Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 10:




Ước chừng chạy được hai canh giờ, xe ngựa ngừng lại ở một chân núi không biết tên.
“Đàm cô nương, còn chưa tới sao? Thiếu gia cùng tiểu thư sắc mặt rất khó coi!” – Tiểu Liên ở trong xe ngựa lo lắng hỏi.
“Tới rồi. Để ta đến xem .” – buông dây cương, Đàm Tiểu Hâm đi vào xe ngựa.
Chỉ thấy Mộ gia huynh muội sắc mặt xanh đen, Mộ Vân Long hô hấp dồn dập, mà Mộ Vân Thường hơi thở mong manh. Đàm Tiểu Hâm cúi đầu một chút,
” Tiểu Liên em ở lại đây trông chừng, ta sẽ nhanh trở về.”
Dứt lời, chạy về hướng núi.
“Dạ.”
Cho dù người ta không trở lại, cũng biết làm thế nào, Tiểu Liên chỉ có thể cầu Bồ Tát phù hộ thiếu gia cùng tiểu thư phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không gặp chuyện không may.
Ở Phong Vân Bảo vài năm, tiếp xúc với Mộ gia Tam huynh muội, Tiểu Liên đối với đại thiếu gia vẫn biết ơn, nhị tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ trước đến giờ danh tiếng trong đám hạ nhân không tốt, nhị tiểu thư càng khinh thường người được mua từ kỹ viện như nàng, thường xuyên nói rất khó nghe, cũng may đại thiếu gia đã ngăn nhị tiểu thư lại, làm cho nàng không gây khó khăn quá. Tam thiếu gia đối nhân luôn ôn hoà, rất ít nói chuyện.
Tuy rằng như thế, Tiểu Liên ở Phong Vân Bảo vẫn rất hạnh phúc, nàng mỗi khi một mình gặp được đại thiếu gia, trong lòng luôn kinh hoàng không ngừng, mà đại thiếu gia ngoại trừ phân phó nàng làm chút việc, cũng không nhiều lời với nàng, tuy rằng không giống tam thiếu gia cách xa mọi người trăm nghìn dặm, nhưng cũng khó có thể tới gần. Nếu hắn dùng cặp làm cho người ta mê hoặc nhìn nàng, nói vài câu ôn nhu với nàng, nàng nhất định sẽ hạnh phúc đến ngất mất.
Đương nhiên, đây là việc không có khả năng, hai người thân phận cách xa như vậy, nếu đại thiếu gia có thể coi trọng nàng, thu nàng làm thiếp, nàng cũng nguyện ý. Nhưng là, việc này cũng là không có khả năng , cho nên cứ như vậy, có thể cả đời lẳng lặng ở bên cạnh hắn cũng tốt.
Vỗ về khuôn mặt đại thiếu gia, đây là lần đầu tiên, khuôn mặt đại thiếu gia hôn mê, đôi môi nhắm chặt, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, cũng có thể làm cho Tiểu Liên kích động không thôi, nhịn không được, cúi người xuống, gần sát môi đại thiếu gia……
“Tiểu Liên, em nhanh qua bên kia chuẩn bị nước lại đây!” (ôi, đang hay…)
Tiếng Đàm Tiểu Hâm hô lên ầm ỹ từ bên núi truyền đến, rất nhanh, rèm cửa đã bị kéo lên, Tiểu Liên sợ tới mức lập tức đứng dậy.
” Em đang làm gì vậy?” – mới đi một chút, nha đầu kia đã nóng như vậy sao. Thật là, nóng thì đứng ở bên ngoài thôi, làm gì phải ở trong xe, Tàng Bảo Sơn này hầu như hàng năm đều không thấy có người .
” Không làm gì ạ!” – Tiểu Liên chột dạ xuống xe, tìm vài cái lá cây ở quanh đến bờ sông lấy thủy.
Mở miệng Mộ Vân Thường, Đàm Tiểu Hâm cầm trong tay một quả Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm ấn xuống.
” Đàm cô nương, nước.” – nhận lấy nước từ tay Tiểu Liên, nâng đầu nàng dậy, từ từ rót nước vào.
Tiểu Liên cũng lên xe, đỡ đại thiếu gia dựa vào người, giúp đại thiếu gia ăn quả nhỏ mà Đàm Tiểu Hâm đưa, cho hắn uống một chút nước, nhẹ nhàng đặt thân thể hắn xuống, đắp y phục lên, cùng Đàm Tiểu Hâm xuống xe.
“Đàm cô nương, thiếu gia bọn họ không có việc gì chứ.” – Tiểu Liên khó có thể yên tâm.
“Đương nhiên không có việc gì , đây chính là bảo bối sư phụ cho ta, có độc giải độc, không độc cường thân. Tổng cộng cũng chỉ có ba quả……”
Aiz, lần này thật sự là làm thâm hụt tiền mua bán .
Hai người ở bên ngoài xe ngựa đều có tâm sự riêng.
“Hmm!” hình như là tiếng Mộ Vân Long.
“Đại thiếu gia ” – Tiểu Liên kinh hỉ chạy tới.
Chỉ thấy Mộ Vân Long đã ngồi dậy, sắc mặt nhanh chóng khôi phục huyết sắc, hắn nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết tình trạng hiện tại như thế nào.
“Vân Thường.” – kỳ quái sao bản thân có thể ở trên xe ngựa, mà nhị muội nhân sự bất tỉnh ở đó.
“Đại thiếu gia, người tỉnh rồi.” – Tiểu Liên vẻ mặt vui vẻ nhìn Mộ Vân Long.
Tiểu Liên, Mộ Vân Long nhấc rèm cửa lên nhìn ra bên ngoài núi non hoang tàn vắng vẻ.
“Tiểu Liên, có chuyện gì xảy ra.” – Mộ Vân Long thanh âm suy yếu làm cho Tiểu Liên rất đau lòng.
“Các ngươi bị heo béo họ Lâm ám toán .” Đàm Tiểu Hâm đi tới.
“Ngươi tại sao lại ở đây?” – đầy bụng nghi vấn, Mộ Vân Long dường như đã quên tất cả mọi việc xảy ra
“Trước đừng nói nữa, trời sắp sáng, theo ta đến nơi này, sau đó từ từ nói cho ngươi cũng không muộn.”
Võ lâm đại hội lần này coi như hồi vốn ban đầu, Đàm Tiểu Hâm thật sự hối hận không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.