Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 29: Cán cân nghiêng




Edit: Niệm phu nhân
Nhị thiếu gia cười tự giễu: “Huynh từ nhỏ sức khỏe không tốt mấy, mới thích đọc sách đạm bạc lánh đời, không thích những quyển sách dạy đạo nhập thế tục, nào ngờ thái tử cũng vậy. Thái tử vốn là đích tử của hoàng hậu, vừa sinh đã được dạy làm sao để trở thành thái tử. Mấy vị đại nhân trong phủ nội các chăm nom dạy dỗ rất kĩ càng, những vị đại thần trong triều cũng ủng hộ thái tử. Huynh không hiểu sao, đứa con cưng của trời như thái tử lại thích đọc loại sách giống huynh.”
“Có khi nào do thái tử sinh ra ở Đông cung, áp lực quá lớn nên thích những loại sách lánh đời chăng?” Sở Cẩm Diệu càng nghĩ càng thấy đúng, “Đúng thế! Rất có thể thái tử là một người nhạy cảm, không thích những chuyện tầm thường trong thiên hạ, lại không thể thay đổi thân phận của mình nên mới mượn sách giãi bày tâm sự.”
“Huynh không biết.” Nhị thiếu gia nói, “Huynh chưa gặp thái tử bao giờ, không biết ngài ấy là người thế nào. Nhưng có nghe được chuyện ngài ấy dám công khai bắn chết nữ tì, rồi bất kính với hoàng hậu. Người như vậy sao có thể ôm tâm trạng như muội nói?”
Sở Cẩm Diệu khăng khăng túm chặt quan điểm của mình: “Những lời đồn đại bên ngoài chẳng có mấy chuyện đáng tin. Đợi thái tử đến là biết thôi.”
“Phụ thân rất mong thái tử đến.” Nhị thiếu gia cười khổ, “Phụ thân còn cố ý dặn huynh đọc lại mấy quyển sách đó, hi vọng đến lúc ấy có thể lọt vào mắt thái tử. Huynh vốn không màng danh lợi, nhưng Trường Hưng Hầu phủ truyền đến đời phụ thân đã đủ ba đời. Nhìn vào tình trạng hiện giờ của phủ ta, hoàng thượng không phê chuẩn chuyện phụ thân muốn lập người kế thừa chức vị đâu. Trong triều không có người móc nối nên tổ mẫu và phụ thân luôn nghĩ cách, các ngài ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi.”
Sở Cẩm Diệu giật mình. Nàng ta sống ở Hầu phủ từ nhỏ, cho nên chuyện trong triều cũng nghe được chút ít, tò mò hỏi: “Nếu hoàng thượng không phê chuẩn việc lập huynh làm thế tử, không đồng ý kéo dài tước vị, vậy sau này họ Sở không còn là hầu phủ nữa sao?”
“Đúng thế.” Nhị thiếu gia nói, “Nếu đời sau không có người tài, không lập được công lao gì, họ Sở nhà ta sẽ lụi bại thành bá tánh bình dân.”
Sở Cẩm Diệu vừa thổn thức lại hoảng hốt. Nếu xảy ra thật thì thân phận của nàng ta và Sở Cẩm Dao cũng chẳng khác nhau mấy. Nhị thiếu gia không thể thừa kế tước vị, nàng ta và Sở Cẩm Dao cũng chỉ là con gái nhà bình dân giống nhau mà thôi.
Nhưng giây sau, Sở Cẩm Diệu đã bác bỏ suy nghĩ này. Lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo. Dù thế nào thì họ Sở vẫn là nhà quyền thế, tốt hơn nhiều so với họ Tô nghèo làm ruộng.
“Muội đừng lo những chuyện này. Cho dù nhà ta đã qua ba đời thừa tước, đến thế hệ huynh có phần suy tàn thì vẫn có quyền hành hơn nhà quan bình thường nhiều.” Nhị thiếu gia dịu dàng nhìn Sở Cẩm Diệu, nói, “Chuyện chức hầu đã có phụ thân và huynh lo, muội không cần để tâm. Cứ yên lòng làm một tiểu thư quyền quý là được rồi.”
Sở Cẩm Diệu cố gượng cười, đáp lại: “Muội nào phải tiểu thư quyền quý, Sở Cẩm Dao mới đúng.”
“Muội nói gì vậy?” Nhị thiếu gia nhướn mày, không thích nghe nàng ta nói vậy, “Mặc dù muội không may đổi thân phận với Ngũ muội nhưng muội là biểu muội lớn lên cạnh huynh, muội ấy là máu thịt ruột rà. Hai người đều là người thân của huynh.”
“Muội biết huynh tốt với muội mà.” Sở Cẩm Diệu ngẩng đầu lên, ôm cánh tay Nhị thiếu gia, mỉm cười, “Nhị ca, huynh tốt với muội thế này, ngày sau muội sẽ đối xử thật tốt với huynh. Huynh đang bận lòng chuyện của tước hầu, cứ nói với muội đi, có khi muội giúp được thì sao?”
Nhị thiếu gia nghe xong cũng không để tâm lắm, chỉ cười, “Muội chỉ là một tiểu thư trong nhà, có thể giúp được gì đây?”
Sở Cẩm Diệu chỉ cười không đáp. Thói đời giờ trọng nam khinh nữ, rất nhiều đạo luật hà khắc với nữ tử. Nhưng một nữ tử có thể làm rất nhiều chuyện mà đấng nam nhi chẳng thể làm. Ngày nào, thái tử cũng phải gặp rất nhiều triều thần. Sở Tĩnh đi cùng Nhị thiếu gia tới gặp, lọt vào mắt xanh thái tử được không thì không dám chắc. Còn biết đâu nàng ta lại là mẫu người thái tử thích? Tương lai Hầu phủ còn nhiều chuyện rơi trên vai nàng ta lắm.
Nhị thiếu gia thấy Sở Cẩm Diệu rũ mi, chẳng hay đang suy nghĩ gì mà không nghe thấy hắn đứng cạnh gọi tên. Vì vậy, hắn đành gọi thêm lần nữa: “Tứ muội.”
“Hả? Nhị ca? Sao vậy?”
“Không còn sớm nữa, huynh đi gặp phụ thân đây.” Nhị thiếu gia nói, “Quyển sách Tân Ngữ nọ, muội còn đọc không?”
Sở Cẩm Diệu lộ vẻ khó xử. Quyển sách ngày ấy nàng ta đưa cho Đặng ma ma xem nào phải của bản thân. Đó là sách của Nhị thiếu gia. Vết lật xem in hằn hay dấu mực cũ bên trong đều của Nhị thiếu gia cả. Nhị thiếu gia là người huynh trưởng dịu dàng. Sở Cẩm Diệu muốn gì, hắn cũng đáp ứng ngay. Chữ nàng ta học là huynh ấy dạy từ nhỏ mà thành, nên nhìn thoáng qua nét chữ cả hai rất giống nhau. Sở Cẩm Diệu cũng nhờ việc này mà qua mặt được Đặng ma ma, còn khiến cho bà cảm thấy nàng ta là một người siêng năng hiếu học.
Trên thực tế, Sở Cẩm Diệu nào có nhiều thời gian đọc sách. Đến sách đó viết gì nàng ta còn chẳng biết. Dù sao đây cũng là một áng văn ngoài thi cử. Thời gian của nàng ta hầu hết dùng cho việc đấu đá giữa Triệu phu nhân và di nương, hoặc đố kỵ ghen ghét với Thất tiểu thư, hay nói cười với nha hoàn của mình. Nàng ta có tiếng thơm trong nhà. Đã thế, thời nay còn thích kiểu nữ tử không tài cán gì nên nàng ta mới nổi bật hơn tỷ muội đồng trang lứa ấy thôi. Còn nhị thiếu gia thì trái hẳn, từ nhỏ sức khỏe yếu, nên dành rất nhiều thời gian dùi mài kinh sử.
Sở Cẩm Diệu thích, mà nhị ca cũng thương nàng ta nhất, nên mượn sách vở để đọc thì nhị ca cũng chẳng để trong lòng. Huống hồ nàng chỉ ở trong hậu trạch, cho dù mượn tên của hắn dùng đi chăng nữa, cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến hắn, hà cớ gì không làm?
Vì những lý do trên nên Sở Cẩm Diệu mới không muốn trả sách cho Nhị thiếu gia. Bởi lẽ nàng ta còn muốn đọc thuộc những luận điểm, rồi làm quen với thái tử nữa. Sở Cẩm Diệu hỏi: “Nhị ca cần dùng gấp sách này à?”
Nhị Thiếu Gia hỏi: “Muội có ý gì?”
“Muội thấy sách rất thú vị nên muốn chép lại một quyển nữa. Nhị ca, chẳng bằng đợi muội chép xong rồi đưa sang cho huynh?”
Thì ra là vậy! Nhị thiếu gia mỉm cười: “Muội là tiểu thư đài các, chép sách đâu cần muội xuống tay. Muội đưa sách cho huynh, huynh sẽ cho người chép lại rồi đưa cho muội.”
Sở Cẩm Diệu vẫn hơi do dự. Bởi nếu làm vậy thì chữ không giống! Nhưng nàng ta thật sự không muốn tự chép. Một quyển sách dày như vậy tốn bao lâu chứ? Nàng ta suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Được rồi! Nhưng ghi chép trong sách thì để đó, muội tự chép.”
“Được, tùy muội.” Nhị thiếu gia xoa đầu Sở Cẩm Diệu, dịu dàng mỉm cười.
Nhị Thiếu Gia nói chuyện với Sở Cẩm Diệu thêm một lúc mới ra ngoài. Sở Cẩm Diệu ở viện phía tây nên khi hắn vừa rời khỏi ấy, đã gặp Sở Cẩm Nhàn từ ngoài đi vào.
“Nhị đệ?” Sở Cẩm Nhàn gọi Nhị thiếu gia lại, hỏi, “Sao đệ lại đến đây?”
“Đệ đến thăm Tứ muội một chút.”
Sở Cẩm Nhàn không ý kiến gì, cười một cái. Để an lòng hậu trạch, Sở lão phu nhân chỉ nói cấm túc Sở Cẩm Diệu chứ không nói rõ nguyên nhân ra ngoài. Nhưng nàng ta làm gì, Sở Cẩm Nhàn hiểu cả. Đáng buồn thay, Triệu phu nhân và Nhị thiếu gia còn chưa hay biết gì, bây giờ còn đến thăm Sở Cẩm Diệu nữa. Sở Cẩm Nhàn thấy nực cười, đang định nhắc nhở Nhị thiếu gia thì chú ý đến đồ trong tay hắn.
Sở Cẩm Nhàn mới hỏi: “Nhị đệ, đây là gì vậy?”
Nhị Thiếu Gia quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt của Sở Cẩm Nhàn dừng trên quyển sách Tân Ngữ vừa lấy về. Hắn ồ một tiếng, ung dung đưa sách đang cầm cho Sở Cẩm Nhàn: “Đây là sách khi rỗi đệ thường xem, mấy hôm rồi Tứ muội tò mò nên mượn xem một chút, bây giờ đệ sang thăm muội ấy tiện thể cầm về.”
Sắc mặt Sở Cẩm Nhàn nghiêm túc hẳn lên. Nàng nói: “Đưa sách cho tỷ.”
Nhị thiếu gia không hiểu gì cả, chẳng biết Sở Cẩm Nhàn vì sao lại hứng thú với quyển sách này. Có điều, hắn xưa giờ kính trọng đại tỷ, nên vâng lời đưa sách cho nàng xem.
Sở Cẩm Nhàn trở sách xem hai mặt, nghiêng đầu hỏi nha hoàn đứng sau lưng: “Ta nhớ mấy hôm trước ma ma Đặng còn ở đây, bà ấy dạy Tân Ngữ phải không?”
Nha hoàn của Sở Cẩm Nhàn cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Bẩm đại tiểu thư, đúng vậy ạ.”
Khi này Sở Cẩm Nhàn mới mở quyển sách trong tay ra xem. Còn gì chưa hiểu nữa đây? Nàng bật cười, nói rằng: “Thì ra là sách của đệ, bảo sao.”
“Sao vậy ạ?” Nhị thiếu gia chợt thấy có gì không ổn, dè dặt hỏi dò.
Sở Cẩm Nhàn đóng sách lại, nghiêm túc đáp: “Nhị đệ, đệ có hay chuyện mấy hôm trước, ma ma bên Hoài Lăng vương phủ đến phủ ta không?”
“Đệ biết.”
“Hai vị ma ma dạy sách Tân Ngữ này đây.” Sở Cẩm Nhàn búng nhẹ tay lên sách, nói với Nhị thiếu gia, “Vừa hay Sở Cẩm Diệu lại mượn đệ sách này. Đến khi ma ma vừa đi, muội ta mới chịu trả sách về, đệ nghĩ xem, điều này nói lên cái gì?”
Chẳng lẽ Sở Cẩm Diệu mượn sách là vì muốn qua mặt ma ma vương phủ sao? Nhị thiếu gia đờ ra “Không đến mức đó đâu, Tứ muội không phải người như vậy.”
“Bây giờ tỷ không có chứng cứ nên đệ không tin cũng phải. Trái lại còn nghĩ ta vu khống muội ta.” Sở Cẩm Nhàn nói, “Ta không tranh luận với bọn đệ làm gì, muội ta có phải người như vậy hay không, sau này sẽ sớm biết thôi.”
“Tỷ, hình như tỷ… trách lầm Tứ muội rồi.” Nhị thiếu gia lựa lời để nói, “Ngũ muội về, phụ thân, tổ mẫu, bây giờ cả tỷ cũng dần nghiêng về phía muội ấy. Đệ không nói Ngũ muội sai. Ngũ muội vất vả bên ngoài, chúng ta thương xót muội ấy là đúng nhưng mọi người lại lạnh nhạt với Tứ muội. Thế không công bằng! Hai muội ấy đều là tiểu thư nhà chúng ta mà.”
Sở Cẩm Nhàn nghe xong, cười khẽ: “Tính tình Sở Cẩm Diệu yếu đuối, dễ khiến người khác xót thương, cả đệ cũng chẳng ngoại lệ. Vậy nhị đệ, tỷ hỏi đệ một câu, Ngũ muội về phủ chưa đầy hai tháng, còn Sở Cẩm Diệu đã ở Hầu phủ tận mười ba năm ròng rã, người nhà thì nghiêng về Ngũ muội lúc nào chẳng hay, vì sao lại như thế?”
Nhị thiếu gia tính nói đỡ, nhưng mấp máy môi mấy lần đều không nói được tiếng nào. Cuối cùng, hắn thở dài: “Tính cách Ngũ muội quả là tốt hơn Tứ muội rất nhiều. Tứ muội tùy hứng lại hay suy nghĩ nhiều. Nếu nổi cơn giận thì không kiểm soát được mình. Điều này không tốt, nhưng do muội ấy không có cảm giác an toàn mới vậy…”
“Đủ rồi, tỷ không muốn nghe.” Sở Cẩm Nhàn phất tay, cắt ngang lời Nhị thiếu gia, “Đệ nói đỡ lời cho muội ta, tỷ không muốn nghe. Nhưng muội ta mượn sách của đệ, còn ngay lúc ma ma đến phủ, điều này chứng tỏ tâm cơ của muội ta chẳng vừa. Nói không chừng, muội ấy còn mượn tên đệ, nói sách này là sách của muội ấy cũng nên.”
Nhị thiếu gia hơi giận, “Đại tỷ, muội ấy không phải người như vậy.”
Sở Cẩm Nhàn thấy Nhị Thiếu Gia không tin, nên chẳng muốn nói cứng làm gì. Sau cùng, nàng vẫn chỉ là một tiểu thư sẽ gả đi, không thể làm quá căng với huynh đệ trong nhà. Thế nên, nàng dịu giọng nói: “Có phải hay không, sau này sẽ rõ. Hôm nay ta nói với đệ, chỉ là muốn nhắc nhở đệ mà thôi. Muội ta mượn đồ của đệ, hãy để ý chút. Cẩm Dao mới là muội muội ruột thịt của chúng ta. Đệ yêu chiều Sở Cẩm Diệu không sao hết, nhưng nếu vì muội ta lại thờ ơ lạnh nhạt hiếp đáp Sở Cẩm Dao, tỷ không cho phép đâu.”
“Đệ biết rồi.” Nhị thiếu gia cũng dịu giọng xuống, “Đệ biết tỷ chỉ vì cái nhà này. Dù là Cẩm Dao hay Cẩm Diệu cũng là muội muội của đệ, đệ sẽ đối xử với cả hai như nhau.”
Sở Cẩm Nhàn muốn nói cho hắn biết những điều Sở Cẩm Diệu làm, nhưng Sở Lão phu nhân lại không cho phép truyền đi. Hơn nữa, nàng nói chưa chắc Nhị thiếu gia đã tin, có khi còn phản tác dụng, khiến mình trở thành người ác không chừng. Sở Cẩm Nhàn cười lấy lệ rồi bỏ qua chuyện này.
Đến khi Nhị thiếu gia đi xa rồi, nha hoàn cạnh Sở Cẩm Nhàn mới lén hỏi: “Tiểu thư, Nhị thiếu gia từ nhỏ đã yêu thương Tứ tiểu thư, sao tiểu thư còn nói chuyện này với Nhị thiếu gia? Sau này tiểu thư gả đi còn phải nhờ Nhị thiếu gia chống lưng. Nếu Tứ tiểu thư nói người có gì không phải, khiến hai người ngăn cách thì sao?”
“Sao ta không hiểu chứ.” Sở Cẩm Nhàn nói, “Nhưng Sở Cẩm Diệu thâm sâu như vậy. Nếu ta không nhắc đệ ấy, đệ ấy sẽ móc hết ruột gan ra mà yêu thương muội ta như em gái ruột mất. Không biết về sau, Sở Cẩm Diệu còn muốn lừa dối mọi người làm gì đây. Ta cứ nói sớm đi, cho dù người ta không thích, cũng tốt hơn để lại mối họa về sau.”
“Tiểu thư nói phải, nhưng chuyện Tứ tiểu thư mượn sách ấy…”
“Chắc chắn là dối người.” Sở Cẩm Nhàn cười khẩy, “Trước đây ta chỉ thấy muội ta không rộng lượng, không biết nhìn xa trông rộng. Còn bây giờ mới biết trong lòng muội ta đen tối nhường nào. Nhị đệ là nam nhi, luôn thương xót với nữ tử yếu ớt, không nghĩ đến chiều xấu. Nếu đệ ấy không tin, vậy ta nói với tổ mẫu và phụ thân cũng được. Nhị đệ không hiểu, nhưng tổ mẫu đã ở trong hậu trạch nhiều năm như vậy, mấy trò vặt sao qua mắt được người, giấu được Nhị đệ làm sao giấu được tổ mẫu. Nhị đệ vẫn còn non quá, ta phải nhắc phụ thân một chút, để phụ thân để mắt đến đệ ấy mới được.”
Nói xong, Sở Cẩm Nhàn lại than thở: “Nhị đệ với Sở Cẩm Diệu lớn lên bên cạnh mẫu thân từ nhỏ nên tình cảm khăng khít hơn ta nhiều. Chuyện liên quan đến Sở Cẩm Diệu, ta không thể nói cứng được. Nhưng chuyện gì cũng phải tiến hành từng bước một. Ít nhất thì sau này Sở Cẩm Diệu có giở trò, Nhị đệ cũng không tin nàng ta không nghi ngờ nữa.”
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư nhọc lòng như vậy, đến cùng là vì sao?”
“Khó nói lắm.”
“Vì muốn làm thư đồng cho Quận vương sao?”
Sở Cẩm Nhàn lắc đầu, “Xem ra không chỉ vậy đâu.”
“Hả?”
“Ta không nói được. Chỉ thấy muội ta nhọc lòng thế này, mục đích không chỉ dừng lại ở đó đâu.” Sở Cẩm Nhàn phân tích, “Nhưng mọi chuyện vẫn là suy đoán của riêng ta, còn chuyện ra sao thì phải quan sát thêm.” Nói xong, nàng lại không kìm được mà thở dài: “Muội ta cứ thế, không chịu cố gắng, dùng đường ngang ngõ tắt, sớm muộn cũng tự mình hại mình.”
Nha hoàn nghe xong ngạc nhiên hết sức, nhỏ giọng nhắc: “Tiểu thư!” Lời này để người khác nghe được thì không hay. Thân là tỷ lại phê bình muội muội đến mức này không tốt với thanh danh Sở Cẩm Nhàn.
Sở Cẩm Nhàn thôi nghĩ, gạt mấy chuyện này qua một bên, lẩm bẩm: “Cẩm Dao bị đánh tay, chẳng biết ra sao rồi. Muội ấy cũng cứng quá, sống chết không chịu nhún nhường, nếu không sao phải chịu nỗi đau da thịt này?”
“Ngũ tiểu thư có cốt khí còn kiên cường hơn cả nam nhi, là chuyện tốt ạ.” Nha hoàn bên cạnh nói.
Sở Cẩm Nhàn không đáp ngay, một lát sau mới nói: “Được rồi, đến thăm Tổ mẫu trước. Lát nữa em đến Triều Vân viện, xem thử muội ấy có thiếu gì không, về nói với ta.”
Nha hoàn đáp dứt khoát: “Dạ!”
Trong Triều Vân viện, Sở Cẩm Dao đang cầm bút luyện từng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tần Nghi quan sát hồi lâu, càng nhìn càng bực: “Lúc ấy ta đã nhắc nàng rồi, cúi đầu trước đã, chuyện sau đó từ từ hãy bàn. Nàng thì hay rồi, cứ quyết làm theo ý mình, bây giờ thấy chưa?”
Sở Cẩm Dao thở dài: “Qua mấy ngày rồi, sao ngươi còn giận nữa? Ta còn hết giận rồi này.”
Nét mặt Tần Nghi lạnh tanh. Hắn thầm nghĩ trong lòng, mình đang giận gì không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.