Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 1:




Tháng bảy, mặt trời gay gắt như lửa.
Anh hùng các nơi đổ xô về Phong Vân Bảo tham gia đại hội võ lâm uy danh khắp chốn. Đại khái là vài năm gần đây trên giang hồ thật quá hỗn loạn, chỉ trong thời gian ngắn, các bang phái mới lớn nhỏ tốt xấu nhiều như măng mọc sau mưa. Vì thế xóa bỏ thế lực xấu trong giang hồ chính là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của đạo hội võ lâm lần này.
Vì có quá nhiều bang phái vô danh tham gia, nên chỉ cần khiếng được phiên kỳ của gia môn đến là được, không cần xét có anh hùng thiếp hay không. Cứ như vậy, sơn dã thành trấn đâu đâu cũng thấy những phiên kỳ đầy màu sắc.
Có thể nói, du lịch thúc đẩy kinh tế là hoàn toàn chính xác.
Đại hội võ lâm một năm tổ chức một lần, năm nay Phong Vân Bảo may mắn được chọn làm nơi tổ chức, các cửa hàng xung quanh cũng được thơm lây không ít. Mọi nhà trọ trong trấn Việt Vân đều chật kín khách, ngay cả quán trà nhỏ dưới chân núi kinh doanh cũng tốt hơn rất nhiều. Mua một đồng bạc trà thu được một lượng bạc, lời to rồi ! Đừng nói năm nay có tiền lấy vợ, kể cả tiền để lấy thêm bà hai cũng có thừa, ha ha!
“ Tiểu nhị, mang trà đến đây !”, ai, khát chết đi được.
Đàm tiểu hâm dựa phiên kỳ vào cạnh ,nằm bò ra bàn. Một lúc lâu sau không thấy ai lên tiếng, Đàm Tiểu Hâm mệt mỏi quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy tiểu nhị đang đứng cạnh ấm trà lớn si ngốc cười. Đàm Tiểu Hâm nổi giận đùng đùng, hướng về phía tiểu nhị quát lớn :
“ Có người hay không đây!”
Âm thanh lớn kéo tiểu nhị từ mộng đẹp trở về, “ Có, có, có.”
Tiểu nhị hốt hoảng liền vội vã mang ấm trà đến, ai ngờ bị vấp vào cán phiên kỳ mà Đàm Tiểu Hâm đặt cạnh bàn làm nước nóng trong ấm tràn ra,toàn bộ đổ vào chân Đàm Tiểu Hâm.
“A, bỏng chết ta rồi ! Ngươi chán sống rồi có phải không ?” Đàm Tiểu Hâm không nhịn được đau, không ngừng ôm chân nhảy.
“A, khách quan, xin…xin…xin lỗi, tôi không cố ý, ngài không sao chứ ?” Tiểu nhị thấy gây ra họa, đặt ấm trà xuống, lấy khăn giúp Đàm Tiểu Hâm lau khô giày.
“Đi ra, đau quá, ngươi cố ý phải không?” Càng lau càng đau, tên này đúng là đồ ngốc mà, Đàm Tiểu Hâm trong lòng thầm than hôm nay đúng là xui xẻo mà.
Trong lòng đang suy nghĩ, chân vẫn đang nhảy lò cò, “ Ôi!” Đàm Tiểu Hâm ngã lăn ra đất. Hôm nay nhất định là ra khỏi nhà quên không thắp hương, thế nên mới xui xẻo như vậy.
“Ngươi không sao chứ ?” Một vị khách bên cạnh có lòng tốt đỡ nàng dậy, còn tiểu nhị lại sợ đến mức thiếu chút nữa dập đầu tạ tội.
“Được rồi, được rồi.” Đàm Tiểu Hâm xưa nay là người mềm nắn rắn buông, thấy người ta đã tạ tội rồi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng thôi. Nói ra thì, hắn cũng là người hiệp nghĩa. Quay sang cảm ơn người tốt vừa đỡ nàng dậy, đó là một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng (~> sao ta thấy giống như đang tả nữ vậy nhỉ??)
Bị một người xa lạ nhìn chằm chằm, người kia thấy không được tự nhiên, chỉ hừ nhẹ một tiếng để nhắc nhở Đàm Tiểu Hâm.
“Ah, vừa rồi đa tạ lão huynh !” Đàm Tiểu Hâm tiện bê ấm trà trên bàn đổ vào miệng.
“Không cần cảm tạ, việc nhỏ không đáng nhắc đến.” Trong ánh mắt người nọ lộ rõ vẻ miễn cưỡng.
“Có khí phách, tốt lắm ! Dựa vào câu nói vừa rồi của ngươi, về sau có ai ức hiếp ngươi, ngươi cứ việc nói tên của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Đàm Tiểu Hâm đã quên vết thương của mình, kích động đạp mạnh một cái, một cơn đau khủng khiếp truyền đến, đau đến mức nàng chịu không được toát mồ hôi lạnh. Tiểu nhị thấy thế, co đầu rụt cổ trốn ra đằng sau rửa bát.
“Không sao chứ ?” Người nọ ân cần hỏi, vừa xem lại vết thương của nàng, chỉ thấy cổ chân trái đã sưng to, nhìn giống một cái bánh bao nhỏ.
“Ngươi ở nhà trọ nào? Ta đưa ngươi về.”
“Làm gì có nhà nào, ta vừa mới đến, vốn tính đêm nay ngủ ngoài trời, có thể tiết kiệm một chút tiền phí trọ, tiểu huynh đệ, ngươi không biết bây giờ kiếm tiền rất khó khăn sao. Bây giờ thì hay rồi, chân sưng lên như thế này, Phong Vân Bảo lại dốc, ta đành chậm rì rì mà lên đó, nhiều lắm là được làm khách mời ở đấy, còn làm được cái khỉ gì nữa!”
Cũng đừng nghĩ đến việc mở rộng danh tiếng môn phái, thu nhận đồ đệ. Thật đúng là vận đen đầy đầu mà.
“Nếu không chê, tiểu đệ nguyện ý cùng ngươi đến đó.”
“Ta cầu còn không được. Vậy bây giờ chúng ta khởi hành thôi.”, trời đúng là không tuyệt đường của ai, , chỉ sợ lại có chuyện ngoài ý muốn.
Chàng trai lập tức đứng dậy giúp Đàm Tiểu Hâm ra khỏi trà quán.
“Oa, ngươi thật là khỏe.” Đàm Tiểu Hâm cả người như đã cách xa mặt đất, mà người kia tựa hồ không mất chút sức lực nào.
“Này, xưng hô như thế nào vậy?” Cũng không thể cứ kêu lão huynh tiểu huynh mãi được.
“ Mộ Vân Phi.” , nghe thấy ba chữ đó, trong trà quán truyền ra vài tiếng thì thầm.
“A, thì ra là Phong Vân Bảo Tam thiếu gia. Nghe nói đó là một người tàn bạo, xem ra nhìn giống một kẻ ăn bám….”
Mộ Vân Phi ném một ánh mắt giết người về nơi phát ra tiếng nói, người ngồi đó sợ hãi cuống quýt nấp xuống dưới gầm bàn.
“A, Mộ Vân Phi à, chưa từng nghe qua, có điều không sao, ngươi biết ta là ai không?” Đàm Tiểu Hâm cẩn thận lên ngựa nhưng cũng không quên báo danh.
“Ta chính là thiên hạ siêu cấp vô địch tiếu ngạo giang hồ, chiến thắng tất cả vĩnh viễn không thất bại, độc nhất vô nhị Tiểu Kim Môn môn chủ.” (~> tự sướng dạng khủng)
Nói xong, Đàm Tiểu Hâm hớp một ngụm khí lớn, thiếu chút nữa thì ợ hơi. Còn chưa nghe qua có ai vì báo danh mà ợ hơi cả. Đợi Đàm Tiểu Hâm vòng vo báo xong gia môn, những vị khách khác đã lăn ra cười, Đàm Tiểu Hâm không cho là đúng, thầm nghĩ :
“Hừ, chờ lần này ta vang danh, các ngươi muốn đến xách giày cho ta, ta còn phải xem xét, một đám người không biết nên gọi là gì, ếch ngồi đáy giếng.”
“Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây ?” Mộ Vân Phi đối với ‘cậu nhóc’ này cảm thấy không tệ, thậm chí lúc nào cũng muốn cười, chuyện này với việc hắn ngày thường nghiêm túc đúng là khác nhau.
“Đương nhiên gọi ta là Thiên…không cần gọi đầy đủ, ta tên Đàm Tiểu Hâm, giang hồ gọi là…hắc,” Đàm Tiểu Hâm thè lười làm mặt xấu, “ cũng là Đàm Tiểu Hâm, hắc hắc.”
Hai người sắp xếp xong xuôi, vì Mộ Vân Phi thay Đàm Tiểu Hâm cầm phiên kỳ, hai người cưỡi chung một con ngựa, rời đi.
* phiên kỳ: cờ tượng trưng cho môn phái, có cán to và dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.