Edit: Cú Mèo
Beta: Sứa + Gà
***
Chương 7: Lần hợp tác đối địch có vui không?
"Aaa!" Ân Duyệt và cô gái nhìn nhau vài giây, cô bé hét lên.
Trần Chấn Quân bị cô bé dọa đến gần như thở không được, quay đầu muốn mắng người, không ngờ lại nhìn thấy cô gái kia lao về phía Ân Duyệt.
Mắt của Trần Chấn Quân co lại: "Ân Duyệt, chạy đi!"
Ân Duyệt bị la như vậy, lập tức tỉnh táo lại muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của cô gái đó còn nhanh hơn so với cô bé, chưa kịp di chuyển đã bị đè mạnh xuống đất.
"A!"
Ân Duyệt bị đ è xuống đất, cô bé dùng hết sức lực vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự giam cầm của cô gái này.
Sức mạnh của cô gái quá lớn!
Ân Duyệt hoảng sợ hai mắt trừng to, bất lực nhìn miệng cô gái càng ngày càng gần mình, thậm chí còn cảm nhận được hàm răng lạnh lẽo và sắc nhọn chạm vào cổ mình.
"Không, không muốn..."
Cho dù phải chết, cô cũng không muốn biến thành thứ này!
Ân Duyệt nghiến răng, dùng sức đưa tay ra, muốn nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lúc bị đẩy ngã lên, cô gái kia cũng đã há to miệng muốn c ắn vào cổ cô bé —
"Ân Duyệt, lùi lại!"
Làm sao để thoát khỏi tình huống này bây giờ?
Ân Duyệt sửng sốt một lúc, vội vàng quay đầu, sau đó liền nghe thấy vài tiếng súng nổ bên tai.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn bắn trúng khoảng không bên cạnh Ân Duyệt, khiến những tia lửa yếu ớt bắn trên mặt đất, Ân Duyệt đau đớn kêu lên một tiếng, ôm gáy bị đạn sượt qua.
Trần Chấn Quân cầm súng, họng súng vẫn còn hơi bốc khói, nhưng cô gái zombie trước đó đã biến mất.
Chẳng lẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô gái này có thể biến mất?
Suy đoán này khiến trán Trần Chấn Quân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, ông ta đỡ Ân Duyệt từ trên mặt đất đứng dậy, nắm lấy tay cô bé muốn rời đi.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa định bước đi, bóng dáng một cô gái quen thuộc lại xuất hiện trước mặt ông ta, âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.
Trần Chấn Quân không hề do dự, lập tức xoay người lại đổi hướng, không ngờ lần này cô gái nhanh hơn, vừa quay đầu lại suýt chút nữa đụng vào thân thể cô gái.
"...Chậc, gặp ngay âm hồn bất tán rồi."
Xem ra như chúng ta phải chiến đấu trực diện với cô gái.
Trần Chấn Quân hít sâu một hơi, nhỏ giọng dặn dò Ân Duyệt: "Đợi lát nữa tôi nghênh đón chính diện, nhóc sẽ hỗ trợ từ phía sau."
Ân Duyệt ôm gáy, cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt chảy dọc theo bàn tay, cô bé dùng sức cắn môi: "Cháu biết rồi."
"Grào!"
Cô gái nhếch khóe miệng, hai chân đột nhiên dùng lực, lao về phía bên này!
Trần Chấn Quân cầm súng, bắn nhiều phát vào cô gái, nhưng những viên đạn đều bị né hết, cánh tay trắng xanh của cô gái giống như một chiếc kìm sắt, trong phút chốc cô gái nắm lấy tay Trần Chấn Quân, sức mạnh lớn đến mức ông ta không thể thoát ra được.
Trần Chấn Quân hạ quyết tâm, dứt khoát trở tay bắt lấy tay cô gái, hét về phía Ân Duyệt: "Mau bắn!"
Sau gáy Ân Duyệt vẫn còn chảy máu, tầm nhìn của cô bé mờ đi, cô bé gần như cố gắng hết sức mới thuận lợi giơ súng nhắm vào đầu cô gái.
Cô gái tựa hồ cũng nhận ra được động tĩnh phía sau, dừng động tác lại, buông Trần Chấn Quân ra, định lùi về phía sau.
Trần Chấn Quân cắn răng, gắt gao nắm hai tay cô gái, dùng sức đến nỗi nổi gân xanh trên cánh tay: "Aaaa!"
Đoàng đoàng đoàng!
Ba viên đạn liên tiếp b ắn ra, Ân Duyệt thậm chí không còn sức lực để kiểm tra tình trạng của cô gái, độ giật của súng khiến cô bé choáng váng, cả người vô lực ngã xuống đất.
Cô gái hét lên một tiếng thảm thiết, cả đầu bị bắn xuyên qua, nhưng cô gái vẫn còn nhúc nhích, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trần Chấn Quân, đột nhiên há miệng thật lớn, muốn cắn mạnh vào cổ ông ta.
Trần Chấn Quân nhìn khuôn mặt cô gái kề sát cổ mình, trong lòng biết đã không còn đường thoát, ông ta chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại —
Đoàng!
"Thật là một sự hợp tác tuyệt vời." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, trong giọng nói mang theo một chút tiếc nuối: "Thiếu chút nữa là đã thắng, thật đáng tiếc."
Trần Chấn Quân mạnh mẽ đẩy cô gái zombie ra, kinh ngạc quay đầu lại.
Tần Lê Ca đi tới, nhẹ nhàng ôm Ân Duyệt đang nửa tỉnh nửa mê lên, cau mày quan sát vết thương sau gáy của cô bé.
Ân Duyệt dựa vào ngực hắn, hơi âm truyền đến tận đáy lòng, cô bé mỉm cười: "Anh Tần..."
"Làm tốt lắm, ngủ đi."
Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô, Ân Duyệt cọ vài cái, an tâm rơi vào giấc ngủ say trong vòng tay này.
Trần Chấn Quân còn chưa hồi phục lại tinh thần, ông ta ngơ ngác hỏi: "Cậu, cậu đứng ở đó từ khi nào?"
"Chắc là lúc hai người đang chơi trốn tìm với cô gái kia." Tần Lê Ca một tay ôm Ân Duyệt, tay kia vén mái tóc đẫm mồ hôi của cô.
"...Cậu luôn ở đây thì sao không ra mặt sớm một chút?" Trần Chấn Quân tức giận đến khàn cả giọng: "Đối với cậu thì mạng sống của chúng tôi không quan trọng sao?"
Bọn họ đối mặt với zombie, nếu vừa rồi phạm sai lầm, họ có thể bị chôn vùi ở đây!
Tần Lê Ca liếc ông ta một cái: "... Tại sao tôi lại phải quan tâm đ ến mạng sống của chú?"
Trần Chấn Quân không thể tin được: "Tần Lê Ca!"
"Đừng nhìn tôi như vậy, ở nơi như thế này, người dựa dẫm vào người khác sẽ chết nhanh nhất." Tần Lê Ca nói: "Chú cũng muốn trở thành loại người đó sao?"
Trần Chấn Quân bị hắn nói nghẹn họng, đột nhiên không nói nên lời.
Cân nhắc đến vết thương của Ân Duyệt, Tần Lê Ca không có ý định lãnh phí thêm thời gian nữa, hắn hỏi: "Trên đường đi chú đã giết bao nhiêu Zombie?"
Trần Chấn Quân suy nghĩ một chút, nói: "Tính thêm con này, tổng cộng hai mươi bảy con."
"Vậy còn bốn mươi con, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi." Tần Lê Ca đứng tại chỗ cảm nhận một chút, đi về phía có mùi hôi thối nhất.
Trần Chấn Quân đi theo Tần Lê Ca vài bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng: "Không phải cậu nói cậu giải quyết 41 con, chúng tôi chỉ cần giải quyết 40 con sao? Như vậy cho dù cậu giết một con thì chúng tôi chỉ cần giải quyết thêm 14 con nữa thôi."
"A, chuyện này chú đừng lo lắng." Tần Lê Ca quay đầu mỉm cười: "Đồng đội mà, phải giúp đỡ lẫn nhau."
Trần Chấn Quân: "???"
Mặc dù trong lòng Trần Chấn Quân có đủ loại bất đắc dĩ, nhưng Tần Lê Ca nói đúng, dù sao hắn cũng là đồng đội, không giúp đỡ nhau là điều vô lý.
Suy nghĩ này kéo dài đến khi ông ta nhìn thấy đám zombie tráng lệ trước mặt: "..."
Chết tiệt, nhiều như vậy sao mà đánh?
Tần Lê Ca nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, được rồi, cục cưng, chú đứng ở đây, ôm nhóc con này, tôi tự mình đi."
Trần Chấn Quân: "... Cậu có thể gọi tôi là cục cưng, tôi rất khâm phục."
Tần Lê Ca nghe vậy, lại nhìn mặt ông ta: "... Ừ, tôi cũng rất khâm phục bản thân."
Trần Chấn Quân: "Cầu xin cậu cút lẹ đi."
Tần Lê Ca đi rất nhanh, bước đi của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng khứu giác của zombie lại tốt hơn người thường, lúc Tần Lê Ca đến gần bọn nó, một đám zombie đã chạy như điên về phía hắn.
Tần Lê Ca nhìn đám zombie, không nhanh không chậm giơ súng lên.
Vô số viên đạn b ắn ra, chính xác trúng vào trán bọn nó.
Trần Chấn Quân ôm Ân Duyệt, nghẹn ngào nhìn động tác của Tần Lê Ca: "... Cậu còn là người sao?"
"Nhớ kỹ, tấn công kết hợp với di chuyển cơ thể." Tần Lê Ca nghiêng người tránh vết cắn của một con zombie, đá nó ra ngoài: "Ngoại trừ vũ khí, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều phải vận dụng linh hoạt."
Một con zombie lao từ phía sau Tần Lê Ca, Trần Chấn Quân nhướng mày muốn nhắc nhở, đã thấy Tần Lê Ca một tay kéo đầu zombie ra.
Đoàng!
Máu bắn tung tóe khắp nơi, Trần Chấn Quân yên lặng nhìn chỗ khác.
Tiếng súng dữ dội tiếp tục vang lên, lúc đầu Tần Lê Ca còn giải thích cho ông ta, nhưng sau đó có lẽ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, dứt khoát không nói lời nào.
Khi tiếng súng cuối cùng cũng dừng lại, Trần Chấn Quân đếm từng con zombie trên mặt đất, đưa ra một con số đáng sợ: "... Ở đây có hai mươi con."
"Vậy còn lại hai mươi con." Tần Lê Ca hoàn toàn không để ý đến ánh mặt như nhìn quái vật của Trần Chấn Quân, hắn liếc nhìn Ân Duyệt một cái: "Đừng lãng phí thời gian, đi thôi.''
Trần Chấn Quân nói: "Ừ."
Sau đó bọn họ không gặp phải đàn zombie nào nữa, vài con zombie lang thang ở gần đó bị hai người hợp tác xử lý từng con một, khi đếm đến con chín mươi chín, bọn họ gặp lại zombie Diệp Tĩnh Nhã.
Trần Chấn Quân theo bản năng nhìn Tần Lê Ca, sắc mặt Tần Lê Ca vẫn như thường, dường như không có gì bất ngờ.
Hắn chú ý tới ánh mắt của Trần Chấn Quân, thậm chí còn quay đầu cười với ông ta: "Sao chú không làm gì đó với con zombie cuối cùng đi?"
Trần Chấn Quân vẻ mặt nghiêm túc, lập tức nói: "Đừng giết cô ta, cô ta là zombie biến dị, khó đối phó! Huống chi lúc đầu nhiệm vụ giao một trăm con, nhất định còn một con khác, chúng ta lại tìm con khác xem..."
Đoàng!
Giọng ông ta đột nhiên dừng lại.
Một làn khói nhẹ từ họng súng Tần Lê Ca, Trần Chấn Quân sững sờ nhìn về phía Diệp Tĩnh Nhã, cho rằng cô sẽ ngã xuống, không ngờ tới, cách đó vài mét lại là một zombie lang thang ngã xuống.
Hệ thống: "Nhiệm vụ hoàn thành, thu được 2000 điểm thưởng, đếm ngược trở về không gian, năm, bốn... một."
Thế giới trước mặt họ xoay tròn vặn vẹo, biến thành không gian trắng xóa mà bọn họ quen thuộc.
Tần Lê Ca tiến lên vài bước, đứng trước máy tính, nhẹ nhàng nhấn nút khôi phục.
Một luồng sáng xanh nhanh chóng hiện lên, Ân Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy trong vòng tay Trần Chấn Quân, cô bé nhìn chung quan, bỗng nhiên cứng người.
"Chị Diệp? Sao chị lại..."
Diệp Tĩnh Nhã ngơ ngác đứng đó, cô dường như không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
Tần Lê Ca đứng trước mặt cô, nhìn đôi mắt đen mơ hồ của cô: "Tỉnh rồi sao?"
Diệp Tĩnh Nhã phục hồi tinh thần, đôi mắt cô khẽ run lên, hốc mắt đầy nước.
Trong khung cảnh mờ mịt, cô không thể thấy rõ mặt Tần Lê Ca, chỉ có thể nghe giọng nói dịu dàng của hắn, cô
run rẩy hỏi: "... Là cậu, cứu tôi sao?"
Tần Lê Ca mỉm cười: "Không phải tôi, tôi không có năng lực như vậy."
Diệp Tĩnh Nhã sửng sốt. một lúc sau nàng mới gượng cười: "Chuyện gì vậy? Tại sao tôi đột nhiên sống lại?"
Trần Chấn Quân nhịn không được xen vào: "Đúng vậy, làm sao cô ta có thể trở về? Sau khi trở thành zombie, chẳng phải..."
Nói được một nửa, ông ta chợt nhận ra.
Trần Chấn Quân gầm lên: "Tần Lê Ca, có phải cậu lại lừa gạt chúng tôi không? Biến thành zombie cũng sẽ không chết phải không!"
Lỗ tai Tần Lê Ca bị giọng nói của ông ta làm cho đau nhức, hắn vội vàng lùi về phía sau vài bước, xoa xoa lỗ tai đau nhức: "Tôi lừa mọi người hồi nào?"
Ân Duyệt đứng một bên nhỏ giọng nói: "... Anh Tần đúng là không nói biến thành zombie sẽ chết."
Tần Lê Ca dang hai tay về phía ông ta, làm ra động tác "xem đi".
Trần Chấn Quân nghẹn một bụng buồn bực, ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận Tần Lê Ca thật sự chưa từng nói câu này, tất cả chỉ là bọn họ tự nghĩ mà thôi.
Nhưng dù vậy...
"Vẫn rất khó chịu!"
Ân Duyệt vỗ vỗ vai ông ta, đồng cảm nói: "Chú Trần, chú đừng tức giận, chú đã mệt mỏi một ngày dài rồi, sao không về nghỉ ngơi trước đi?"
Ân Duyệt nói xong, Trần Chấn Quân mới phát hiện, Tần Lê Ca không biết đã biến mất lúc nào.
"Anh Tần nói anh ấy về phòng nghỉ ngơi." Ân Duyệt nói: "Chú Trần, chú cũng đi đi?"
Trần Chấn Quân còn có thể làm gì, ông ta chỉ có thể nói: "... Được, tôi cũng về phòng."
Ân Duyệt ngoan ngoãn vẫy tay chào ông ta, nhìn Trần Chấn Quân đi vào phòng mới quay đầu nhìn Diệp Tĩnh Nhã đang im lặng.
Cô bé do dự một lúc, tiến lại gần Diệp Tĩnh Nhã vài bước.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng đội: Trêu đùa chúng tôi có vui không?
Tần Lê Ca: Thú vị, siêu thú vị.