Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 18: Hoàng tước tại hậu*




Edit: Niệm phu nhân
(*) Ghép với tên chương 17 “Bọ ngựa bắt ve” sẽ được câu thành ngữ Hán-Việt: “Đường lang bổ thiền, khởi tri hoàng tước tại hậu”. Câu này có nghĩa là: Bọ ngựa rình bắt con ve, biết đâu chim sẻ đang nhè sau lưng.
Hoàng di nương được sủng ái, từ nhỏ Tam tiểu thư đã rất biết cách lấy lòng nam nhân. Tam tiểu thư biết mình chỉ là thứ nữ, không thể trông cậy vào Sở lão phu nhân, Triệu phu nhân càng không suy nghĩ cho nàng. Người nàng có thể dựa vào chỉ có Trường Hưng Hầu mà thôi. Suy cho cùng, Trường Hưng Hầu mới là chủ của Hầu phủ, chỉ cần Trường Hưng Hầu xem trọng nàng, lão phu nhân cũng sẽ không coi khinh Tam tiểu thư.
Tam Tiểu thư đã làm Trường Hưng Hầu có ấn tượng mình là người chăm chỉ, liền cảm thấy viên mãn lui ra. Bước thuyết phục Trường Hưng Hầu ra mặt đề cử Tam tiểu thư với Sở lão Phu nhân làm thư đồng cho huyện chủ, là việc của Hoàng di nương.
Sau khi ra ngoài, Tam tiểu thư cảm thấy bước chân đã nhẹ đi nhiều. Nha hoàn bên người thấy nàng vui vẻ, nói:
“Quả nhiên Hầu gia rất cưng chiều sủng ái, hôm nay nói đến việc tiểu thư đến làm thư đồng cho huyện chủ rồi”
“Trưởng bối luôn thích người ngoan ngoãn chăm chỉ, huống hồ đối phó với nam nhân, chỉ cần tỏ ra hơi yếu thế, làm ra vẻ chân thành ngây thơ, không màng thế sự thì mọi chuyện đều ổn. Có di nương ta nghĩ kế, chuyện thư đồng này nhất định phải nắm được trong tay.” Tam tiểu thư nói.
“Đi làm thư đồng cho huyện chủ chỉ là chuyện nhỏ thôi, sau đó sớm tối có thể ở cùng thế tử mới là quan trọng. Đến khi đó ta lại cố gắng một chút. Có thể làm chút chuyện với thế tử, nói không chừng nửa đời sau có thể êm đềm sống ở vương phủ.”
Tam tiểu thư nghĩ xong liền nở nụ cười, rất tin tưởng với thủ đoạn lấy lòng nam nhân của mình. Nàng có thể dám chắc rằng, chỉ cần mình thuận lợi vào được vương phủ, sau này nhất định thế tử sẽ nảy sinh hảo cảm với nàng. Sau đó nàng sẽ thuận lý thành chương ở vương phủ. Thế tử phi thì không đảm đương nổi nhưng chức trắc phi có thể tranh thủ được. Triệu phu nhân hận nàng thấu xương, hôn sự rơi vào tay bà còn có gì tốt sao? Còn không bằng tự nàng tới cố gắng.
Nha hoàn nói: “Tiểu thư nói phải lắm, tiểu thư thông tuệ như vậy, ngày sau nhất định thỏa lòng.”
“Dĩ nhiên rồi.” Tam tiểu thư đắc ý mỉm cười. Trong hậu trạch, không phải chỉ cần nắm được tâm tư của nam nhân là nắm được tất cả sao? Lão phu nhân trong nhà không thích thì sao chứ? Sở lão phu nhân đã bao giờ thích nhìn mấy di nương có phong thái quyến rũ đó đâu. Nhưng ai bảo Trường Hưng Hầu lại thích? Di nương thì sao? Vẫn sống vẻ vang, có thể diện ở hậu trạch cơ mà. Ngoại trừ việc không có danh chính thất phu nhân ra thì cái gì cũng có. Người lợi hại như Sở lão phu nhân hồi còn trẻ còn bị thiếp thất đè ép nữa là. Tam tiểu thư lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nên kinh nghiệm dạy cho nàng rằng, so với chấp nhất leo lên chính thất thiếp thất. Không bằng leo lên một nam nhân hậu thuẫn mạnh mẽ. Cùng lắm thì sau khi lay động được nam nhân rồi, mình cùng thiếp thất tranh sủng. Tam tiểu thư vẫn luôn tự tin vào thủ đoạn làm nam nhân yêu thích của mình.
Nha hoàn hỏi: “Tiểu thư, tối nay chúng ta có đọc sách đến khuya không?”
“Ai kiên nhẫn làm chứ.” Tam tiểu thư ghét bỏ.
“Để một cây đèn ở Đông gian, mở sách ra, bày ra như thể ta đang xem là đủ rồi. Đúng rồi, nhớ là ngày mai vô tình nhắc cho phụ thân, ta lại tập viết đến khuya mới ngủ.”
“Dạ.”
***
Tam phòng.
Lục tiểu thư đang ở trong phòng, nha hoàn tiến vào thêm trà.
“Tiểu thư, đã trễ như vậy rồi, người còn đang học sao?”
“Muốn được chọn làm thư đồng, cần phải làm ra vẻ chăm chỉ.”
Lục tiểu thư buông bút, nàng mới viết một tờ lớn, tay mỏi rồi. Nàng cảm thấy hôm nay tới đây là được rồi, liền nói:
“Hôm nay viết tới đây thôi, tay ta mỏi rồi, nghỉ một chút.”
“Tay tiểu thư mỏi sao?”
Nha hoàn vội vàng lại gần, nửa quỳ nửa ngồi trên đất bóp bóp cho tiểu thư. Nha hoàn nói: “Tiểu thư, người quá chăm chỉ. Nhưng mà thân thể quan trọng hơn, người mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, nếu không ngày mai đến muộn không hay.”
“Ừm.”
Lục tiểu thư nhỏ giọng đáp. Nàng mệt mỏi dựa vào phía sau, đưa tay cho nha hoàn xoa bóp. Lục tiểu thư nhắm mắt lại, chuyện ngày hôm nay hiện ra trong đầu.
Hôm nay các nàng liên thủ tính kế Sở Cẩm Dao, lại bị phản kích lại. Điều đó làm nàng rất bất ngờ.
Lục tiểu thư là đích nữ duy nhất của Tam phòng. Tam lão gia là Dương di nương sinh hạ, mà Lão Hầu gia trên trời lại vô cùng sủng ái di nương, vì vậy Tam lão gia cũng được coi trọng rất nhiều. Khi đó ăn mặc chi tiêu còn tốt hơn đích nữ nữa, cho dù là Sở lão phu nhân cũng phải né đi mũi nhọn. Đáng tiếc, Lão Hầu gia đã qua đời, thừa tước lưu lại truyền cho đại phòng. Sở Lão phu nhân lập tức xoay người, sau đó bắt đầu chèn ép di nương cùng tam phòng.
Năm đó Lão Hầu gia vô cùng sủng ái Tam lão gia, còn tính đưa hầu vị truyền cho Tam phòng nữa. Nhưng mà chính thất khỏe mạnh, huynh trưởng bình an. Bên nhà mẹ đẻ Sở lão phu nhân cũng không hiền lành gì, ở dưới lễ giáo như vậy, Hầu gia sức lực chỉ có một người, thật sự không còn cách nào chống lại áp lực lễ giáo. Đến cuối cùng, Hầu vị vẫn truyền cho trưởng tử Sở Tĩnh. Cuối cùng Sở lão phu nhân cũng chờ được đến thời gian xoay người. Sở Lão phu nhân nhận quyền xong, một hơi bán di nương đi, hơn nữa còn khiển trách Tam phòng không hiểu quy củ, ăn mặc chi phí vượt qua đại phòng.
Tam phòng náo loạn rất lớn, xé rách da mặt. Mấy thứ ăn, mặc, ở, đi lại bị cắt giảm, số vàng lúc còn sống Hầu gia ban thưởng cho cũng chẳng giữ được.
Từ đó tới giờ, Tam phòng luôn an phận mà sống, trước mặt Sở lão phu nhân, Tam lão gia không dám ho he. Cả nhà đều biết, lão phu nhân không thích Tam phòng. Hạ nhân bên dưới thấy vậy còn dám cậy thế, cắt xén bớt chi phí của Tam phòng. Xưa nay trong mắt lão phu nhân không chứa được dù chỉ là hạt cát, ấy vậy mà với chuyện này lại mắt nhắm mắt mở cho qua, như thể ngầm đồng ý.
Lục tiểu thư nở nụ cười châm chọc. Dù sao thì Sở lão phu nhân với Tam phòng chẳng có chút huyết mạch nào, làm sao có thể trông cậy vào thiện tâm của Sở lão phu nhân cơ chứ? Con người ai cũng ích kỷ dối trá. Ở bên ngoài Tam phòng như đi trên một phiến băng mỏng mà bên trong lại đoàn kết vô cùng. Dưới áp lực như vậy, Tam lão gia và Tam phu nhân rất hòa hảo, một tử một nữ đều là con chính thất. Tam lão gia cũng chỉ có mấy người thông phòng, không thiếp thất. So với hậu viện phức tạp của Trường Hưng Hầu, muốn hoa có hoa muốn cỏ có cỏ kia thì Tam lão gia thật sự quá tốt rồi.
Lục tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Tam lão gia và phu nhân, năm nay mười hai tuổi. Lục tiểu thư nhắm mắt lại, chậm rãi suy nghĩ. Hiện giờ Trường Hưng Hầu thân thể khỏe mạnh, dưới danh nghĩa đã có con chính thất. Trừ phi đại phòng nhị phòng trong một đêm nam đinh đều qua đời, nếu không tam phòng sẽ không có cơ hội xoay người. Mẫu thân chỉ trông cậy vào con trai là Ngũ thiếu gia có thể thi cử thành công ra làm quan mà thôi, nhưng Ngũ thiếu năm nay mới mười một, khoa cử là chuyện của rất nhiều năm sau.
Nói cho cùng, Lục tiểu thư vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
“Tiểu thư?”
Nha hoàn đột ngột gọi khiến Lục tiểu thư bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Nàng không vui, nhìn nha hoàn: “Chuyện gì?”
Nha hoàn co rúm lại, cúi đầu, đáp lại yếu ớt như muỗi kêu:
“Không có gì ạ, nô tì sợ tiểu thư ngủ rồi nên mới gọi một tiếng.”
Lục tiểu thư rút tay về. Có nha hoàn xoa bóp một lúc, tay nàng đã đỡ hơn rồi. Ánh mắt Lục tiểu thư bình tĩnh như nước giếng sâu, nàng nói nhỏ: “Không được trưởng bối yêu thích, thật sự là một việc gian nan, xem ra chỉ có thể tự mình nỗ lực mới thay đổi được tình cảnh thôi.”
“Tiểu thư?” Nha hoàn hỏi lại.
Lục tiểu thư đã quay đầu, nhẹ nhàng phân phó: “Còn ít thời gian, ta muốn chăm chỉ luyện chữ, các ngươi chuẩn bị bút mực đi.”
“Dạ.”
****
Trong Triều Vân viện, Sở Cẩm Dao viết xong tờ giấy thứ ba. Tần Nghi ngủ một giấc, tỉnh lại vẫn còn thấy Sở Cẩm Dao đang luyện chữ, hắn quay đầu nhìn sắc trời rồi nói:
“Nàng vẫn còn luyện sao?”
“Đúng vậy.”
Sở Cẩm Dao buông bút, xoa xoa tay đã cứng đờ, rồi lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành nữa. Nàng viết xong trang thứ ba, đây là thành phẩm. Bên dưới còn có rất nhiều phế phẩm nữa.
Tam tiểu thư vì muốn ra vẻ chăm chỉ mà đem nghiên mực bút bày ra đối phó. Thư phòng luôn có người chong đèn, Lục tiểu thư hạ quyết tâm phải luyện chữ nhưng viết một trang đã thấy mệt mỏi không muốn viết nữa. Sở Cẩm Diệu hầu hạ Triệu phu nhân cả đêm đấu di nương, chỉ có Sở Cẩm Dao là thật sự luyện tập cả đêm. Cho đến bây giờ vẫn không nghỉ tay.
Ngay cả Tần Nghi cũng cảm khái: “Không cần luyện gấp như vậy đâu, băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh. Nàng không cần bắt ép bản thân như vậy”
Sở Cẩm Dao học hành, chẳng khác nào sĩ tử chờ ngày thi cử.
“Không được.” Sở Cẩm Dao lắc đầu.
“Từ trước đến giờ ta không có cơ hội luyện chữ. Giờ còn không nỗ lực thì xứng đáng bị mọi người cười nhạo. Ta viết thêm một tờ thôi, ngươi mệt thì đi nghỉ đi.”
Tần Nghi nhìn một lúc, yên lặng thở dài, rồi nói: “Trước ta còn lo lắng cho nàng nhưng giờ xem ra… sau này nàng có đi đến đâu, cũng sẽ có ngày tháng an nhàn sung sướng”
“Thật vậy sao?” Sở Cẩm Dao vui vẻ rời mắt khỏi tờ giấy, nhìn Tần Nghi.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Sở Cẩm Dao trở nên long lanh. Tần Nghi khẽ cười, gật đầu, hiếm khi được dịp dịu dàng: “Thật.”
Sở Cẩm Dao cười: “Ta hiểu. Chỉ cần nghĩ tới việc sau này phải tới một gia tộc hoàn toàn xa lạ sống cũng đã thấy sợ hãi rồi. Nhưng nghĩ tới việc lúc nào cũng có ngươi ở cạnh thì ta lại thấy không sao cả.”
Tần Nghi im lặng mất một lúc mới nhỏ giọng nói: “Sở Cẩm Dao, nàng có từng nghĩ tới một ngày nào đó, ta không còn bên cạnh nàng nữa không?”
Sở Cẩm Dao không thốt lên lời khi nghe câu này. Thật ra nàng đã từng nghĩ tới vấn đề này. Tuy nàng không biết vì sao Tần Nghi lại xuất hiện trong ngọc bội của mình nhưng Tần Nghi rất lợi hại, chuyện gì cũng biết làm. Một yêu quái không rõ lai lịch như vậy đã vượt quá sự hiểu biết của thế gian. Sở Cẩm Dao cảm thấy hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. Nàng nghĩ rằng, có thể gặp được Tần Nghi đã là trời xanh thương tình, đợi đến ngày sau, nàng cũng chỉ có thể buông tay. Cầu chúc Tần Nghi có thể càng ngày càng đi xa, càng lúc càng lên cao.
“Nếu như có ngày này, Tề Trạch… nhất định phải nói cho ta.”
Sở Cẩm Dao nói xong đã thấy hối hận.
“Không được, tốt nhất ngươi đừng nói với ta. Ta vừa nghĩ đã thấy khó chịu rồi. Ngươi biết nhiều thứ như vậy, ngươi thuộc về trời xanh rộng lớn bên ngoài chứ không phải chỉ ở trong ngọc bội của khuê tú. Sau này ngươi nhất định sẽ tốt thật tốt, ta sẽ luôn chúc phúc cho ngươi.”
Tần Nghi không nói gì, đây là lần đầu họ nói đến vấn đề này. Tần Nghi đã nghĩ rất nhiều lần, hắn sớm muộn cũng sẽ rời đi. Nên phải sớm nhắc nhở Sở Cẩm Dao, để nàng chuẩn bị tâm lí. Đây mới là tốt cho nàng. Nhưng mà đợi đến khi thật sự nói với nàng về việc này, Tần Nghi lại không vui vẻ gì. Hắn thật sự không thích bầu không khí trầm trọng này, nên đành lái đề tài đi.
“Thôi được rồi, ngày sau còn dài, từ từ tính đi.” Tần Nghi thở dài.
Sở Cẩm Dao thì khác, nàng không nghe lời Tần Nghi nói như trước nữa. Nàng cởi bỏ dây đeo, lấy ngọc bội trong ngực ra. Khối ngọc trong sáng tinh tế, chất ngọc cực tốt. Trong ngọc có một tơ đỏ như máu lại càng thêm mỹ cảm. Sở Cẩm Dao quan sát rất lâu, mới nói:
“Tề Trạch, ngươi nhìn này, tơ đỏ càng lúc càng ít rồi.”
Không biết vì sao Tần Nghi lại không đáp lời, Sở Cẩm Dao không để ý tới sự lạnh nhạt của hắn, tiếp tục nói: “Tơ đỏ này mất đi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Chúng ta không thể trông chờ vào vận may được, ta không muốn để ngươi mạo hiểm.”
Một lúc sau, nàng khó khăn mở miệng: “Chúng ta nghĩ cách đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.