĩ tới tiếng vỡ vụn lúc trước, Lục Thiệu Vũ lập tức bước nhanh hơn.
Nếu bị đám bài poker chui khỏi khung ảnh đó đuổi theo, căn cứ vào lực chiến của Ba Rô lúc trước, cho dù là y đi nữa thì cũng không thể an toàn rút lui được.
Lục Thiệu Vũ dung hết sức chạy về phía trước, nhưng tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, y quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng biết rõ có chạy nữa cũng vô dụng, y dứt khoát dừng lại.
Y lấy ra một quả bom đặc chế của Thích Linh trong nhẫn không gian, canh chuẩn thời gian đặt tại chỗ, sau đó lại chạy theo hướng lầu bốn.
Lộc cộc!
Tiếng bước chân liên tiếp vang lên.
Giây đầu tiên, cậu bé đội nón hình quân bích màu đen xuất hiện ở đầu cầu thang, trong tay cầm đại đao dữ tợn.
Giây thứ hai, cô bé mặc váy trái tim đỏ đi theo sau cậu bé, lấy ra một roi gai dài.
Giây thứ ba, Ba Rô lúc trước đột nhiên xuất hiện, chỉ vào Lục Thiệu Vũ mà hét to: "Chính là anh ta! Mau lên! Cướp lại trái tim đỏ! "
Giây thứ tư, cậu bé đã nhanh chân chạy tới giữa cầu thang, vung đại đao lên, nhắm vào giữa lưng Lục Thiệu Vũ –
Ầm!
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, Lục Thiệu Vũ nhanh chóng bật người về phía trước, chật vật tránh né dư âm của vụ nổ.
Y nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về đám bài poker trực tiếp bị nổ, toàn thân của cậu bé đội mũ đen chạy phía trước đều là vết thương, nhưng cơ thể vẫn còn nguyên.
Lục Thiệu Vũ cảnh giác hóa sói, từng bước đi về phía cậu bé.
Sau vụ nổ mạnh như thế mà chỉ bị thương, y không thể coi thường đám bài poker quái dị này.
Y đảo mắt nhìn qua vẻ mặt hốt hoảng của Ba Rô, một tay tóm lấy cậu bé nón đen, một tay khác thì nhấc cô bé mặc váy trái tim đỏ khỏi mặt đất.
"Đừng đừng đừng!" Ba Rô vội vàng nhìn sang: "Đừng giết họ!"
Lục Thiệu Vũ vờ như không thấy, y đã nếm hậu quả của việc hạ thủ lưu tình một lần rồi, nếu không phải trong tay y có bom thì bị ba quân bài poker này vây lại, rất khó ứng phó.
Trí tuệ của đám bài poker này cao hơn y nghĩ, vì ngăn ngừa hậu quả về sau, y không thể không –
Cổ của cậu bé đội nón đen và cô bé mặc váy tim đỏ bị siết chặt, cả hai không thể phát ra dù chỉ một tiếng, chỉ có thể đau khổ giãy giụa trên tay y.
Ba Rô bước nhanh về trước, cắn môi nói: "Mau buông bọn họ ra! Nếu không ta sẽ ra tay đấy!"
Dao đỏ xuất hiện trên tay cô bé, Lục Thiệu Vũ lãnh đạm liếc mắt, mặt không cảm xúc, lại siết chặt tay hơn.
"A đừng đừng! Em sai rồi! Em sai rồi!" Ba Rô suy sụp: "Anh đừng giết bọn họ, em đưa hết tất cả tim đỏ em có cho anh!"
Lục Thiệu Vũ không dao động: "Nói nhiều cũng vô dụng."
Ba Rô lập tức phản ứng lại ngay, vội vàng giơ tay lên: "Sẽ không, em đảm bảo lần này sẽ không tìm người đến đánh anh nữa! Em lấy danh dự ra thề! Hơn nữa em cũng không muốn giết anh, chỉ là em có chút..."
Lục Thiệu Vũ lười nghe cô bé viện cớ, tay y lại siết chặt thêm, cậu bé nón đen và cô bé váy tim đỏ giãy giụa ngày càng yếu ớt, gần như mất đi ý thức.
Ba Rô không dám nói nhảm nữa, cô bé cho tay vào túi, lấy ra năm trái tim đỏ.
"Cho anh cho anh, đây là toàn bộ những gì em có! Năm Bích và Chín Cơ cũng có mang theo bên người, đều cho anh hết!"
Lục Thiệu Vũ nhìn thoáng qua, âm thanh của hệ thống vang lên đúng lúc.
Hệ thống: "Nhận được đạo cụ: Trái tim đỏ x5, giá trị: Năm điểm."
Y chìa tay ra, ý bảo Ba Rô bỏ đồ vào tay mình, Ba Bích do dự một lúc lâu rồi cũng ngoan ngoãn đi lên.
Năm trái tim đỏ vừa đến tay, vị trí trên bảng xếp hạng của y lại đứng đầu trong chớp mắt, Lục Thiệu Vũ dứt khoát buông tay, Năm Bích và Chín Cơ chật vật ngã trên mặt đất, ho sù sụ.
Ba Rô nhanh chóng chạy lên, lấy hai trái tim đỏ từ người Năm Bích và Chín Cơ, đưa toàn bộ cho Lục Thiệu Vũ.
"Ba Rô nói được làm được." Ba Rô vỗ ngực: "Tuyệt! Đối! Không làm phiền đến anh! Anh cứ yên tâm đi!"
Thật ra Lục Thiệu Vũ không quá tin cô bé, sở dĩ y không giết cô bé chỉ vì y không hề nghĩ đến chuyện đó mà thôi.
Dù sao thì y vẫn là một con người, một ngày nào đó y sẽ trở lại thế giới thực, nếu lúc ấy trên tay y đã dính đầy máu tươi, y còn có thể sống trong xã hội bình thường được sao?
Lục Thiệu vũ xoay người, bước đi không ngoảnh mặt lại.
Ba Rô nhẹ nhàng thở ra, vội đỡ Năm Bích và Chín Cơ lên.
Hơi thở của Năm Bích và Chín Cơ mỏng manh, không nói nổi dù chỉ một câu, Ba Rô chỉ có thể cắn răng đỡ hai người, gian nan bước đi theo hướng vừa đến.
Mới vừa bước khỏi cửa vài bước, bỗng nhiên có ba người xuất hiện trước mặt họ, nhìn họ không có chút ý tốt nào.
"Xem ta thấy gì này!" Tên mắt híp hưng phấn cười: "Ba quân poker bị thương!"
Ba Rô nhìn biểu cảm của bọn chúng, cảnh giác lùi về sau vài bước, nhỏ giọng hỏi: "Mấy, mấy người muốn làm gì?"
Cô nàng tóc xoăn dịu dàng nói: "Em gái à, bọn chị không muốn gì cả, chỉ muốn trái tim đỏ trong tay em thôi, em có thể cho bọn chị được không?"
"Không còn." Ba Rô lắc đầu: "Mấy người cũng thấy rồi đó, bọn tôi đều bị thương, trái tim đỏ của bọn tôi cũng bị lấy hết rồi."
Tên mắt híp hừ một tiếng: "Hết rồi? Tao không tin, không còn cái nào thật sao?"
"Không có, thật sự không có..." Ba Rô bất lực lắc đầu.
Với thực lực của cô bé, đối phó với cả ba người này không khó, nhưng trên tay cô bé là hai người bạn, một khi buông tay, đám người gian xảo này rất có thể sẽ xuống tay với bạn cô bé.
Chàng trai tóc nâu nhìn cô bé một cái, quay đầu nói với cô nàng tóc quăn: "Có lẽ là không có thật, chúng ta đi thôi."
Cô nàng tóc quăn cười dịu dàng, tiến lên vài bước nắm tóc Ba Rô.
"Đau quá!" Ba Rô rơi nước mắt.
Cô nàng tóc xoăn nhìn cô bé, trong đáy mắt ngập tràn sự hưng phấn: "Đau hả? Có muốn đau thêm chút nữa không?"
Cô nàng dồn lực vào bàn tay đang nắm tóc Ba Rô, đầu cô bé đã thấm máu tươi, đau đến mức khóc thét: "Tôi thật sự không có! Tha cho tôi đi! Huhu..."
Năm ngón tay của Năm Bích khó khăn động đậy, vươn về phía đại đao bên cạnh.
Bang!
Ngón tay chạm đến chuôi đao bị ai đó hung hang dẫm lên, tên mắt híp liếc nhìn cậu bé, cười lạnh: "Hóa ra còn dư sức? Tao bẻ tay nhóc xuống trước ha? Thế sẽ an toàn hơn nhiều."
Chín Cơ nằm ở bên cạnh, trơ mắt nhìn bàn tay của Năm Bích bị tên mắt híp siết chặt, yếu ớt kêu: "Đừng, đừng mà..."
Tên mắt híp hưng phấn cười, làm lơ Năm Bích đang giãy giụa yếu ớt, vặn bàn tay phải của cậu bé ra ngoài –
Chàng trai tóc nâu đột nhiên bước lên trước một bước, tóm lấy tay của tên mắt híp.
Tên mắt híp ngừng tay, hỏi: "Làm gì?"
"Trên người bọn họ thật sự không có trái tim đỏ." Ánh mắt của chàng trai tóc nâu bình tĩnh: "Chi bằng hỏi bọn họ xem Lục Thiệu Vũ đi đâu rồi, một mình cậu ta đánh nhau với ba quân poker, có lẽ bây giờ cũng trọng thương rồi, nhanh đuổi theo có lẽ còn chiếm được chút đồ tốt."
Tên mắt híp ngẫm nghĩ, vỗ vai chàng trai tóc nâu một cái: "Được! Không tệ, Trần Kế, sao hôm nay cậu thông minh đột xuất vậy?"
Trần Kế cười nhạt, không đáp.
Ba Rô chuyển tầm mắt, nhìn chàng trai bằng ánh mắt kỳ cục.
Bài poker bọn họ cảm ứng năng lượng cực tốt, vừa rồi lúc Trần Kế duỗi tay cản tên mắt híp, một năng lượng kỳ quái vẫn luôn quanh quẩn trong cơ thể chàng trai này, đến bây giờ vẫn chưa tan đi.
Nơi phát ra năng lượng hình như là ở -- Cách sau lưng bọn họ không xa?
Ba Rô không dám quay đầu nhìn, cũng chẳng dám làm gì khác, rất sợ đám người này sẽ để một người ở lại tra tấn bọn họ.
May mắn thay, dưới sự khuyên bảo của Trần Kế, cô nàng tóc xoăn bĩu môi, không chút tình nguyện thả cô bé xuống.
"Lục Thiệu Vũ ở đâu? Khai ra, bọn tao sẽ tha cho mày." Trần Kế nói.
"Anh ta đi theo hướng kia." Ba Rô chỉ vào hướng đến lầu ba.
Ba kẻ kia vừa tra tấn Ba Rô một trận, đều cho rằng cô bé không dám nói dối, dứt khoát xoay người đi theo phương hướng kia.
Ba Rô nhìn theo bóng lưng của bọn chúng rồi làm mặt quỷ, sau đó quay đầu nhìn về phía có nguồn năng lượng kỳ quái kia.
"Anh ơi, là anh đã cứu bọn em sao?"
Một người đàn ông đứng ở góc, nửa người trên của người đó bị che khuất trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài tùy ý tựa vào vách trường.
Người đó hơi ngẩng đầu, lập tức đi qua chỗ bọn họ.