Ngoại Tình - Chuyện Ở Đâu Cũng Có

Chương 10: Lòng người là giấy




Sau buổi nói chuyện với cô ta, tôi không hề thấy mình thay đổi thái độ với chồng, cũng không mất thêm niềm tin về chồng hay nghĩ rằng những việc chồng làm gần đây làm là dối trá. Tất cả đã được tôi liệu định, việc gặp cô ta hôm nay chỉ chứng minh thêm những gì tôi nghĩ là có thật, rằng họ vẫn qua lại với nhau. Dẫu vậy, lòng tôi chợt chùng xuống, buồn lắm. Tôi lại phải nghĩ thêm, mình có nên tiếp tục công cuộc thay đổi cuộc đời mình theo hướng này không?
Đêm hôm đó là đêm đầu tiên tôi khóc trở lại kể từ ngày tôi đi nghỉ cùng các con trở về. Tôi khóc vì lúc chồng vào phòng, tôi vẫn nhận ra cái dáng quen thuộc 10 năm nay của anh vẫn còn đầy ắp trong lòng tôi, tôi khóc vì cái cảm giác muốn đứng bật dậy ôm chặt lấy anh, hít hà mùi mồ hôi quen thuộc, tôi khóc vì tôi nhận ra rằng dù có thay đổi đến bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn còn yêu anh biết dường nào mà anh thì đã xa tôi quá rồi, anh thuộc về người đàn bà khác....
Tôi quay lưng lại với chồng, vai rung lên từng bậc. Tôi biết là chồng đã biết tôi đang khóc, vì một lúc sau đã thấy anh vòng tay ôm lấy tôi, lật người tôi lại, hôn lên khắp mặt tôi như cố lau khô những giọt nước mắt. Tôi đã để mọi cảm xúc trở về, mặc kệ mọi dự định, kê hoạch hành động đã được vạch ra. Tôi chỉ muốn ôm anh một lần nữa, vì có thể mai đây, tôi và anh sẽ chỉ là hai người xa lạ. Nhưng lạ thay, càng ôm anh tôi càng không muốn buông, tôi gần như đu người quặp chặt lấy anh, như thể nếu tôi buông ra là anh biến mất vậy.
- Mình ơi...
- Khóc đi mình, khóc một lần nữa thôi rồi lại sống vui vẻ mình nhé. Anh thương mình nhiều lắm, mình đừng bỏ anh nhé.
Tôi càng khóc to hơn, nức nở từng con như trẻ con. Anh vẫn ôm tôi, vỗ vỗ vào vai rồi xoa xoa vào lưng. Một lúc tôi thấy lòng nhẹ hẳn đi, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh. Cả hai không biết nói gì với nhau nữa, cứ nằm ôm nhau như thế. Lạ sao, cả hai đều không có nhu cầu để chuyện đó xảy ra. Chúng tôi chỉ ôm nhau, hít hà hơi nhau như lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau vậy.
Phải một lúc rất lâu sau, tôi mới chợt bừng tỉnh, và nhận ra thực tế đang rất phũ phàng. Tôi không muốn yếu lòng lần nữa, giống như lần đầu tiên anh dùng chuyện ấy để tôi tin anh vẫn yêu tôi, đã quay về với tôi. Tôi gỡ tay anh ra, từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường, anh cũng ngồi dậy theo tôi, không nói gì chỉ cầm lấy tay tôi như không muốn rời. Tôi để yên, không gỡ ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh:
- Chúng ta sẽ ra sao đây hả anh???
- Chúng ta sẽ tốt dần lên, chỉ cần em cho anh cơ hội, dù mất bao nhiêu lâu anh cũng sẽ làm cho mọi chuyện tốt dần lên.
- Anh có còn dối em điều gì không?
- Có môt vài điều anh chưa nói ra hết với em, còn những gì anh đã nói, anh đã làm thì đều là sự thật. Vì em hỏi nên anh trả lời, chứ anh biết em không tin đâu, nhưng không sao, anh sẽ chờ cho đến lúc em tin.
- Tại sao anh không dứt khoát với em đi? Rõ ràng anh không yêu em nữa, cả hai chúng ta đều biết điều này, em cũng sẽ không gây khó khăn với anh, các con đã được em chuẩn bị tinh thần rồi, sẽ tốt hết cả thôi...
- Khó để giải thích để em hiểu anh lúc này và để em tin lúc này, nhưng anh chỉ mong em cố gắng tin một điều, rằng em là người đàn bà anh muốn sống bên cạnh trọn đời cho dù rất nhiều chuyện đã xảy ra trong đời anh. Hãy tiếp tục cho anh cơ hội để lấy lại niềm tin của em, đừng vội vàng chia tay nhau em nhé.
Tôi nhìn anh, không biết có phải tôi trở nên nhẹ dạ mà tin anh lần nữa hay không, nhưng không hiểu sao tôi vẫn nghĩ những gì anh nói với tôi hôm nay thật sự là điều anh nghĩ. Nhưng như anh nói, tôi cần phải cho anh thêm cơ hội, không thể vì phút yếu lòng mà tôi từ bỏ công trình đang dở dang mà tôi kỳ công xây dựng bao nhiêu lâu nay, cũng không phải vì thế mà tôi chấp nhận anh một cách dễ dàng khi anh còn nhiều điều giấu tôi. Tôi gỡ tay anh, từ từ nằm xuống, lại vạch ranh giới như xưa;
- Em sẽ để cho anh và cho chính em thêm cơ hội, nhưng em cũng biết một số việc anh đang làm sau lưng em nên chúng ta lại phân định rõ ranh giới như xưa. Đến bao giờ anh có đủ điều kiện để nói hết với em, chúng ta sẽ xem xét lại ranh giới này. Giờ chúng ta đi ngủ, và ngày mai cả anh và em không nên nhớ về chuyện đã xảy ra đêm nay nhé.
Anh gật đầu, nằm xuống cạnh tôi, ở phía bên kia của ranh giới.
Cái đêm yếu đuối của tôi hôm đó có thể đã làm cho chồng tôi nhận ra tôi kế hoạch của tôi trong thời gian qua, nhưng chẳng sao cả. Anh cũng cần phải biết, tôi còn yêu anh biết bao nhiêu, nhưng nếu anh không xứng đáng với tình yêu đó, thì tôi cũng không hề tiếc.
Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp tục với không khí vui vẻ thân ái. Tôi càng ngày càng bị cuốn vào công việc và chồng tôi phải gánh trách nhiệm về con cái và gia đình nhiều hơn. Anh vẫn làm đều đặn, không than vãn hay trách cứ gì tôi. Tôi nhận ra điều đó và cố gắng điều tiết lại bản thân mình. Dù sao với tôi gia đình, con cái vẫn được đặt lên trên, còn công việc có thể mang lại cho tôi niềm vui và tiền bạc, nhưng chỉ là vật trợ thân thôi.
Có một lần tôi đang đi công tác thì nghe điện thoại của anh bạn đồng nghiệp thân ở cơ quan anh hỏi: Dạo này cô làm lớn rồi lại bắt thằng ... ở nhà làm nội trợ à? Tôi thoáng ngạc nhiên hỏi rõ thì biết được rằng anh đã xin tạm hoãn một vài chuyến công tác vì trùng ngày công tác của tôi. Lòng tôi bỗng dấy lên thương anh thật sự. Hôm đó, trở về nhà lúc ba bố con đang ngồi xem ti vi bên nhau, tôi đã bất ngờ ôm anh trước mặt các con và nói: cám ơn anh đã giúp em! Chỉ thế thôi, không có gì hơn mà anh có vẻ vui thực sự, anh lăng xăng kể tội đứa nọ đứa kia quậy phá anh như nào, anh bảo chỉ có em mới chỉ đạo được hai đứa này thôi, còn anh toàn bị chúng bắt nạt... Tôi nhìn anh, cười âu yếm và chân thành: Lần sau anh đừng hoãn chuyến công tác của anh nữa, hãy nói thật với em, chúng ta sẽ bàn bạc để giải quyết. Dù sao anh cũng là lao động chính trong nhà, em và các con đều mong chờ vào sự thăng tiến của anh. Anh nhìn tôi lặng đi, rồi cầm tay tôi siết chặt: cám ơn em và các con!
Từ hôm đó tôi bắt đầu mở lòng mình với anh hơn nhưng vẫn ở trạng thái cầm chừng. Tôi để ý đến anh nhiều hơn, nói chuyện với anh về công ty, về bạn bè, về xã hội và về nhiều điều vụn vặt ngoài chuyện con cái, gia đình. Anh cũng rất hào hứng với mọi chuyện của tôi và cũng bắt đầu chia sẻ với tôi về khó khăn ở công ty anh, nói với tôi về dự định sẽ chuyển công tác trong thời gian tới. Tôi nhớ ra chuyện này hồi xưa anh đã chia sẻ với cô ta trong đoạn chát của hai người. Thời gian đó, chắc tôi đầu tắt mặt tối vì con, về đến nhà là anh được nghe hằm bà lằng những chuyện con cái gia đình, đất đai, nhà cửa, em gái, em rể... mà không hề cảm nhận được những gì đang diễn ra với anh. Nghĩ lại, tôi thấy mình rất ân hận, nên dịch lại ngồi gần anh, dựa người vào anh và nói: Em tin những gì anh làm sẽ thành công. Anh cứ từ từ thực hiện kế hoạch, đừng vì lo không có thu nhập trong thời gian này mà nóng vội. Em vẫn tích lũy lương của anh hàng tháng để lo cho gia đình khi có biến cố mà. Tôi nhận ra ánh mắt của anh nhìn tôi đầy yêu thương và cám ơn.
Thời gian này, tôi cũng nhận ra anh hầu như rất ít khi ra khỏi nhà vào ngày nghỉ nếu không đưa ba mẹ con đi đâu đó, cũng đi làm về khá sớm, không còn thất thường nữa. Gia đình tôi, phần nào đó, đã trở về như ngày xưa, tức là không chỉ vui vẻ, thân ái, mà còn khá tình cảm. Ngoài ra, tôi cũng được bố mẹ chồng thay đổi thái độ đối xử rất nhiều. Ông bà có vẻ nể phục tôi sau khi biết chuyện nên không còn khách sáo hay gây xích mích như ngày xưa. Tôi không hả hê về điều đó, mặc dù trước kia tôi đã gặp rất nhiều khó khăn do ông bà gây nên (sau này tôi sẽ có một topic về chuyện mẹ chồng nàng dâu để hầu các bạn nếu tôi có thời gian ). Tôi nghĩ mình đã được đền đáp sau những cố gắng rất thật tâm của mình. Nghĩ xa hơn, thì ông bà cũng là người biết điều, tôi cũng cần phải có cách nghĩ khác về mối quan hệ giữa tôi với nhà chồng. Dù sao họ cũng là những người thân của tôi mà.
Mẹ chồng tôi lại nói chuyện tâm tình với tôi lần nữa. Lần này khác hẳn lần trước, mẹ nói như nói với con gái, không phải là đang nói với con dâu. Mẹ không có con gái, mẹ có 4 con trai, mẹ nuôi các con mẹ ăn học mà không dạy dỗ về kỹ năng sống, vì ở thời của mẹ, kiếm ăn choán hết thời gian. May mắn thay 4 con mẹ đều trưởng thành và khá thành công, 4 cô con dâu của mẹ cũng có thể coi là dâu thảo, mặc dù chuyện mẹ chồng nàng dâu xích mích nhau là chuyện không tránh được.
Thời của mẹ là chiến tranh, là chạy ăn từng bữa, buông cày buông cuốc là lên giường ngủ đẫy giấc để ngày mai lại tiếp tục công việc kiếm ăn. Chuyện ngoại tình là chuyện hiếm hoi ở làng ở xã, chưa đến với gia đình mẹ bao giờ nên mẹ không hiểu được nỗi đau tôi trải qua. Với lại ở thời mẹ tư tưởng phong kiến vẫn còn hằn sâu, trai năm thê bẩy thiếp là chuyện thường, làm phụ nữ phải biết vị tha, đón chồng về nếu chồng đã hối lỗi. Mẹ khuyên tôi bỏ qua cho chồng vì với mẹ, các con trai của mẹ là những ngôi sao sáng, có phạm vài chuyện sai lầm cũng là bình thường, huống hồ chồng tôi luôn coi gia đình là số một.
Sau khi nói chuyện với tôi, mẹ nhận thấy nhiều điều làm mẹ suy nghĩ. Dù đau nhiều lắm nhưng mẹ vẫn được nghe tôi nói về chồng với giọng điềm tĩnh, không kết tội, không lên án, không chửi rủa... Nỗi đau đó trong sự điềm tĩnh của tôi làm cho mẹ cảm giác nó nặng gấp năm gấp mười lần bình thường, mẹ nghĩ nếu tôi bù lu bù loa lên có lẽ nó sẽ đỡ đau đi nhiều. Chính vì thế mẹ đã gọi chồng tôi về và yêu cầu chồng tôi kể lại toàn bộ sự việc, vì tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ. Chồng tôi đã phải thú nhận với mẹ đây là lần thứ 2 (chồng tôi không nói với mẹ về cô thứ nhất) tôi phát hiện ra, lần thứ nhất tôi đã tha thứ hoàn toàn, còn lần này sợ rằng tôi không tha thứ được. Lúc đó, mẹ mới thấm thía nỗi đau mà tôi đang trải qua, mẹ thực lòng thấy thương tôi, thấy ân hận vì ngày xưa mẹ đã đối xử đôi lúc không công bằng với tôi, và mẹ lo cho tương lai của hai đứa cháu nếu chẳng may chúng tôi chia lìa. Mẹ cầm tay tôi khóc, xin tôi tha thứ cho chồng tôi lần nữa không, mẹ đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa khi mẹ còn sống, nếu chồng tôi còn sai phạm, chính tay mẹ sẽ xử anh.
Tôi hiểu lòng mẹ thương con thương cháu và thấy xúc động thực sự. Thậm chí còn thấy ghen tị với chồng tôi vì có mẹ che chở cho dù giờ anh đã gần 40. Còn tôi, tôi đã phải thay mẹ tôi lo cho các em từ lúc còn bé, lớn lên lấy chồng rồi vẫn phải làm gương cho các em soi. Rồi mẹ tôi ốm, bệnh hiểm nghèo, tôi làị là người đứng ra lo liệu cho đến ngày mẹ mất, biết mẹ thương tôi nhưng thực sự là tôi chưa một lần được mẹ đứng ra che chở. Không biết chồng tôi có hiểu điều này, để không làm buồn lòng mẹ lần nữa hay không???
Từ sau ngày đó tôi được sống trong tình yêu thương thực sự của bố mẹ chồng. Tôi thiệt thòi mất bố mẹ từ sớm, nên giờ tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao nhiêu. Tôi cũng thấy cám ơn chồng vì đã cho tôi cơ hội này. Một lần, bố mẹ chồng rời nhà tôi, tôi đã nói với chồng câu đó. Anh cũng xúc động nói: cơ hội này mãi mãi thuộc về em, vì em xứng đáng được nhận! Tôi biết, anh đang ngầm hứa với tôi, anh sẽ không tiếp tục tái phạm để tôi mất đi cơ hội sống trong tình yêu thương của bố mẹ. Gần đây, hầu như chồng tôi không nói đến những từ như: anh thề, anh hứa, anh cam kết... Anh chỉ nói những câu đủ để tôi hiểu là anh sẽ cố gắng. Mỗi một ngày, tôi nhận ra rất nhiều sự thay đổi từ anh. Cho dù lòng còn chưa dám tin chắc vào tương lai, nhưng tôi đã gần như bắt đầu tin tưởng anh rất nhiều, đôi lúc tưởng chừng như tôi đã quên đi lỗi lầm của anh nếu không ai đó nhắc lại.
Tôi vẫn gọi điện nói chuyện với chị (người lễ tân khách sạn) thường xuyên thông báo tình hình. Chị không khuyên tôi gì nhiều cả, để mặc tôi hành động, nhưng chị khuyến khích và động viên tôi rất nhiều. Tôi hiểu là mình đang đi đúng hướng. Một ngày, sau khi nghe tôi nói, bỗng nhiên chị bảo tôi: Em có nghĩ là đã đến lúc em để cho chồng quay về thực sự không? Chị thấy tâm em đã tĩnh, tim em vẫn yêu chồng, chồng em thì đã biết sợ rồi, em còn được nhận thêm tình thương yêu thực sự từ bố mẹ chồng, các con em sẽ có một cuộc sống yên bình..., nhiêu đó đủ rồi em. Đừng đòi hỏi quá nhiều để rồi mọi cơ hội lại mất đi trước mắt mình đấy. Lòng người ta là giấy, không phải đá vàng phai đâu em.
Nghe chị nói, tôi gần như choàng tỉnh. Bấy lâu nay tôi như chim sợ cành cong, mặc dù lòng đã nguôi ngoai, niềm tin đã dần dần trở lại, nhưng cái hạnh phúc giản dị tôi đang có sao mong manh quá, tôi sợ bất kỳ sự thay đổi nào làm nó biến mất trước mặt tôi. Cái khoảng cách tôi tạo ra với anh như là một bức tường vô hình ngăn tôi đến với điều bất hạnh, nên tôi cứ mãi muốn sống với cái khoảng cách đó. Có lẽ chị nói đúng, đã đến lúc tôi phải phá bỏ bức tường kia, tôi phải đối diện với cuộc đời bằng lòng dũng cảm của mình, trốn tránh khônng phải là cách bền lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.